Quyển 2 - Chương 16

Hàn Tinh Y vội vàng chạy tới núi Mộ Huyên, đối với giao thông hiện đại chỉ chưa tới hai giờ là đã đến chân núi. Điện thoại của Diệp Dương luôn tắt máy, tâm lý của Hàn Tinh Y càng ngày càng bất an, không rõ Diệp Dương định làm gì.


Vừa đến chân núi, rốt cuộc cùng nhận được điện thoại của Diệp Dương, vài câu ngắn ngủi, bảo Tinh Y mang theo cái xẻng hay đồ dùng đào bới lên đỉnh núi, sau đó ngắt máy… Dụng cụ đào bới? Diệp Dương rốt cuộc là muốn làm gì? Hàn Tinh Y bất an kêu gào từ đáy lòng, nhưng vẫn hỏi mượn cái xẻng của một gia đình dưới chân núi.


Diệp Dương ở bên kia lấy lý do đi bái tế cha mẹ của Quách Hành Chân, cần sự yên tĩnh, nên thoát khỏi hai thị vệ, hô, quả nhiên là phái tới để giám thị anh! Xem ra lúc này lành ít dữ nhiều rồi a.


Dù sao trên núi Mộ Huyên cũng chỉ có một con đường, hai thị vệ ở lại chân núi để Diệp Dương leo lên trên… Đột nhiên nhớ tới đã quên nhắc nhở Tiểu Y mang theo dụng cụ để đào đất, Diệp Dương vội vàng gọi điện thoại cho Hàn Tinh Y, dặn dò chỉ được hai câu thì điên thoại lại tắt máy.


Hai giờ sau, Hàn Tinh Y rốt cục đi lên đỉnh núi.
Tựa vào một khối bia dưới tàn cây nghỉ ngơi. Quả nhiên là sau khi sinh xong đứa nhỏ thì lười biếng hơn, sau này nhất định phải tăng cường vận động, đi lên núi thế này sao có thể mệt như vậy.


Sau khi hồi phục trở lại, Hàn Tinh Y đứng dậy nhìn bia đá kia. Khối bia đá cổ bị thời gian tàn phá, chỉ nhìn ra được hai chữ “Nhất.” Tay Hàn Tinh Y vuốt ve bia đá, nhớ tới lần trước cùng Diệp Dương đến nơi này, khi cả hai người đang tranh luận sôi nổi thì không biết có một lão đạo sĩ ở đâu nhảy ra nói cho hai người biết cái bia này từ Đường triều lưu lại, nhưng bởi vì bị tàn phá nghiêm trọng, hoàn toàn mất đi giá trị nghiên cứu văn vật nên vẫn ở nơi này…


available on google playdownload on app store


Ngẫm lại đạo sĩ kia cũng rất quỷ dị, ngẫu nhiên xuất hiện nơi đó sau đó lại đột nhiên biến mất.


Hiện tại, Diệp Dương ở Đường triều sao lại bảo cô tới nơi này?... Đường triều… Chẳng lẽ nơi này cùng Diệp Dương có quan hệ gì? Hàn Tinh Y rùng mình một cái, không nghĩ về cái chiều hướng không nên nghĩ kia.
Đợi không bao lâu sau, Hàn Tinh Y nhận được điện thoại của Diệp Dương.


“Tiểu Y, em đến rồi sao?”
“Vâng, đến rồi.”
“Thấy cái bia kia không?”
“Vâng, thấy... Diệp Dương, bia kia... ?”
“A, Tiểu Y, em đừng nghĩ bậy, đây là bia của cha mẹ bạn anh, anh chỉ là mượn chỗ này… Ít nhất cũng để lại cho em vài thứ.”


“Vậy anh… Hiện giờ anh thế nào? Anh sao rồi? Trước đó nói linh tinh anh mất gì đó, còn tùy tiện ngắt điện thoại! Đừng ép em tức giận!” Sự bất an của Hàn Tinh Y cuối cùng không thể khống chế mà bộc phát, bắt đầu rống giận trong điện thoại.


Oanh ầm ầm! Chưa đợi Diệp Dương trả lời, chân trời đã hạ xuống một đợt sấm sét, đột nhiên mưa to nổi lên.
“Tiểu Y, ở bên anh có sấm sét a, anh nghe bên em cũng có, đúng không? Có mang ô không?”
“Không cần nói sang chuyện khác! Trả lời vấn đề của em!”


“A, không mang phải không? Như vậy rất nguy hiểm nha.”
“Cùng lắm thì bị sét đánh có thể xuyên không tìm anh!”


“Tiểu Y, đừng nói ngốc thế, nếu em đến đây thì Niệm Niệm là sao bây giờ? Kỳ thật gần đây anh vì lợi ích trước mắt, bởi vì anh phát hiện di động sắp hỏng rồi, lâu lâu sẽ đen màn hình còn tự động tắt máy nữa… Tiểu Y, vài lần trước không phải là anh muốn ngắt điện thoại đâu… Anh sợ mất đi mối liên hệ duy nhất này với em… anh… có chút sốt ruột.” Diệp Dương thở dài, biết Tiểu Y chỉ là nhất thời nói dỗi.


“Đồ ngốc, em đã nói, mười năm hai mươi năm, em và Niệm Niệm đều chờ anh về.”
“Không, Tiểu Y, sao anh có thể để em chờ lâu như vậy… Nếu có thể gặp được một người hữu duyên, cũng nên tìm ba ba cho Niệm Niệm đi.”
“Diệp Dương! Anh!”


“Tiểu Y, em hãy nghe anh nói, anh rất nghiêm túc.” Diệp Dương ngồi tựa lưng vào bia, tay lau nước mưa trên mặt: “Đương nhiên, em đừng có kích động, anh sẽ không lỗ mãng như vậy, sau này nếu có cơ hội trở về, chỉ cần vụng trộm ở xa xa nhìn em cũng Niệm Niệm là tốt rồi.”


“Diệp Dương anh là đồ ngốc!” Hàn Tinh Y ở đầu dây bên kia đã nức nở.


“A, nếu anh trở về phát hiện em không đủ hạnh phúc, anh sẽ không từ thủ đoạn cướp em trở về. Được rồi, đừng khóc nữa Tiểu Y, đối với thân thể không tốt đâu. Hôm nay anh gọi em đến đây là muốn thử một chút… Nơi anh đang đứng có phải là nơi em đứng ngàn năm sau hay không.”


“Dương... Rốt cuộc anh đang nói gì vậy?”
“À, thật ra anh có chôn vài thứ, không biết em có thể đào được không, như vậy có thể xem là đồ cổ nha.”
“Diệp Dương... Anh vì chuyện này mà muốn em mang theo cái xẻng sao… anh… anh làm em sợ muốn ch.ết…”


“Được rồi, đừng khóc, đại khoảng trước cái bia khoảng một bước, em đào xem.” Diệp Dương tựa vào bia mà ngồi, ngẩng đầu nhìn bầu trời nhưng lại mông lung không thấy rõ, nước mưa chảy thẳng vào mắt, Diệp Dương không thể không cúi đầu, nước mưa theo mái tóc đã rất dài chảy xuống đất.


Kỳ thật, bản thân anh cũng từng nghĩ ra cái ý tưởng đó. Diệp Dương cười như có như không bên điện thoại, bảo Tiểu Y tự tay lấy lấy hài cốt của anh, đối với Tiểu Y mà nói thật sự rất tàn khốc… Nếu cứ chặt đứt quan hệ thế này, trong lòng Tiểu Y có thể tưởng niệm… Nhưng có lẽ tới một ngày, cô ấy có thể quên đi…


“Nha, Tiểu Y, em có biết trên tấm bia kia khắc gì hay không?”
“Sao?”
“Nhất sinh nhất thế nhất song nhân… Cả đời này của chúng ta, làm không được.” Thanh âm Diệp Dương thấp xuống, cuối cùng như là nỉ non… Có lẽ không thể sống cùng nhau, nhưng ngay cả chôn cùng huyệt cũng không được…


Bởi vì tiếng mưa rơi, Hàn Tinh Y căn bản nghe không rõ Diệp Dương nói cái gì, “Dương, anh vừa mới nói cái gì?”
“Anh nói về chuyện xưa của chủ nhân cái bia này, sống ch.ết cùng nhau…rất cảm động.”


“Em không cảm thấy như vậy.” Hàn Tinh Y tạm dừng vài giây, quyết tâm nói: “Em cảm thấy họ rất ngu ngốc, khi nãy chỉ là nói dỗi, nếu giờ có một cơ hội đến Đại Đường, có lẽ em sẽ không đi, em không thể để Niệm Niệm một mình.”


“Anh biết.” Diệp Dương vỗ nhẹ tấm bia đá kia, trên mặt thật dịu dàng: “Em không yên tâm về Niệm Niệm, đây là trách nhiệm của em, cũng là sự kiên cường của em. Bác trai ch.ết theo vợ có lẽ bởi vì ông ấy cảm thấy bạn hữu của anh đã có người chăm sóc, cũng có lẽ là yếu đuối, có lẽ là trốn tránh. Nhưng mà, thế giới chỉ có một người… rất cô đơn…”


Một thời gian dài im lặng, ai cũng không nói gì, Hàn Tinh Y tập trung đào đất: “Diệp Dương, em lấy được rồi, có phải là một cái hộp nhỏ hay không?”
“Đúng vậy, em thật sự lấy được sao? Mau mở ra nhìn xem!”


“Bên trong là một cái chén nhỏ... Còn có một cái trâm cài.” Bên trong cái hộp nhỏ lót tơ lụa là một cái chén giản dị cùng một cây trâm bằng ngọc trắng óng ánh. Hàn Tinh Y bỗng chốc nhìn đến ngây người, hoa văn của cây trâm tuy đơn giản nhưng không mất đi vẻ thanh nhã, nước mưa tưới lên lộ ra màu trắng ngà, không biết có phải trải qua năm tháng hay không mà nó cũng trở nên lạnh nhạt.


“Thích không? Cái bát kia là đồ gốm xanh của đại đường, cây trâm kia… anh vừa nhìn đã thấy thật thích hợp với em, ông chủ còn buồn bực không biết một đạo sĩ lại mua cây trâm làm gì nha. Đáng tiếc… bởi vì… anh không thể mang quá nhiều đồ lên núi, nếu không anh có thể cho em nhiều hơn chút…”


“Thích... Em thật sự rất thích...” Hàn Tinh Y một tay nắm di động, một tay ôm cái hộp ở trong lòng, cứ quỳ gối trong màn như vậy.
“Em thích là tốt rồi...”
Sau đó hai người lại im lặng.
“Tiểu Y, anh nghĩ, anh phải đi rồi.” Diệp Dương chống vào bia đá đứng lên, vận động đôi chân tưởng như tê liệt.


“Vâng.” Hàn Tinh Y cũng buông cái hộp xuống, chống đỡ bia đá định đứng lên.
Oanh! “A!” Cảm giác bàn tay tê dại, Hàn Tinh Y theo bản năng ném di động ra, sững sờ một giây muốn cầm di động trở về thì lại phát hiện nơi đó có hai cái điện thoại.


Oanh! Hai cái di động chạm vào nhau sinh ra tiếng nổ mạnh, toát ra một luồng sáng màu đỏ.
Hàn Tinh Y kinh hồn chưa kịp ngẩng đầu đã thấy một người có mái tóc cháy đen ngã về hướng cô.


Cô đỡ được người kia, vì trọng lực cùng quán tính nên Hàn Tinh Y cũng đổ trên mặt đất, trở thành cái đệm thịt.
“Bà xã, cuối cùng anh cũng trở lại, em gầy đi nha.” Bên tai vang lên tiếng thật đáng đánh đòn của người bên kia điện thoại, Hàn Tinh Y cảm thấy nước mắt đã chảy ra.


“Đúng vậy, em gầy, anh một chút cũng không ốm, nặng ch.ết đi, mau cút xuống.”
“Không, anh nhớ em.” Diệp Dương chôn đầu ở gáy Hàn Tinh Y, tham lam hít thở không muốn đứng dậy.
Hai người ướt đẫm cứ ôm nhau trong màn mưa như vậy, lặng im bất động.


“Em cũng nhớ anh.” Sau một lúc im lặng, Hàn Tinh Y nắm tay Diệp Dương thật chặt, lại nhìn về hai cái di động cháy đen ở cách đó không xa, cười nói: “Chúng ta dường như đã quên di động này có thể không thấm nước."






Truyện liên quan