Chương 132
"Anh ta về nhà, chắc chắn phải rửa sạch vết máu, và phải thay quần áo. Như vậy, cho dù anh ta rửa sạch đến đâu, chúng ta dùng Luminol*, đi kiểm tr.a nhà anh ta, không chừng cũng có thể tìm ra vết máu."
*Luminol: chất chỉ điểm vết m.á.u dù hiện trường lau dọn sạch sẽ nhưng nếu không có hóa chất lau dọn cực mạnh, các hạt m.á.u li ti vẫn sẽ bám lại trong nhiều năm.
Thuốc thử Luminol rất nhạy, nếu hung thủ thực sự đã rửa sạch một lượng lớn m.á.u trong nhà, ngay cả khi sau đó anh ta dùng nhiều nước để rửa sạch, cũng sẽ bị phát hiện.
Vì vậy, Đàm đội cũng cho là kế hoạch này khả thi, nhưng anh ta lại nói: "Hiện tại Cao Thành Công không sống ở thôn Tam Đạo Câu, ngôi nhà cũ của anh ta vẫn còn, hiện tại là ba mẹ anh ta ở đó, anh ta chuyển đến thị trấn cách đây một năm rưỡi, mở một cửa hàng vật tư nông nghiệp, bán hạt giống, thuốc trừ sâu và phân bón."
Chuyện này cũng thu hút sự chú ý của La Chiêu, anh ấy lập tức hỏi: "Mở cửa hàng vật tư nông nghiệp ở thị trấn, vậy phải mất khá nhiều vốn đi? Tình hình kinh tế gia đình anh ta thế nào?"
Đàm đội thực sự đã tìm hiểu, liền nói với La Chiêu: "Điều kiện gia đình anh ta bình thường, có thể tích lũy được khoảng mười nghìn tệ, nghe nói tiền mở cửa hàng vật tư nông nghiệp là do ba vợ anh ta đưa."
La Chiêu không hỏi thêm, hiện tại suy đoán những điều này không có ích gì, không bằng nhanh chóng đến nhà họ Cao, việc cấp bách là phải đến nhà họ Cao để kiểm tra.
Anh ta nghĩ rõ ràng chuyện này, liền nói với Lâm Linh: "Tiểu Lâm, những hình ảnh chứng cứ này, em xem còn chỗ nào cần hoàn thiện không, nếu cảm thấy ổn rồi, thì tiếp theo sẽ kết thúc công việc, nhiệm vụ lần này coi như em đã hoàn thành."
"Những việc khác, anh sẽ lo. Ngày mai anh sẽ để Quan Bảo Lượng đưa em và ông Quách về. Còn anh thì phải ở lại vài ngày, phải kết thúc vụ án này mới có thể đi."
Trong lòng Lâm Linh hiểu rõ, nếu Quan Bảo Lượng đưa bọn họ rời khỏi huyện Bảo Bình, thì việc bắt giữ và thẩm vấn tiếp theo sẽ không còn liên quan gì đến anh ta. Một khi vụ án diệt môn được phá, Quan Bảo Lượng vì không có mặt, công lao cơ bản bằng không, có thể nói là chạy một vòng vô ích.
Cô liền nói: "Lương Thành cách Giang Ninh cũng không xa, nửa ngày là đến, em và thầy Quách có thể đi tàu hỏa, cũng có thể đi xe khách, hai người chúng em đi cùng nhau không có vấn đề gì."
La Chiêu đã đưa Quan Bảo Lượng đến, cũng không muốn khi vụ án sắp bước vào giai đoạn bắt giữ thẩm vấn, lại đưa anh ta đi, làm cho người ta cảm thấy người lãnh đạo như anh ấy, muốn tự mình hưởng quả ngọt vậy. Nhưng ngày 4 Lâm Linh phải đi học, Quách Bình An lại có vụ án khác phải xử lý, hai người chắc chắn phải về sớm. Anh ấy lại không yên tâm để hai người bọn họ đi tàu hỏa về, trong một khoảng thời gian có chút do dự.
Anh ấy suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Được rồi, anh có cách. Tiểu Lâm, em hoàn thành những việc này, yên tâm nghỉ ngơi, lão Đàm sẽ sắp xếp người đưa em đi ăn, tối sẽ đưa em đến nhà khách."
"Anh và Quan Bảo Lượng sẽ về hơi muộn, có thể cả đêm ở đội cảnh sát hình sự, hai người đến nhà khách rồi, đóng cửa sổ lại, yên tâm ngủ là không có chuyện gì, ngày mai sẽ có người đến đón hai người."
Anh ấy cũng không nói là ai, nhưng anh ấy làm việc đáng tin cậy, Lâm Linh cũng không có gì phải lo lắng, liền đồng ý.
Dặn dò xong những việc này, rất nhanh La Chiêu đã dẫn theo Quan Bảo Lượng rời khỏi đội cảnh sát hình sự, Đàm đội cũng dẫn theo một nhóm người đi cùng.
Quách Bình An nằm hai tiếng, cơn đau eo giảm bớt, liền đi tìm Lâm Linh, hai người lại thảo luận thêm một lúc về một số vấn đề chi tiết, cuối cùng chỉnh sửa thành một bản dự thảo ý kiến. Quách Bình An ký tên vào bản dự thảo ý kiến, hai người cất kỹ những tài liệu này, nhìn thấy thời gian không còn sớm, mới rời khỏi đội cảnh sát hình sự.
Nhà khách mà bọn họ đến có tên đầy đủ là nhà khách số 1 huyện Bảo Bình, trước đây nơi này chủ yếu tiếp đón cán bộ từ các nơi đến, phải có giấy giới thiệu mới được lưu trú. Bảy tám năm gần đây, nhà khách cũng thay đổi, cơ bản không khác gì nhà khách bình thường, tiếp đón đủ mọi người, cũng không cần giấy giới thiệu nữa.
Phòng của Lâm Linh và Quách Bình An ở tầng ba, hai phòng đối diện nhau. La Chiêu đi, không lái xe Santana của anh ấy đi, chiếc xe đó để lại cho Quách Bình An và Lâm Linh, người của đội cảnh sát hình sự tự lái xe đưa bọn họ đến nơi, nhìn thấy bọn họ lên lầu mới đi.
"Tiểu Lâm, tối ngủ nhớ khóa cửa, ai gõ cửa cũng đừng mở. Nếu tôi có việc liên lạc cháu, sẽ gọi điện hoặc nhắn tin cho cháu trước." Quách Bình An thường xuyên đi công tác, biết bên ngoài không yên ổn, liền dặn dò Lâm Linh phải cẩn thận.
Hai người đứng ở cửa đang nói chuyện, Lâm Linh liền nhìn thấy một cô gái mặc váy liền thân màu vàng nhạt bó sát, đi giày cao gót lạch cạch lạch cạch đi từ đầu kia hành lang đi tới. Cô ta đi bộ, m.ô.n.g rung lên nhịp nhàng, khá là quyến rũ.
Lúc này cô gái đã đi đến gần, đi ngang qua Quách Bình An, mái tóc xoăn sóng được uốn xoăn trên đầu cô ta vung về phía Quách Bình An, không biết có phải cố ý hay không? Nếu không phải Quách Bình An lùi lại nhanh, thì mái tóc đó đã quẹt vào mặt ông ấy rồi.
Quách Bình An không vui, cô gái lại cố ý cười với ông ấy, lộ ra hàm răng trắng, tiếp tục lắc m.ô.n.g đi về phía trước.
Tuổi Quách Bình An đã không còn trẻ, lại là người có tư tưởng cổ hủ điển hình, thầm mắng một tiếng không biết xấu hổ. Sau đó ông ấy nhìn thấy, hình như Lâm Linh đang xem trò vui của mình, ông ấy không nhịn được trợn mắt nói: "Đừng nhìn nữa, không phải người tử tế, cháu mau vào phòng đi. Lát nữa nếu có ai nhét danh thiếp vào, hoặc gọi điện thoại đến điện thoại bàn trong phòng cháu, đều đừng để ý."