Chương 90: “Dừng lại!”
Kim Phi không thể tìm được nhiều giáo dài cùng một lúc, nên chỉ có thể sử dụng tre vót nhọn đầu để thay thế.
Còn về kỵ binh, Thiết Lâm Quân có thể tập hợp được rất ít, nhưng cũng không cần thiết.
Địa hình ở đây là khe sâu, độ rộng của quân trận đã được Kim Phi tính toán kỹ càng, giống như khe sâu, bên trái là núi, bên phải là sông, không cần dùng kỵ binh dàn trận.
Ở trên cao, Kim Phi lại phất tay ra hiệu, người đánh trống lại tiếp tục đánh xuống.
Lá cờ nhỏ bên tay trái binh truyền lệnh vẫy qua lại nhịp nhàng.
“Tiến!”
Người phụ trách chỉ huy hiện trường là Từ Kiêu gào lớn, cả quân trận tiến về phía trước một cách đồng đều.
Đảng Hạng là dân tộc du mục, vô cùng ngưỡng mộ dũng sĩ. Một tên kỵ binh bị thương nhẹ, giương mã tấu, gào lớn xông về phía quân trận.
Nhưng đáng tiếc là lúc chỉ còn cách tấm khiên vài mét, vài cây tre trước mặt hắn đã đồng loạt phóng ra.
Tên kỵ binh chỉ kịp vung mã tấu chém một cây tre, cổ đã bị một cây tre khác đâm thủng.
Loại tre mà Từ Kiêu chọn có phần đáy dày, phần trên hơi mỏng, tương tự như miệng của một tách trà.
Lúc rút cây tre ra, cổ của kỵ binh đã mất một nửa, thậm chí còn không giữ nổi đầu.
Từ đầu đến cuối, dưới sự chỉ huy của Từ Kiêu, quân trận không hề ngừng lại, vẫn kiên cường tiến về phía trước, từ từ đẩy lùi đám kỵ binh.
“Dừng lại!”
Từ Kiêu hét lớn, quân trận lập tức dừng lại.
“Tấn công!”
Tất cả cây tre đều đồng loạt đâm lên.
“Thu về!”
Tất cả cây tre đều đồng loạt thu về.
Trong chốc lát, kỵ binh trên mặt đất dù sống hay ch.ết, đứng hay nằm, kháng cự hay không thì đều bị xuyên thủng.
“Tiến!”
Tiếng hét lớn vang lên, quân trận lại được khởi động.
Cạch! Cạch! Cạch!
Đội quân giẫm lên thi thể của kỵ binh Đảng Hạng theo từng nhịp trống chiến, chậm rãi, kiên định đi về phía trước.
Đi được mười trượng, đến nơi ngựa chiến ngã xuống, đội quân dừng lại.
Cây tre lại đánh xuống theo nhịp, ngựa chiến nằm dưới đất vùng vẫy cũng đều dừng động tác.
Sau khi bước qua xác ngựa chiến, không còn hố sâu trên bờ sông, điều đó có nghĩa là đội quân phải đối đầu trực diện với kỵ binh.
Lúc này kỵ binh Đảng Hạng đã ngã xuống hết, một tên tướng lĩnh giơ đao lên nói: “Tiểu đoàn Tiên Phong, xông lên”.
Ngay lập tức có mấy mươi kỵ sĩ lao ra lao đến chỗ đội quân.
Tiểu đoàn Tiên Phong trong đoàn quân Đại Khang đều là những tên lưu manh, chạy tội, nợ thuế đến từ khắp nơi tạo thành tiểu đoàn, về cơ bản là những người bị ép đi nghĩa vụ, nhưng tiểu đoàn Tiên Phong của kỵ binh Đảng Hạng lại là những người xuất sắc, là chiến sĩ dũng mãnh nhất, tuấn mã mạnh nhất, trang bị tốt nhất, mỗi lần đánh trận đều xông lên đầu tiên.