Chương 122: "Ta muốn chúng chết, không để lại một kẻ nào!"

Chỉ trong thời gian ngắn, hơn chục Hán nô đã ở dưới Hoàng Tuyền.
Trong số đó có hai đứa trẻ mới mười một, mười hai tuổi.
Còn có một thiếu nữ người Hán, trên tay ôm một đứa trẻ chưa biết đi, thấy đám người Đảng Hạng đến gần, cô ấy vội vàng ôm đứa trẻ trốn sang một bên.


Kết quả là bị một tên người Đảng Hạng dùng giáo đâm xuyên qua người, cùng với đứa trẻ, gã còn nhấc lên cao để phô trương sức mạnh của mình với những kỵ binh khác.
Các kỵ binh khác vỗ tay tán thưởng.
Không khí hừng hực không giống như giết hai người, mà là giết hai con cừu trong bữa tiệc lửa.


Kim Phi mắt đỏ hoe trước cảnh này, y đấm vào lan can:
"Chúng không phải người, chúng là dã thú!"
"Ta muốn chúng ch.ết, không để lại một kẻ nào!"
“Nhớ kỹ những kỵ binh này, truyền lệnh cho cung thủ, không tha cho bất kỳ ai!”
Kim Phi quay đầu ra lệnh.
“Vâng!”
Binh lính truyền lệnh lập tức mang theo mệnh lệnh lao đi.


Thiết Lâm Quân trước đây có cung hạng nặng, chỉ là số lượng rất ít, chỉ có một vài chiếc, hơn nữa hiệu quả rất thấp, mỗi lần bắn một mũi tên đều phải tốn rất nhiều thời gian để lên dây, việc này ảnh hưởng không hề nhỏ đến cục diện của trận chiến.


Mấy ngày trước người Đảng Hạng bận rộn tụ tập Hán nô từ trong thành, không đến quấy rối, Kim Phi rảnh rỗi không có việc gì liền cải tạo lại, sau đó đặt ở trên núi, chuẩn bị dùng để đối phó với người Đảng Hạng trước khi bọn chúng tấn công.


Vì mấy tên binh lính cỏn con này mà phải dùng con át chủ bài, ông Triệu cảm thấy không đáng.
Tuy nhiên vì uy tín của Kim Phi, ông ta chỉ khẽ cau mày, không mở miệng chất vấn.
Dưới sự áp giải của người Đảng Hạng, Hán nô tập hợp thành đội hình phương trận.


available on google playdownload on app store


Lúc này, phương trận là đội hình để tiếp nhận tù binh, hình dạng tổng thể là hình chữ T, đám người Hán nô phải đi qua một đoạn đường dài hơn 100 mét.


Hai bên đường đầy những cây tre nhọn hoắt, rậm rạp như rừng cây, nếu như có ai đi qua mà không để ý, nhất định sẽ bị đâm thành tổ ong.
Đám người Hán nô nào đã từng chứng kiến một trận đánh như vậy, sợ hãi không dám bước tiếp.


“Đừng sợ, chúng ta đều là Hán nô, sẽ không làm hại các ngươi đâu, cứ mạnh dạn bước qua, chú ý đừng chạm vào cái khiên là được rồi”.
Từ Kiêu hét lớn.
Đám người Đảng Hạng ở phía sau bắt đầu dùng roi quật để đẩy nhanh tiến độ.


“Đi thôi, cùng lắm thì ch.ết. Tôi chán sống những ngày tháng như vậy rồi, ch.ết trong tay người Hán, còn hơn bị bọn súc sinh Đảng Hạng này tr.a tấn nhiều”.
Một người Hán nô già dẫn đầu đi vào.


Ông lão này từng rất được kinh trọng trong làng, ông ấy vừa đi vào, phía sau lập tức có người đi theo.







Truyện liên quan