Chương 1: Tái Sinh
Trong phòng hồi sức của bệnh viện, chiếc rèm cửa màu trắng tinh phất phơ bay trước gió, trông vào làm người khác kì thực có cảm giác đau buồn vì sự đìu hiu lạnh lẽo.
Trên chiếc giường bệnh được đặt ở trung tâm căn phòng, có một cô gái nằm ở đó. Ngũ quan xinh đẹp nhưng lại xanh xao yếu ớt làm không một chàng trai nào có thể không muốn một giây một khắc đem vào lòng cưng sủng và bảo vệ. Hai hàng mi khẽ chuyển động, chớp chớp mi mắt mọi thứ xung quanh vẫn mờ nhạt.
Đột ngột một trận đau đớn dọc khắp cơ thể, khiến đầu óc đang mơ màng cư nhiên vì trận đau đớn mà tỉnh hẳn. Đây..Đây là đâu? Mọi thứ từ trần nhà đến rèm cửa đều trắng toát làm cô cảm thấy cô đơn như đến tìm cô bầu bạn. Chớp mắt thêm vài lần, cô nhìn vào những khoảng không trống vắng lạnh lẽo gương mặt hiện rõ lên sự mơ hồ,nhận ra cô đang nằm ở bệnh viện, một loạt câu hỏi liên tiếp xuất hiện trong đầu cô.
Tại sao cô lại ở trong bệnh viện? Cô nhớ cô đã bị Hàn Dĩ Hiên vì Chương Giao Giao mà một dao đâm ch.ết cô. Cô còn sống? Có người đã cứu cô sao? Một cỗ câu hỏi xâu chuỗi nhau chạy dọc suy nghĩ, cô đang suy nghĩ thì một loại cảm giác nặng nề xuất hiện ở đầu vừa nặng vừa đau nhức không ngừng.
Cảm giác này? Không kịp suy nghĩ thêm nhiều một loạt kí ức như chạy ùa vào não bộ cô khiến dây thần kinh căng ra cực lực phân tích dòng kí ức đó. Ở trong khối kí ức vừa xuất hiện trong đầu cô, có một cô gái tên Vương Mị Doanh cô gái xinh đẹp có thừa nhưng lại yêu sâu đậm một người con trai ngày ngày nhìn người bản thân yêu chăm sóc, thương yêu chị gái trên danh nghĩa mà đau lòng người chị đó là con ngoài dã thú của cha Mị Doanh người đó luôn được nghênh đón dưới sự yêu thương và hâm mộ của mọi người. Nhưng cô em gái chính là Mị Doanh thì hoàn toàn trái ngược, sống trong sự ghét bỏ của gia đình, khinh bỉ của người cô yêu và xã hội.
Tử Đằng khó hiểu tại sao cô gái đó lại ngu ngốc như vậy? Đôi chân mày của cô nhăn lại, gương mặt khó coi thắc mắc thì thở dài. Cũng không liên quan đến cô, nhưng thật ra thi có đó! Thập phần liên quan! Hay thật, đến khi cô đi rửa mặt cho tỉnh táo và nhìn vào gương thì.. "Aaaaaaa..CÁI CHUYỆN QUÁI GÌ ĐANG XẢY RA VẬYYYYY " và cô nhận ra.. " Ô giờ thì hay rồi! " Cô đã xuyên không, haha thật khôi hài đúng không? Nhưng không đâu!!
Cô bây giờ chỉ có một loại cảm giác chính là muốn đập đầu vào gối và ch.ết quách đi, tại sao cô lại xuyên không vào người mà cô vừa xem là ngu ngốc bây giờ cô lại là người ngu ngốc đó! Thật lố bịch..
Cô hiện tại chính là không tin được chuyện cô đã xuyên không vào một cơ thể khác? Hừm là thần linh trên cao chắc chắn đã xót thương cô và cho cô một cuộc sống mới, cô thế nào mà có thể ngờ? " Mị Doanh cô hãy an tâm mà an nghỉ nơi chính suối, duyên cạn luyến tiếc không thể thay đổi. Tôi thay cô sống a ~ " Tử Đằng đặt tay lên lồng ngực nơi mà một trái tim vẫn đập không ngừng vì tình yêu và nhủ thầm thì một tiếng động nhỏ vang lên ở cánh cửa liền thu hút sự chứ ý của cô. Sau cánh cửa là một người phụ nữ đã qua ngũ tuần nhưng vẻ đẹp hiền hậu trên khuôn mặt bà vẫn không bị thời gian làm phai mờ đi.
-- Tiểu thư, cô đã tỉnh rồi thật khiến bà già này lo quá.
Đây là người phụ nữ chăm sóc cô từ khi còn nhỏ là chị em tốt của mẹ cô. Quản gia kiêm ɖú nuôi, Quách Thuỳ.
-- Quản gia Quách?
-- Là tôi đây, tiểu thư đã khoẻ hẳn chưa?
-- Tôi không sao, bà làm thủ tục xuất viện hộ tôi.
Trên tay bà là cặp lồng nóng hổi, trong đó có cái gì? Tâm trí lại suy nghĩ đến đồ ăn trong cặp lồng mà chảy nước miếng bụng sôi kêu " ọc ọc.. "
-- Tiểu thư ăn cho nóng tôi sẽ đi làm thủ tục ngay.
Bà Quách Thuỳ tủm tỉm cười nhìn những biểu hiện của cô mà bà càng thương cô hơn. Mất mẹ từ nhỏ đã đành lại gặp cảnh mẹ kế ghét bỏ con chồng, nhiều lần sau lưng Vương Tổng đánh đập bắt nạt một đứa nhỏ 13 tuổi. Làm cho mọi người chán ghét cô bé, thật là khổ thân cô chủ nhỏ.
Gật đầu với Quách Thuỳ cô nhận lấy đôi đũa rồi từ tốn [ đây là từ từ mà tốn trong nhân gian tương truyền sao? ] ăn hết những món đồ ăn nóng hổi của Quách Thuỳ mang vào. Vừa kịp lúc cô dừng đũa thì cánh cửa một lần nữa mở ra, lần này không phải là Quách Thuỳ mà là một cặp nam thanh nữ tú. Chàng trai trạc 25 tuổi đạo mạo tuấn tú nước da màu đồng đẹp mắt cùng đôi mắt phượng màu xanh thẵm, người con gái lại tròn 19 xuân xanh gương mặt thanh tú nhưng không đẹp nghiêng nước nghiêng thành như Mị Doanh, khí chất lại toát ra vẻ bần hèn được che giấu kĩ nước da trắng trẻo mái tóc đen mượt dài đến thắt lưng đang được chàng trai nâng niu vuốt ve. Mị Doanh dù khó chịu nhưng vẫn im lặng xem hai người này đang lam trò gì..
-- Doanh nhi, hôm nay chị cùng Thần đến thăm em. Em đã khoẻ chưa?
Người con gái có mái tóc đen mượt lên tiếng dù giọng nói ngọt ngào nhưng sự khinh bỉ cùng căm ghét đều không qua khỏi tai cô a~ nhưng khoan đã, người con gái trước mặt nhìn rất quen mắt? Hức.. Đây không phải chị gái cùng cha của cô sao.
-- Khổng tiểu thư và Trình giáo sư quá xem trọng tôi rồi, làm cho hai vị " đại giá quan lâm " đến đây thăm bệnh? Tôi sợ nghe xong hai chữ thăm bệnh của hai vị thì không bệnh thành phát bệnh đi.
-- Vương Mị Doanh! Dao nhi là có lòng tốt muốn đến thăm cô thế nào cô lại vong ơn nói với cô ấy những lời như vậy?
Con người nãy giờ im lặng cũng đã cất giọng như chó sủa à không.. cất giọng lạnh nhạt lên tiếng, ánh mắt không ngừng khinh bỉ và chán ghét cô. Đây chính là Trình Thần, nam chính đầu tiên của nữ chủ trong hậu cung.
-- Chị biết chị đến bên cạnh Thần là sai nhưng em hãy buông tha cho chị với Thần, chị xin em. Chị thật lòng thật tâm với Thần.
Khổng Y Dao gương mặt biến sắc, vài giọt nước mắt đã lăn trên gò má hồng, sắc thái nhợt nhạt hẳn nhìn cô, tia ngoan độc trong mắt Khổng Y Dao nhanh chóng biến mất thay vào đó là đau khổ và dằn vặt.
-- Khổng tiểu thư có tình ý với Trình giáo sư thì can hệ gì đến tôi sao?
-- Cô... Đây là " lạc mềm buộc chặt " sao? Hức tâm ý của cô, tôi không nhận.
-- Stop!! Tôi chỉ nói một lần và hai vị lắng tai nghe kĩ tôi không biết và cũng không muốn biết hai vị là gì của nhau. Tôi lạc mềm buộc chặt sao Trình giáo sư đừng tự đề cao bản thân đi, nếu tôi có ý " lạc mềm buộc chặt " thì ba chữ Vương Mị Doanh viết ngược! Tâm ý của tôi anh muốn nhận chỉ sợ đến tư cách anh cũng không có hức.
Trong mắt Trình Thần và Khổng Y Dao cô không còn là Vương Mị Doanh ngu ngốc ɖâʍ đãng nữa, trước mặt họ bây giờ là một người khác xinh đẹp và thông minh lạnh lùng.
-- Hai người không đi tôi liền kêu bảo an mời hai người ra, mặt dày hơn cả mặt đường.
Mị Doanh một cái liếc cũng không muốn thì nói chuyện? Hức họ không có tư cách đó, cô không do dự đem họ đuổi đi.
-- Cô..
-- Em..
Hai con người xấu hổ bị chính ngươi mà họ khinh bỉ chán ghét xua đuổi cho khuất mắt. Khổng Y Dao đột nhiên nảy ra một ý tưởng, đôi mắt của ả ta xuất hiện vẻ âm hiểm nhanh như cắt lao đến nắm lấy tay Mị Doanh khóc lóc thảm thương.
-- Doanh nhi xin em đừng ghét bỏ chị..chị...
Mị Doanh thần sắc một tấc một tấc đều lạnh lẽo đi, cô ta thế nào muốn thử thách lòng kiên nhẫn của Mị Doanh? Đã cho một con đường sống còn không biết thức thời mà rời đi, hừ mặt dày nhỉ! Mị Doanh dùng lực ở lòng bàn tay nắm cổ tay khiến ả ta một khắc liền buông tay, Mị Doanh đẩy Khổng Y Dao xuống đất rồi dùng khăn tay lau tay, tỷ như vừa chạm vào thứ dơ bẩn.
-- Mị Doanh sao em đối xử với chị như vậy..
-- Dao nhi! Vương Mị Doanh em ấy thực tâm quan tâm cô, cô nghĩ thế nào lại động tay với Dao nhi! Hết lần này đến lần khác làm Dao nhi bị thương! Con rắn độc nhà cô! Cô chán sống đúng không?
Trình Thần bế Khổng Y Dao trong lòng, giọng nói tức giận quát. Mị Doanh một chút cảm xúc cũng không biểu hiện ra mặt, chỉ nhìn họ đang diễn màn kịch khôi hài mà trong mắt Trình Thần và Khổng Y Dao cho là tình yêu? Thật là cười ch.ết bổn nương ta ~
-- Hức phí lời, tôi nghĩ những gì cũng không đến lượt các người biết. Bà Quách, tiễn khách họ không rời đi liền gọi bảo an.
Khổng Y Dao oán giận nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của cô, ông trời như ưu ái cô dù không trang điểm không cầu kì vẫn đẹp vẫn toát lên khí chất cao quý. Ả ta hận không thể đem cô ra băm thành từng mảnh! Trình Thần cùng Khổng Y Dao giận quá hoá thẹn đành đem cục tức nuốt xuống dù không can tâm.
-- Mời Trình giáo sư, Chương tiểu thư!
Bà Quách cũng không ưa gì hai con người này nên nay được dịp lại không khách khí.