Chương 10-2
_Thân y phục dưới của Dạ Yến, chợt một dòng máu đỏ từ phía dưới chảy ra, Dạ Yến chỉ kịp nói... thiếp đau quá... bụng đau quá phu quân, rồi nhắm mắt rơi vào hôn mê.
_Tước Thiên gương mặt hoãn loạn ôm nương tử thét lên... nương tử... nương tử... nàng sao vậy? Mở mắt ra nhìn ta đi nương tử, nàng đừng rời xa ta, tại ta vô dụng không bảo vệ được nàng, nương tử... nàng mở mắt nhìn ta đi,hai hàng nước mắt rơi lã chã, vẻ mặt băng lạnh của một đại tướng quân, giờ đây chỉ còn là nổi sợ hãi, đau đớn, tự trách.
_Kỳ Lôi vội vã bước đến, hai ngón tay bắt mạch cho Trương Dạ Yến, nữa khắc trôi qua, đôi mục quang của Kỳ Lôi châu lại, ngước mặt nhìn Tước Thiên, khẻ thở dài, miệng chậm chạp nói, vương huynh à, đôi mục quang đỏ ngầu vì khóc Tước Thiên nhìn sang biểu đệ,có gì đệ cứ nói ra,nương tử của ta,nàng bị làm sao? Híc một hơi,Kỳ Lôi nhìn hắn, lòng không khỏi chua xót cho vương huynh của mình.
_Nàng bị nội thương rất nặng, nhưng đệ không biết là trúng chổ nào trên người nàng,làm tổn thương nội tạng, lát vương huynh kiểm tr.a trên người nàng, rồi cho đệ biết, để hốt thuốc chữa trị. Và còn một chuyện nữa... huynh phải giữ bình tĩnh được không? Tước Thiên liếc mắt nhìn Kỳ Lôi miệng khẻ nói, đệ nói nhanh đi,vâng để đệ nói.
“Nàng ấy vừa mất đi...đứa trẻ... vì bị người ra tay quá mạnh... nên... đứa trẻ không giữ được. Lúc này đây Tước Thiên như bị đánh rơi xuống mười tám tần địa ngục, lỗ tai ù luôn trong lúc này, trái tim như vỡ nát tan tành, sắc mặt đờ đẫn, không chút gì biểu cảm vui hay buồn. Kỳ Lôi hoãn loạn nhìn vương huynh như vậy, hai tay Kỳ Lôi khẻ lắc người Tước Thiên gọi to... vương huynh... vương huynh... tỉnh lại đừng làm đệ sợ, Kỳ Lôi gọi nhiều tiếng tiếp theo, Tước Thiên giờ mới biểu hiện tỉnh, hắn khẻ nói, đệ nói là nàng mất đi đứa trẻ, vậy là nàng mang thai,mà thai nhi đó là hài nhi của ta và nàng, Kỳ Lôi khẻ gật đầu, vâng hài nhi của huynh và nàng. Ầm... trời như sụp đổ trước mắt Tước Thiên...hài nhi của ta chưa kịp chào đời... mà...mà đã bị chúng giết ch.ết... A...a...a Tước Thiên gào thét, làm bốn hắc y vệ ở ngoài cửa hết hồn, tung cửa chạy vào nhìn thấy chủ nhân đau đớn ôm nương tử mà khóc gào thê thảm, cả bốn đều có võ công, và nội lực cao,nên những gì nói bên trong họ đều nghe rõ, không ai cầm được nước mắt khi biết muội muội của mình bị tổn thương quá lớn như vậy, mắt họ nhìn chủ nhân đau đớn, cả bốn chỉ biết im lặng, cùng chịu đau với người.
Kỳ Lôi khẻ nói vương huynh dằn bớt đau thương, để chửa trị cho nàng, chuyện này sẽ nói sau,Tước Thiên nghe Kỳ Lôi nói chợt hiểu ra,đôi mục quang sáng hơn một chút, vậy đệ tính sao?đây là lọ thuốc, vương huynh hãy thay y phục cho nàng, và rắc thuốc lên vết thương, rồi băng lại, nhớ kiểm tr.a chỗ bị nội thương, giờ đệ đi sắc thuốc dưỡng cơ thể cho nàng, việc này xem như nàng đã sanh nỡ một lần, cần phải tẩm bổ cho tốt, để những lần mang thai sau, thai nhi và mẹ mới khỏe mạnh được. Ừ vậy đệ đi sắc thuốc đi,thanh uy gọi người mang chậu nước ấm khác vào, để ta lau cho nàng, còn các người ra ngoài đi,dạ chủ nhân, cả bốn hắc y vệ lui ra khỏi phòng.
Một khắc sau gia nhân ôm chậu nước ấm vào, cùng y phục mới, để lên bàn gần giường lớn, rồi vội lui ra ngoài đợi lệnh. Tước Thiên nhẹ nhàng cởi bỏ y phục dính máu của Dạ Yến, lau sạch các vết máu trên người, rắc thuốc vào lên trên vết thương, băng lại cho nàng, rồi lại mặc y phục sạch vào, khi hắn đưa tay ra sau lưng để cột dây áo, thì mắt nhìn thấy vết bầm đen trên lưng nương tử, đôi mày kiếm khẻ châu lại, hắn đã hiểu vì sao nàng lại thổ huyết, vội vàng mặc cho xong y phục nhẹ nhàng đặt nàng ngây ngắn, miệng lên tiếng gọi vào dọn phòng cho ta.