Chương 5: Hạt vừng. Bình hoa
edit & beta: Hàn Phong Tuyết“Đại nhân”, tôi đưa tay chạm nhẹ vào vạt áo Qúy đại nhân đứng bên, hắn cúi đầu nhìn tôi tươi cười, tôi cũng giương mắt nhìn lại, nói nhỏ: “Có thể kiếm mảnh vải che mặt vị công tử đã ch.ết này lại được không?”
“À… Bản phủ sơ suất rồi”, Qúy đại nhân nói, “Sao lại để một cô nương phải đối diện với gương mặt người ch.ết lâu thế chứ?! Người đâu, mang một mảnh vải tới che mặt người ch.ết”.
Tôi hạ thấp tầm mắt, nhẹ nói: “Tiểu nữ cũng không sợ, chỉ là… nhìn khuôn mặt rỗ của công tử đã ch.ết này, tiểu nữ cứ luôn nhớ đến một người đã gặp trên đường hôm nay, mặt nổi đầy mẩn, chắc là bị dị ứng thức ăn… làm người khác nổi cả da gà”.
“À, gương mặt như vậy đúng là nhìn sẽ thấy khó chịu…” Qúy đại nhân cười nói, bỗng nhiên dừng lại, tôi thấy vạt áo hắn hơn run lên, “Dị ứng thức ăn ư…”
Ừ, đúng thế.
Qúy đại nhân đột nhiên cúi người chín mươi độ với tôi một cái, cười nói: “Đa tạ Linh Ca tiểu thư, một lời thức tỉnh người trong mộng!”
“Sao?” Tôi chớp chớp mắt nhìn hắn, tỏ vẻ không hiểu.
Qúy đại nhân cười rạng rỡ nói: “Mấu chốt của án này nằm ở bốn chữ “dị ứng thức ăn”! Sở dĩ hung thủ hạ độc trong bánh hợp ý là bởi vì hắn hiểu rõ, người ch.ết chắc chắn sẽ ăn bánh hợp ý chứ quyết không ăn bánh hoa quế hay bánh cuốn hợp hoan. Mà hắn dám chắc chắn như vậy vì hắn biết sở thích ăn uống của người ch.ết. Trong ba loại bánh hợp ý, bánh hoa quế, bánh cuốn hợp hoan, bánh hoa quế và bánh cuốn hợp hoan là đồ ngọt, chỉ có bánh hợp ý vị mặn, nếu như người ch.ết không thích ăn đồ ngọt… thường thì sẽ chọn bánh hợp ý để ăn. Nhưng lựa chọn như vậy cũng không phải là tuyệt đối. Lỡ như người ch.ết bỗng dưng muốn nếm thử miếng bánh ngọt thì kế hoạch của hung thủ sẽ chẳng thành. Cho nên, nhất định có một điều kiện tiên quyết để người ch.ết không ăn thứ khác mà chỉ ăn bánh hợp ý!”
Nói đến đây, đôi mắt đào hoa của hắn nhìn thẳng vào tôi, tôi vội vàng bày ra vẻ mặt tò mò để cổ vũ hắn nói tiếp. Hắn nhìn tôi, cười một tiếng ám muội, nói: “Bánh hoa quế và bánh cuốn hợp hoan, ngoại trừ cùng là đồ ngọt thì còn có một điểm tương tự nữa, chính là đều làm từ hoa. Nếu chỉ ngọt thôi thì thường người ta cũng không kiêng kỵ gì lắm, nhưng nếu làm từ hoa thì đúng là có người không ăn được. Giống như có người ăn cua, cá, tôm bị dị ứng, có một vài người lại dị ứng với hoa, triệu chứng dị ứng cũng vô vàn, phổ biến nhất là nổi mẩn, thậm chí toàn thân sưng lên, không nhìn được, không nói được, vân vân. Trên mặt Trương Tử Văn bị rỗ không ít, ngay cả mu bàn tay cũng bị, có thể thấy hắn rất có khả năng từng bị đậu mùa. Nhưng nếu liên hệ với việc hắn không ăn điểm tâm làm từ hoa thì việc mặt hắn bị rỗ hẳn là vì lúc nhỏ ăn đồ ăn làm từ hoa rồi mắc bệnh sởi. Chung quy, người ch.ết tuyệt đối sẽ không ăn bánh hoa quế và bánh cuốn hợp hoan. Hung thủ biết rõ cho nên mới dám chắc là bất luận trong trường hợp nào thì hung thủ cũng sẽ chỉ chọn bánh hợp ý”.
Sư gia giơ ngón tay cái lên, giọng lại the thé: “Cao minh! Đại nhân! Như vậy là rõ cả rồi! Nói cách khác, hung phạm không ai khác ngoài người gọi điểm tâm, Lý Chí Thiện!”
Hừ, xin ông đấy, đồng chí sư gia, ông vào đây bằng cửa sau đúng không? Suýt chút nữa thì làm tôi buồn cười đến tè ra quần.
Quý đại nhân cười nhạt, không để ý tới sư gia, tiếp tục nói: “Theo những suy luận vừa rồi của chúng ta, hung thủ từng mời người ch.ết đi uống trà một lần, cũng chính là lần hung thủ phát hiện ra người ch.ết không ăn đồ làm từ hoa, hơn nữa người ch.ết hẳn cũng nói nguyên nhân cho hắn biết. Vì thế, lần mời đi uống trà này, nếu như hung thủ lại gọi món làm từ hoa thì rất có thể sẽ khiến người ch.ết bất mãn hoặc nghi ngờ, nói không chừng sẽ phất tay áo bỏ đi ngay tức khắc. Nhằm tiến hành kế hoạch giết người, hung thủ phải lợi dụng người khác gọi điểm tâm, ép người ch.ết chỉ được chọn bánh hợp ý để ăn, rơi vào bẫy của hung thủ. Do đó, bản phủ kết luận: hung thủ thực sự không phải Lý Chí Thiện, mà là người có gia thế tốt, học giỏi, chịu áp lực lớn, Trương Cửu Kim”.
Gương mặt sư gia thoáng chốc bạnh ra như gan heo, ngượng ngùng cúi đầu ghi chép che giấu vẻ lúng túng.
Mà cũng chẳng ai để ý ông ta, Qúy đại nhân bước nhanh tới sau án, ngồi xuống nói: “Người đâu, dẫn Lý Chí Thiện tới đây!”
Lý Chí Thiện lần thứ hai bị gọi, sợ đến run lẩy bẩy. Qúy đại nhân hỏi hắn: “Lý Chí Thiện, ba món điểm tâm là ngươi gọi đúng không?”
Lý Chí Thiện sợ hãi dập đầu: “Bẩm, bẩm đại nhân, là, là học trò gọi, nhưng học trò tuyệt đối không hạ độc! Mong đại nhân minh giám!”
“Ba món này ngươi gọi vô tình hay là cố ý?” Qúy đại nhân hỏi tiếp.
“Là học trò vô tình gọi…” Lý Chí Thiện đau khổ đáp, đột nhiên trợn đôi mắt ti hí, như thể nhớ ra điều gì đó, “Không, không phải là vô tình gọi. Hôm qua, hôm qua học trò đến gặp Trương Cửu Kim, hỏi ý hắn xem nên mời Trương Tử Văn đi đâu. Ý của học trò là tới quán rượu, nhưng Trương Cửu Kim nói nếu bị tiên sinh bắt gặp sẽ không hay, không bằng đến quán trà, vừa nho nhã vừa không mất thể thống. Học trò bèn hỏi hắn đến quán trà nào thì được, hắn nói Bích Loa tiểu trúc không tệ, bánh hoa quế, bánh hợp ý và bánh cuốn hợp hoan ở đó rất nổi danh… Cho nên, học trò vì lấy lòng Trương Tử Văn, bèn mời hắn đến Bích Loa tiểu trúc, sau đó gọi ba món điểm tâm ấy…”
Ừm, đã rõ. Đúng như dự đoán, Trương Cửu Kim đích xác là người có mưu mô, không trực tiếp bảo Lý Chí Thiện gọi ba món này mà dùng ám hiệu tâm lý, khiến Lý Chí Thiện nóng lòng muốn biết đề thi mà mắc câu.
Quý đại nhân cho nha dịch đưa Lý Chí Thiện ra, lại lệnh cho tiểu nhị Lưu Thành lên công đường, hỏi: “Ngươi có nhớ được trong ba học sinh kia có ai gần đây từng tới Bích Loa tiểu trúc không?”
Lưu Thành nghiêng đầu nghĩ, đáp: “Bẩm đại nhân, quán trà ngày ngày đông khách, tiểu nhân thực sự không nhớ”.
“Thế thì, hôm qua có vị khách nào chỉ mua bánh hợp ý, cũng không uống trà mà đi ngay?”, Qúy đại nhân tiếp tục hỏi.
Lưu Thành lần này đáp rất nhanh: “Có, có. Xế chiều hôm qua có một vị khách đội mũ rộng vành, không thấy rõ tướng mạo, chỉ mua vài miếng bánh hợp ý rồi đi”.
Quý đại nhân lập tức nói với nha dịch: “Mau chóng đến nhà Trương Cửu Kim, tìm xem có thấy chiếc mũ kia không! Một người khác đến tiệm thuốc gần nhà hắn hỏi thăm xem có người nào đội mũ rộng vành đến mua ô đầu không”.
Nha dịch vâng lời đi ngay, Lưu tiểu nhị cũng được đưa ra.
Quý đại nhân cười nói: “Hiện giờ chỉ còn một nghi vấn cuối cùng. Trương Cửu Kim mua bánh hợp ý trước, trộn độc vào trong, nhưng hôm nay hắn làm sao đặt miếng bánh có độc lẫn vào trong đĩa bánh trước tầm mắt của ba người kia? Tổng cộng có năm miếng bánh hợp ý, còn thừa ba miếng, trừ một miếng có độc mà người ch.ết ăn thì trước đó phải có người đã ăn một miếng. Nếu trong đĩa vô duyên vô cớ có thêm một miếng bánh, chỉ e là rất dễ bị phát hiện, huống chi vỏ bánh hợp ý rất mỏng, bên trong nhân gì chỉ liếc cái là thấy ngay, nếu hung thủ đặt miếng bánh nhân vừng đen có độc trên bàn thì ắt phải xử lý sạch sẽ miếng nhân vừng đen không có độc, vậy thì miếng bánh không có độc kia đã đi đâu?”
Ai, nam nhân này, lấy đâu ra lắm vấn đề thế? Đau đớn quá… thật là khó chiu… tôi sắp không nhịn nổi nữa rồi… Bánh hợp ý ch.ết tiệt, có độc với chẳng không có, nhiều một miếng ít một miếng thì sao, chung quy vẫn là để người ăn thôi!
“Miếng bánh bị thay thế là hung thủ ăn thôi”, Nhạc Thanh Âm bỗng nhiên nói, “Hung thủ học theo Trương Tử Văn, bỏ cả miếng bánh vào trong miệng, chỉ cần ngậm miếng không nói gì thì sẽ không ai phát hiện ra, đợi lúc Trương Tử Văn trúng độc, xung quanh hỗn loạn thì nhai rồi nuốt, như thế là vẹn toàn. Hai người kia là nhân chứng của hắn, ba miếng bánh còn thừa là vật chứng của hắn”.
“Thế thì, hung thủ thay miếng bánh không có độc bằng miếng có độc vào lúc nào?” Qúy đại nhân cười hỏi.
Khi nào ư? Có trời mới biết. Trương Cửu Kim từng luyện phép tà ma, hoặc là Càn Khôn Đại Na Di, Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, vân vân, ngươi cứ ngồi đây hỏi thì có ích gì? Ngươi đi hỏi hắn á, hỏi hắn á, ta ghét ngươi muốn ch.ết.
“Đại khái là lúc tất cả đều nhìn về Linh Ca ngồi bên cửa sổ”, Nhạc Thanh Âm nói, “Chỗ ngồi của họ cũng được Trương Cửu Kim cẩn thận sắp xếp cả. Lý Chí Thiện là chủ, chỗ ngồi đương nhiên sẽ hướng về cửa ra vào lầu hai. Theo lời tiểu nhị Lưu Thành thì lúc mấy người này lên lầu, Trương Cửu Kim bá vai Trần Quảng Hạo cười đùa, hiển nhiên là dùng cách này để chừa chỗ quay lưng vào cửa sổ cho Trương Tử Văn, mà bản thân hắn ngồi đối diện Trương Tử Văn. Linh Ca xuất hiện chỉ là tình cờ, bất luận người ngồi bên cửa sổ là ai, Trương Cửu Kim cũng sẽ kiếm cớ để ba người kia cùng nhau nhìn tới đó. Lời của Lý Chí Thiện và Trần Quảng Hạo có thể chứng minh điểm này. Vì Trương Cửu Kim ngồi đối diện cửa sổ nên phát hiện ra cách ăn giống Trương Tử Văn của Linh Ca, liền gợi ý, để hai người kia xúi Trương Tử Văn tiếp cận Linh Ca. Hắn nhân lúc ấy đặt miếng bánh hợp ý có độc giấu sẵn trong tay áo xuống bàn, lại bỏ miếng bánh không có độc vào miệng, chờ sau khi Trương Tử Văn trúng độc, hắn vờ giật mình che miệng, ăn luôn miếng bánh, đánh tráo mà thần không biết quỷ không hay”.
Qúy đại nhân vỗ tay cười: “Thanh Âm nói có lý, có điều, đây đều là suy luận, chúng ta thiếu chứng cứ xác thực. Cho dù tìm được mũ rộng vành thì cũng không thể coi đó là chứng cứ để buộc tội Trương Cửu Kim”.
“Để ba người kia súc miệng là được”, tôi thực sự là không nhịn được nữa, bèn nhỏ giọng nói, “Nếu như lúc sau cùng, Trương Cửu Kim ăn bánh hợp ý nhân vừng đen thì răng hẳn là còn dính”.
“Ôi chao! Ý kiến hay!” Qúy đại nhân vỗ tay một cái rất vang, làm tôi giật mình xém chút mất khống chế. Đưa mắt lên nhìn, bắt gặp hắn đang nhìn tôi cười lộ cả hàm răng trắng: “Linh Ca tiểu thư quả là thông minh hơn người! Bản phủ vô cùng bội phục!”
Ngươi cũng đừng mải khen ta nữa, mau mau lên, bản cô nương đã nguy cấp lắm rồi, nếu bị nghẹn nước tiểu mà ch.ết thật thì ngươi chính là đầu sỏ!
Qúy đại nhân nói: “Người đâu, dẫn cả ba thư sinh kia lên công đường, chuẩn bị ba chén nước, ba bồn sứ trắng mang đến đây!”
Đám nha dịch đồng thanh vâng lời, kẻ dẫn người, kẻ lấy đồ, chỉ chốc lát đã chuẩn bị xong. Qúy đại nhân liền lệnh cho ba người Lý Chí Thiện, Trương Cửu Kim và Trần Quảng Hạo súc miệng, sau đó nhổ vào bồn sứ rồi dâng lên cho hắn xem. Tôi nghiêng đầu nghé. Ha ha, Trương Cửu Kim, xem ngươi còn giả ngu đến lúc nào?!
Quả nhiên thấy trong bồn sứ trắng của Trương Cửu Kim có mấy mảnh vừng đen nổi bần bật. Năm miếng bánh hợp ý năm loại nhân khác nhau, chỉ có một miếng nhân vừng đen, nếu miếng đó người ch.ết đã ăn… thì tuyệt đối không thể có một miếng xuất hiện trong miệng người khác, cách giải thích duy nhất là có hai miếng nhân vừng đen, một miếng có độc, một miếng không độc. Chuyện phát sinh rất đúng lúc, Trương Cửu Kim đổi miếng bánh, Trương Tử Văn cầm lên ăn, trong lúc đó nếu hai người kia muốn ăn, chỉ e Trương Cửu Kim sẽ kiếm cớ ngăn cản để kế hoạch không bị loạn.
Qúy đại nhân vẫn chưa nói thêm gì, đám nha dịch được phái đi điều tr.a đã mau chóng trở về bẩm báo tình hình. Lý Hựu hỏi những người nhà không biết chuyện của Trương Cửu Kim thì biết được một tháng qua Trương Cửu Kim tiêu xài kinh người, hắn nói là lấy tiền mua sách tham khảo, bởi vì sách hiếm nên rất đắt. Người nhà vốn ôm kỳ vọng lớn về tiền đồ của hắn nên nghe vậy cũng không hoài nghi gì mà còn ủng hộ hết mình.
Nhóm nha dịch thứ hai tìm ra một chiếc mũ rộng vành trong nhà Trương Cửu Kim, đã đưa cho Lưu tiểu nhị nhận diện, đích xác là chiếc mũ mà người hôm qua mua bánh hợp ý đội. Một ông chủ tiệm thuốc gần nhà Trương Cửu Kim cũng báo lại là hôm qua có người đội mũ rộng vành tới mua ô đầu, trong sổ có ghi.
Nhân chứng vật chứng đủ cả, bày ngay trước mặt Trương Cửu Kim, Trương Cửu Kim ỉu xìu như cà gặp sương muối.
Nguyên nhân mọi chuyện thực ra lại rất đơn thuần. Trương Cửu Kim vô ý làm vỡ bình hoa cổ của tiên sinh, nghe nói bình hoa ấy là loại bình miệng nhỏ hoa văn tinh tế đã được chọn lọc kỹ lưỡng, giá trị vạn lượng, cho nên nhân lúc xung quanh không có ai bèn định thủ tiêu mảnh vỡ, nào ngờ vô tình bị Trương Tử Văn bắt gặp. Lúc ấy, Trương Tử Văn bèn tìm kế giúp Trương Cửu Kim, bắt một con mèo hoang thả vào trong nhà tiên sinh, vờ như con mèo làm vỡ bình hoa. Vì phòng của tiên sinh nằm ở sau vườn hoa của thư viện, phía ngoài là vườn của mấy hộ nông dân, cửa phòng lại luôn mở nên có mèo hoang chạy tới cũng không lạ. Cứ thế giấu nhẹm đi chuyện này. Từ đó, Trương Tử Văn không ngừng lấy bí mật này ra uy hϊế͙p͙ Trương Cửu Kim quá mức, lúc muốn tiền tiêu, lúc làm bài tập giúp, thậm chí mấy lần thư viện tổ chức thi nhỏ thì Trương Cửu Kim ngồi phía trước cũng phải làm bài giúp hắn.
Trương Cửu Kim vốn định nén giận chờ qua thi Hương, bản thân lọt vào tốp ba người cao điểm nhất sẽ được chuyển đến thư viện cao cấp hơn học, ai ngờ Trương Tử Văn lại tiếp tục đưa ra yêu cầu, muốn Trương Cửu Kim phải làm bài thay mình trong cuộc thi loại sắp tới. Chưa nói đến đề thi dài nhiều câu hỏi, trong thời gian quy định có thể không làm hết được, nếu như bị tiên sinh phát hiện ra thì cả hai đều sẽ bị đuổi học, thậm chí không được thi Hương nữa. Người nhà Trương Cửu Kim rất kỳ vọng vào hắn, nếu hắn thực sự không được thi Hương thì sẽ chẳng biết ăn nói ra sao với cả nhà.
Trương Cửu Kim mời Trương Tử Văn đến quán trà, để hắn châm chước cho lần này, nhưng Trương Tử Văn nhất quyết không nghe, lại lấy chuyện bình hoa ra uy hϊế͙p͙, Trương Cửu Kim bất đắc dĩ mới phải nghĩ tới cách giết người này, đồng thời tung tin đồn Trương Tử Văn mua chuộc tiên sinh trong thư viện. Sau nữa, hắn xúi giục Lý Chí Thiện và Trần Quảng Hạo hẹn Trương Tử Văn ra ngoài, thực hiện kế hoạch giết người.
Chân tướng câu chuyện là như vậy. Một học sinh ưu tú đang yên đang lành chỉ vì sai một bước mà tiền đồ mất sạch. Thế nên, con người không sợ mắc sai lầm, chỉ sợ đã sai lại càng thêm sai, vì chuyện nhỏ mà mất đi thứ lớn, thứ bị hủy diệt không những là tương lai của bản thân mà thậm chí còn có thể là sinh mạng.
A… Nếu đã tr.a ra manh mối rồi, có phải có thể gỡ tay Trương Tử Văn ra rồi không? Chỉ sợ chậm thêm một chút nữa tôi sẽ tu thành Ninja* mất…
*Ninja: là danh xưng để chỉ những cá nhân hay tổ chức đánh thuê chuyên về hoạt động bí mật từng tồn tại trong lịch sử Nhật Bản (theo wiki).
Qúy đại nhân ra phán quyết rất nhanh, Trương Cửu Kim bị giải vào đại lao chờ qua mùa thu sẽ chém đầu. Mặc dù đáng tiếc, nhưng giết người đền mạng là chuyện đương nhiên, không thể khác được. Phát quyết xong, vụ án kết thúc, may sao bọn nha dịch tìm được một người thân của Trương Tử Văn. Được sự cho phép, nha dịch bẻ gãy ngón tay Trương Tử Văn, giải thoát cho cẳng chân đáng thương của tôi. Lục Thủy, Thanh Yên được phép lên công đường, rưng rưng nước mắt chạy vội tới đỡ lấy tôi đang gần như đứng không vững, run run nói: “Tiểu thư… chịu khổ rồi… Là chúng nô tỳ không tốt…”
Ai, mấy nha đầu này, chuyện này có liên quan gì đến các ngươi? … Mau đưa ta đi nhà xí đi, ta không đứng thẳng được nữa rồi…
Tôi lết từng bước đến trước cửa công đường, lại nghe sau lưng vang lên tiếng Qúy đại nhân: “Xin Linh Ca tiểu thư dừng bước!”
Ngay tức khắc, tôi chỉ muốn nuốt luôn hắn vào bụng. Mỉm cười nghiêng đầu lại nói: “Không biết đại nhân còn gì căn dặn?”
Tên họ Qúy cười tủm tỉm đi tới gần, hai tay ôm quyền, người cúi chín mươi độ nói: “Nhờ có Linh Ca tiểu thư nhiều lần chỉ điểm, vụ án này mới phá được, không biết tiểu thư hôm nay có rảnh không? Bản phủ muốn mời lệnh huynh và tiểu thư một bữa cơm để tỏ lòng cảm tạ…”
Ô… quả nhiên là người không đứng đắn. Đáng tiếc bản cô nương không có hứng thú với người mặc áo quan, miễn đi.
“Đại nhân quá khen rồi, tiểu nữ chỉ là người tầm thường, biết chi mà chỉ điểm? Hôm nay hơi mệt, xin cáo từ trước”. Ngạo mạn hành lễ, quay lưng đi ra ngoài, lại nghe thấy tên họ Qúy khẽ cười sau lưng, nói: “Nhà vệ sinh ở góc tây nam ngoài công đường, tiểu thư đi thong thả”.
… Tên, tên này… Quá ghê tởm!