Chương 10: Bắt đầu quậy phá!!! (1)
Khi 3 mỹ nhân đang lo tám thì 3 mỹ nam của chúng ta ngồi chờ ở dưới lầu muốn mọc rễ cả rồi.
- Sao ngay cả Hiên Tước lên đó cũng chưa xuống luôn vậy, chúng ta phải lên đường sớm nha. Hiên Triết uể oải nói.
- Chủ thượng, thuộc hạ có điều không hiểu, mặc dù ta đã biết tiểu thư và Ngọc Đàm cô nương là người của Liễu Y môn, nhưng vẫn chưa hiểu hết về họ, vậy tại sao người lại đồng ý cho họ đi cùng. Hiên Minh lâu nay không lên tiếng bây giờ cũng hỏi cho ra thắc mắc của mình.
- Tạm thời ta là vì hứng thú với Sảnh Nhi, để họ đi cùng cũng không có vấn đề gì? Nếu như họ là tiếp cận ta với 1 mục đích nào đó thì khi quay về Hiên Phong Các họ sẽ hành động, lúc đó chính ta sẽ xử lý. Lý Triển Phong nói với vẻ mặt âm trầm, cơ mà có âm trầm hay không cũng bị cái mặt nạ che rồi. . haizz. Khó mà biết được.
Hiên Minh không nói gì nữa. Lúc này, Hiên Tước đi xuống, cúi chào Lý Triển Phong và nói: - Chủ thượng, tỷ tỷ đã xuống rồi ạ!
Gì? 3 người kinh ngạc nhìn Hiên Tước, tỷ tỷ sao? Họ không nghe nhầm chứ.
- Sao ngươi lại gọi tiểu thư là tỷ tỷ vậy Hiên Tước? Ngươi bị gì sao? . Hiên Triết ngu ngơ hỏi.
Hiên Minh chuẩn bị lên tiếng ngăn Hiên Triết thì 1 giọng nói từ trên lầu truyền đến:
- Cái tên kia, ai cho ngươi nói muội muội ta bị gì? Không cho ngươi ăn hϊế͙p͙ muội muội của ta.
Mọi người trong quán trọ đều im lặng quên cả thở nhìn Lăng Sảnh Nhi. Đẹp rực rỡ, chói mắt. Cô vừa nói vừa đi xuống cầu thang, tới bàn của Lý Triển Phong ngồi xuống cạnh hắn, Ngọc Đàm cũng ngồi xuống bên cạnh, còn Hiên Tước đương nhiên cũng ngồi xuống cạnh Hiên Minh rồi.
- Không cho các ngươi ăn hϊế͙p͙ Hiên Tước, nếu không ta. . . . hừ!!! Cô vừa nói vừa giơ nắm đấm ra trước mặt bọn họ.
- Sẽ không, nàng ăn chút gì đi. Từ hôm qua đến giờ nàng chưa ăn gì cả. Lý Triển Phong sau khi ngắm thỏa thích mới lên tiếng nói với cô, vừa nói vừa đưa đồ ăn đến trước mặt cô.
- Ủa, tới giờ ăn sáng rồi sao? . Cô nói rồi sờ sờ bụng mình. Cô không biết đói bụng là gì, nếu hắn không nói chắc cô cũng không biết.
Sau khi ăn uống xong xuôi, mọi người chuẩn bị lên đường thì
- Đi xe ngựa sao? Giờ chúng ta đi đâu? Ngươi dẫn ta đi đâu vậy Phong? . Lăng Sảnh Nhi ngơ ngác hỏi hắn.
- Về nhà ta, nàng không đi được ngựa nên ta đưa nàng đi bằng xe ngựa, như vậy tốt cho nàng hơn.
Aaaa. . . người chi đáng yêu ch.ết đi được, quyết định rồi, cô sẽ bám lấy con rùa vàng này. . hehe. . . đồ tốt phải biết giành giật. . - Ai nha, Phong này, sao ngươi đáng yêu quá vậy. Cô nói rồi lại đu lấy cánh tay hắn cọ cọ. . làm nũng.
Hắn ngoài không cười nhưng trong thì cười đến nở hoa kết trái nhìn cô, tuy có chút khó xử khi hắn là 1 đại nam nhân lại bị cô nói đáng yêu, có chút bất lực.
Haizz. . lại nữa, chỉ mới 2 ngày nhưng nhìn 2 người âu yếm, họ đã quá quen rồi.
- Đứng lại, Lý Triển Phong, tên hôm qua đi cùng ngươi là ai? Hắn dám giả danh hoàng thượng đi gạt người. Vũ Hạo Nghi lại xuất hiện, đi đến trước mặt họ: - Hô, Lý Triển Phong ngươi cũng gần nữ sắc sao? Giữa thanh thiên bạch nhật lại ôm ấp nữ nhân như vậy? Hắn sau khi thấy cô và Phong đang ôm ấp thì bắt đầu cười đểu, cái lý do tìm kẻ giả danh hoàng thượng gì đó, bay tuột đâu rồi.
Đáng ch.ết, cô đang vun đắp tình cảm cho con rùa vàng vô bể sao thế mà hắn dám đến phá đám. Hừ! Ta không trị ngươi, tên của ta không phải là Lăng Sảnh Nhi.
- Mày là thằng nào? .
Vũ Hạo Nghi đờ ra nhìn cô, bởi vì cô giống hoàng thượng với lại cô rất đẹp, đôi mắt to đó hút mất hồn hắn đi rồi. Khoan, giống hoàng thượng, vậy người hôm qua đi cùng tên họ Lý kia là nàng sao? - Nàng là ai?
- Haha. . vô duyên đến mức thấy được tổ tông nhà ngươi cũng như ngươi, vô duyên hết thuốc chữa rồi. Không thấy ta hỏi mi trước sao? Sao giờ hỏi lại ta. Vô duyên đến mức tai điếc luôn sao?
Cô chửi cho hắn khỏi đỡ luôn, mọi người đờ ra nhìn cô, câm nín.
- Ách. . . ta là Vũ Hạo Nghi. Nàng chính là người hôm qua đã giả danh hoàng thượng đúng không? . Hắn dò hỏi.
- Cái gì? Giả danh cái gì? Bà đây hôm nay mới gặp ngươi nên cái gì là giả danh hoàng thượng chứ. Thật là. Cô chẳng hiểu hắn đang nói gì nên cứ cây ngay không sợ ch.ết đứng mà đốp lại. Dạo này sao nhiều người giống nhau thế, ở thời cổ đại này cũng có phẫu thuật chỉnh hình sao? .
Ngọc Đàm ra dấu cho mọi người biết. Tỷ tỷ lại quên rồi.
- Hôm qua, Lý Triển Phong có bế 1 nam nhân, hắn cũng mặc màu hồng như vậy, chẳng lẽ không phải nàng.
Đột nhiên, sắc mặt cô trắng bệch ra. Ngã vào người Lý Triển Phong, ho sặc sụa. Lý Triển Phong nhìn cô mà mặt mày xanh mét, nàng ấy bị sao vậy.
- Huhu. . . Phong ơi, ngươi có ta rồi còn chưa đủ sao, sao lại đi bế nam nhân, tên đó đẹp hơn ta sao? Ngươi làm gì thì làm nhưng sao lại để cho 1 tên vô duyên từ đời tổ tông đến đời hắn nói như vậy, ta đau lòng thật nha, không ngờ người ta yêu lại yêu nam nhân. . . huhu. . . .
1 câu đạp ch.ết luôn 2 con nhạn mỹ nam. Mọi người nhìn chủ thượng cùng tên Vũ Hạo Nghi khuôn mặt đen thui thì biết rồi, Ngọc Đàm thì nín cười đến sắp không chịu được rồi, cô níu áo Hiên Triết để cho cô có động lực không cười ra tiếng. Tỷ tỷ làm trò như vậy, đạp ch.ết cái danh của Hiên Phong Các rồi.
Lăng Sảnh Nhi ngoài mếu máo nhưng trong lòng thì cười tươi như hoa, ta đập ch.ết 2 con nhạn các ngươi, tuy là cái châm kia làm cô đau quá.
- Nàng yêu ta? . Lý Triển Phong đột nhiên hỏi 1 vấn đề không ăn nhập gì với cái đề tài kia.
- Khụ khụ. . tất nhiên rồi, Phong à. . ngươi hỏi như vậy làm ta buồn thật đó, ngươi chỉ lo yêu đàn ông mà không nhìn ta sao? Thôi thì cái tên kia cũng là mỹ nam đó, ngươi đón hắn về đi, có điều ta làm chính, hắn chỉ được làm tiểu thôi. Cô nói rồi chỉ vào Vũ Hạo Nghi mặt mày đen thui kia.
Phì. . . . Ngọc Đàm không nhịn được nữa mà phì cười ra tiếng, Hiên Triết nhanh tay lẹ mắt bịt miệng nàng lại, nếu không hắn là lá chắn cho nàng sẽ bị mấy cặp mắt kia xuyên thủng mất.