Chương 11-3
* *_"Uyên Nghi khẻ nói", ngài thả tay ta ra,để ta cùng người hạ chúng.
_Kỳ Lôi một tay vừa đánh,vừa đở đòn, tay còn lại hắn vẫn nắm chặt tay Uyên Nghi,trong lòng hắn lo lắng,nếu buôn tay nàng ra,những tên này sẽ cướp nàng mất, đôi mục quang liếc nhìn nàng, hắn nở nụ cười mê hoặc, miệng khẻ nói, nàng an tâm đã có ta bảo vệ nàng rồi, lời nói xong hắn lại tiếp tục đánh.
_ Uyên Nghi nghe tên nam nhân này nói bảo vệ mình, môi anh đào của nàng chợt cười tươi, nhưng Uyên Nghi không chịu để những tên kia khi dễ nàng, mà nàng không cho chúng một bài học được, Uyên Nghi cố vùng mạnh bàn tay đang bị tên nam nhân trước mặt nắm giữ, vì bị vùng mạnh và bất ngờ, Kỳ Lôi không kịp nắm lại tay Uyên Nghi, cuối cùng tay nàng cũng thoát khỏi tay hắn,Uyên Nghi nhìn hắn nàng cười nhẹ, khẻ nói cảm ơn ngài bảo vệ, nhưng tôi tự lo được, lời nói xong Uyên Nghi tung cú đá vào ngực một tên đang nhào tới mình.
_Chiêu kế tiếp Uyên Nghi nhắm vào tên công tử mặt trắng, Uyên Nghi tung người đến gần tên công Tử,một cú đấm được tung ra ngay vào bụng tên công tử đó,làm hắn bị đẩy lui về phía sau,hai tay hắn ôm bụng vì quá đau.Kỳ Lôi đua mắt nhìn người nữ nhân này, nàng đã đẹp, giờ lúc đánh nhau nàng càng đẹp hơn, thân hình nàng nhỏ nhắn, mãnh mai,nhưng thân thủ lẹ làng, dứt khoát, một chiêu đánh ra làm đối phương không dậy nổi, không bao lâu cả bọn nam nhân đều bò lê lết trên san nhà, Uyên Nghi lúc này quay sang Kỳ Lôi cười tươi và nói, nào chúng ta đi thôi, Kỳ Lôi xém ngất xỉu vì nụ cười xinh đẹp của nàng, hắn kịp trấn tĩnh, nhìn nàng gật đầu và cười với nàng. Nhưng chân chưa kịp bước đi, từ phía sau lưng Kỳ Lôi có một tên đang lòm còm ngồi dậy tay hắn rút ra từ ống quần một cây chủy thủ,hai mắt hắn đầy tia máu đỏ,nhắm lưng Kỳ Lôi mà đâm tới.
_Uyên Nghi đứng đối diện Kỳ Lôi mắt phượng nàng rất nhanh đã nhìn thấy, Uyên Nghi không đắng đo vương hai cánh tay ôm lấy Kỳ Lôi vào người mình, và xoay người hắn lại Uyên Nghi đưa phần thân mình hứng trọn cây chủy thủ đâm vào người mình... phập...tiếng kêu nhỏ của hung khí khi cấm vào da thịt nàng, mai mắn nó không trúng tim,chỉ ngay lưng, đôi mày liễu khẻ châu lại, nhưng sắc mặt Uyên Nghi không biến đổi, nàng vẫn bình thãn ôm Kỳ Lôi, thật ra vết đâm này đối với Uyên Nghi không là gì, có lần nàng còn bị thương nặng hơn. Kỳ Lôi bị ôm bất ngờ làm hắn rung động, nhưng khi hắn bình tĩnh lại, giờ đây hắn mới hiểu ra nàng ôm hắn là vì cứu hắn, miệng Kỳ Lôi thét to không... Uyên Nghi...sao nàng lại làm vậy? Hai tay Kỳ Lôi rung rẫy vì sợ cho nàng, và vì tức giận, lúc này đây mặt hắn đã nổi đầy tơ máu, đưa tay rút kiếm khỏi vỏ,không chần chừ vung kiếm hướng tên vừa ra tay với nàng mà chém, một chiêu lấy mạng, thân ảnh tên đó đố gục không kịp chớp mắt, và cũng lúc này cả thân Uyên Nghi chao đảo nàng khẻ nói bên tay Kỳ Lôi, trong hung khí có vấn đề, bất ngờ miệng nàng phun ra ngụm máu đen bầm, cả thân nàng trượt xuống dưới, Kỳ Lôi lúc này hai mắt trợn ngược, mặt cắt không còn giọt máu, hai tay nhanh vương ra ôm lấy cả thân nàng, cả bọn nhìn thấy tên nam nhân này đã điên rồi, hắn ra tay giết người không chớp mắt, cả đám sợ hãi mạnh tên nào tên đó chạy thoát thân, mang cả cái xác của đồng bọn chạy mất.
_Kỳ Lôi lo lắng đưa tay bắt mạch cho nàng, thấy mạch vẫn còn ổn, hắn liền điểm huyệt cầm máu, vào lúc này những quan binh được dân báo liền chạy lên, nhưng trước mắt họ là vị vương gia,biểu đệ yêu quý của hoàng thượng, cả đám liền ôm quyền thi lễ, Kỳ Lôi không nhìn họ,hắn chỉ nói nhỏ chuẩn bị xe ngựa cho ta về phủ tướng quân Tước Thiên mau,dạ vương gia tên bộ đầu lên tiếng nói, Kỳ Lôi lại nói, điều tr.a những kẻ vừa rồi ám xác ta,không chừa một tên nào, ta cho các người ba ngày, dạ hạ quan đã rõ,nói dứt lời Kỳ Lôi ôm nàng vào lòng đi xuống lầu,hai bên là binh lính hộ tống, hắn ôm nàng lên xe ngựa, và tên lính đánh ngựa không dám chậm trễ đánh xe đưa vương gia của họ về phủ tướng quân.* *