Chương 10: Phu thê. Huynh muội

edit & beta: Hàn Phong TuyếtKhả năng quan sát của cẩu quan cũng tinh tế quá, gương mặt tôi có biểu lộ gì đâu, thế mà vẫn bị hắn nhìn thấu. Đã vậy ánh mắt ngó chừng tôi không sót giây phút nào lại cứ lấp lánh ý cười. Tôi nghĩ, có khi hắn đã đếm được hết số mạch máu trên mặt tôi rồi cũng nên.


Câu hỏi tiếp theo này, tôi nên đáp thế nào đây? Nhạc Linh Ca chân chính nắm giữ điểm mấu chốt giải thích toàn bộ vụ án mạng đã yên giấc ngàn thu, mà điểm mấu chốt này lại có liên quan đến chuyện giữa nàng và hung thủ Lý Phán rốt cuộc đã từng xảy ra điều gì. Tôi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đai lưng ngọc của cẩu quan, lâm vào suy tư.


Nếu nhắc tới Nhạc Linh Ca và Tạ Minh Phương làm sao quen nhau… Bằng tính cách hướng nội của Nhạc Linh Ca, chắc chắn sẽ không xuất đầu lộ diện đi đến y phường nhà họ Tạ đích thân đặt may quần áo, mà hẳn là mời người trong y phường đến nhà. Hơn nữa, người tới đo đạc phải là nữ, cũng là một trong hai người Triệu thẩm hoặc Tạ Minh Phương. Tạ Minh Phương là khuê nữ, gia đình sẽ không cho nàng ngày ngày ra ngoài kiếm cơm, chỉ có kết hôn rồi, được phép bỏ mạng che mặt xuống, nữ tử mới được tự do rời khỏi nhà mà không cần cố kỵ gì hết. Vì vậy, có thể suy đoán, Nhạc Linh Ca và Tạ Minh Phương quen nhau lúc Tạ Minh Phương đã kết hôn. Tạ Minh Phương nhiều lần đến đo đạc, đưa đồ, lâu dần thành quen, lại thêm tính tình có nhiều điểm tương đồng, thi thoảng trò chuyện tâm sự, cứ thế thành bạn tốt.


A… khoan đã. Nếu hôm qua Tạ Minh Phương có ý đến tìm tôi để hàn huyên thâu đêm thì vì sao vừa đến cửa, nghe thông báo là tôi không có nhà thì nàng lại quay về? Nàng cũng có thể vào trong đợi mà. Nàng không phải chưa từng tới Nhạc phủ, cũng không phải người xa lạ, huống chi nàng còn định ngủ lại một đêm, vì sao nàng lại đổi ý dễ dàng như thế? Chẳng lẽ chuyện muốn hàn huyên thâu đêm với tôi chỉ là nàng bịa ra để ngụy trang? Nhằm… nhằm đánh lừa Lý Phán? A! Có vẻ đúng là như thế! Tạ Minh Phương nói dối Lý Phán là đến nhà tôi ở lại một đêm để dụ rắn ra khỏi hang, sau đó bất thình lình quay về bắt gian tại trận Lý Phán và nữ nhân kia. Như vậy, Tạ Minh Phương đã biết Lý Phán có người khác từ lâu, hơn nữa, nói không chừng còn đã kể cho người bạn Nhạc Linh Ca rồi.


Lý Phán đại khái cũng đoán được Nhạc Linh Ca biết điều này, cho nên lúc thấy Nhạc Linh Ca đến phúng viếng mới chột dạ sợ hãi.


Tôi ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt Qúy cẩu quan, dùng những gì mình suy đoán kết hợp với thông tin moi được từ Tiểu Tụ Nhi, bình tĩnh trả lời hắn: “Tiểu nữ và Minh Phương quen nhau sau khi nàng kết hôn. Bởi vì thường ngày không giấu diếm nhau điều gì… nên cũng biết sơ sơ chuyện phu thê nàng. Tạ cô nương thành thân đã hai năm mà chưa có con, lòng buồn thương vô hạn, thi thoảng lại nhắc tới Lý Phán càng ngày càng lạnh nhạt với nàng. Mấy ngày trước, tiểu nữ từng cùng Tạ cô nương đến gặp lang trung. Lang trung nói sức khỏe Tạ cô nương không có vấn đề gì, nhất định sẽ có con nối dõi, lúc ấy lòng nàng mới nhẹ đi. Tiểu nữ cho rằng, sau khi về nàng chắc hẳn đã nói chuyện này cho Lý Phán biết, Lý Phán vốn nên mừng vui mới phải, mà chẳng rõ vì sao lại vẫn lén lút ở bên nữ nhân khác. Hắn lẽ nào không muốn Tạ cô nương mau chóng có con ư?”


available on google playdownload on app store


Qúy cẩu quan sờ cằm suy tư, bỗng nhiên chầm chậm cười nói với tôi: “Nhạc tiểu thư có phải đang nhắc nhở bản phủ là Tạ cô nương sở dĩ hai năm rồi chưa có con không phải do sức khỏe bản thân, mà là do Lý Phán vốn không muốn để nàng có thai?”


Tôi vờ xấu hổ, cúi đầu nói: “Đó là chuyện phu thê họ, tiểu nữ làm sao biết được? Huống chi, nghe nói nữ tử không có con là chuyện xấu, Tạ cô nương qua hai năm mới có dũng khí đi gặp lang trung, chắc là cũng giấu diếm Tạ bá phụ, Tạ bá mẫu…”


Qúy cẩu quan cười nói: “Nhạc tiểu thư có phải lại đang nhắc nhở bản phủ, nguyên nhân Tạ cô nương không mang thai không phải do sức khỏe, mà là điều chỉ hai vợ chồng họ biết?… A!”


Tôi còn định chối thì thấy hắn không cười nữa, dường như nhớ ra điều gì đó, hỏi tôi: “Mấy ngày sau khi Tạ tiểu thư đi gặp lang trung, Nhạc tiểu thư có từng gặp Lý Phán không?”


Chuyện này… chuyện này tôi không đoán được rồi, lại không chém được, chỉ đành lắc đầu nói: “Chuyện xảy ra mấy ngày hôm ấy, tiểu nữ không còn nhớ nữa. Vài ngày trước, tiểu nữ bị đả thương ở đầu, rất nhiều chuyện bỗng dưng trở nên mơ hồ…”


“Đầu bị đả thương?” Đôi mắt đào hoa của Qúy cẩu quan xăm soi trên trán tôi, nhưng hiển nhiên là không có vết tích gì, bởi tôi đã che vết sẹo đi rồi. Hắn tiếp tục hỏi: “Làm sao mà bị thương?”


Hử? Chuyện này có gì mà hỏi? Liên quan ư? Khoan đã, xem ý tứ của cẩu quan, chẳng lẽ… việc Nhạc Linh Ca bị thương có liên quan đến Lý Phán?


Khoan đã khoan đã, nghĩ kỹ lại: giờ có thể suy ra, Lý Phán không muốn Tạ Minh Phương mang thai, nói cách khác, Lý Phán ngay từ đầu đã không yêu Tạ Minh Phương. Hắn sở dĩ ở rể Tạ gia, rất có thể là nhắm vào sản nghiệp nhà họ Tạ. Không cho Tạ Minh Phương có con, có lẽ là cái cớ để hắn cưới nữ nhân kia về. Nữ nhân không có thai là chuyện xấu, Tạ Minh Phương không muốn Lý Phán cưới thiếp, cho nên nhất định sẽ không cho cha mẹ mình biết chuyện, mà lấy lý do chưa muốn sinh con để che giấu. Trong lòng nàng thực chất lo lắng vô cùng, chỉ nói chuyện này cho người bạn Nhạc Linh Ca, hai cô gái lặng lẽ thương lượng. Đến gặp lang trung rồi, Tạ Minh Phương mới yên lòng, trong lúc mừng vui, vô tình nói cho Lý Phán biết, Lý Phán sợ Tạ Minh Phương hoài nghi chuyện mãi vẫn không có thai, bèn nổi ý muốn giết…


Muốn giết… Người duy nhất biết bí mật này ngoài hai vợ chồng hắn là Nhạc Linh Ca, e là cũng trở thành mục tiêu diệt khẩu của hắn. Cho nên, hắn nghĩ cách dụ Nhạc Linh Ca tới dưới quán rượu, bằng cách nào thì khó đoán, nhưng hắn vờ đánh nhau với người khác mà ném vò rượu xuống đầu Nhạc Linh Ca. Hắn tưởng rằng làm như vậy có thể khiến Nhạc Linh Ca ch.ết, nào ngờ lại trông thấy tôi đến viếng Tạ Minh Phương, cho nên mới giật mình.


Vậy là rõ ràng. Mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng chỉ cần hỏi xem Nhạc Linh Ca bị thương ở quán rượu nhà ai, lại tr.a xem hôm đó ai đánh nhau ném vò rượu, nếu là Lý Phán thì chẳng còn nghi ngờ gì nữa.


Tôi đang suy nghĩ xem phải ra ám hiệu cho Qúy cẩu quan về điều này thế nào thì nghe thấy hắn cười nói: “Nhạc cô nương nếu không nhớ nổi những chuyện trong mấy ngày đó thì theo bản phủ đi điều tr.a là được. Nói không chừng, người hại tiểu thư chính là người mà tiểu thư quen biết đấy!”


Người hắn nói là Lý Phán, xem ra không cần tôi nói hắn cũng đã nghĩ tới. Có hắn ra mặt rồi, tôi chẳng phải nóng lòng làm chi, chí ít hắn cũng không phải hôn quan, ít nhiều gì cũng có thể cho người khác đặt hy vọng.


Trở về phủ nha, tôi trong vai nhân chứng được mời tới chờ gọi. Thực ra, chẳng cần hỏi đến tôi thì vụ án này cũng có thể kết luận được. Lý Phán là hung thủ, chắc chắn không sai, mà nữ nhân kia, sau khi các ma ma kiểm tr.a một lượt thì nghe nói là một nha đầu tên Tiểu Hoàn. Hai người đã tính toán giết Tạ Minh Phương từ trước. Đầu tiên là cưới Tiểu Hoàn về làm thiếp, sau đó Tạ Minh Phương ch.ết rồi, nàng được lên làm vợ chính, chờ vài năm nữa, vợ chồng họ Tạ ch.ết đi, y phường nhà họ Tạ sẽ nghiễm nhiên rơi vào tay họ. Tính toán cũng tinh tường gớm!


Ngoài ra, Qúy cẩu quan đã điều tr.a được người đánh nhau ném vò rượu vào đầu Nhạc Linh Ca là hai kẻ nhàn rỗi mà Lý Phán thuê.


Một vụ án hai cái mạng, đều là những cô gái đang tuổi xuân. Nhạc Linh Ca sao mà vô tội, chỉ vì giúp bạn bè mà mất mạng; Tạ Minh Phương sao mà bạc mệnh, gả cho người lấy oán trả ơn, phải chịu thủ đoạn hiểm ác, đi đời nhà ma.


Cuối cùng đã rõ ràng. Tuy vậy, sau vụ án này, Nhạc Thanh Âm và Qúy cẩu quan ắt hẳn sẽ nghi ngờ tôi. Mà tôi, kẻ mượn xác này cũng chỉ có thể khấn tế cho hai vị hồng nhan bạc mệnh, nếu hương hồn có biết, kiếp sau đầu thai vào gia đình hạnh phúc, cả đời không lo âu.


Lúc về đến Nhạc phủ, tôi mệt mỏi rã rời, bụng đói cồn cào. May là bốn nha đầu hiểu chuyện, đã chuẩn bị sẵn nước tắm, thức ăn chỉ cần hấp lại. Tắm rồi thay quần áo, bộ đồ Lý Phán may tôi không muốn mặc nữa, sai Lục Thủy mang đi tặng người thân.


Trong phủ, cơm ăn ba bữa đều ở phòng khách. Chân đeo giày thêu, đầu hứng gió đêm, tôi đi qua đình viện trùng trùng tới phòng khách, thuận miệng hỏi Lục Thủy xem tối nay ăn gì. Vừa tới đã nhác thấy qua cửa sổ bóng người ngồi trong, không khỏi bước chậm lại nhìn kỹ… A, là Nhạc Thanh Âm, sao hôm nay anh ta lại về sớm thế?


Tôi dừng chân chuẩn bị quay đi, nhưng chưa kịp bước xuống bậc đã nghe thấy giọng Nhạc Thanh Âm vang ra từ phòng khách: “Linh Ca ở ngoài đó à?”
Ai… Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, chị em ơi, mạnh mẽ lên!


Ngạo mạn quay lưng đẩy cửa bước vào, thấy thức ăn đã dọn lên, Nhạc Thanh Âm ngồi bên bàn, chưa động đũa, như thể đang chờ tôi đến cùng ăn. Một tiểu tử đứng sau anh ta, có lẽ là gã sai vặt tên Trường Nhạc.


“Ca ca hôm nay về thật sớm, nha môn không bận ư?” Thẳng lưng thong thả đi tới, ngồi xuống đối diện Nhạc Thanh Âm.
“Không bận lắm”, sắc mặt Nhạc Thanh Âm vẫn lãnh đạm, làm người ta không nhìn ra là đang nghĩ gì, cầm đũa lên liếc tôi một cái, nói: “Ăn cơm thôi”.


“Vâng, ca ca”. Tôi liếc nhìn bàn ăn, lòng nảy lửa: đám nha đầu bưng đồ ăn này! Đặt hết thịt cá trước mặt Nhạc Thanh Âm! Đừng để tôi biết là ai, bằng không…
“Sao, không muốn ăn?” Nhạc Thanh Âm ngẩng lên nhìn tôi.


Hu hu hu… người ta hao tổn tâm trí sức lực cả ngày, chỉ mong buổi tối được ăn vài miếng thịt thơm phức, ai ngờ số phận lại bất công như thế, đúng là trời muốn diệt tôi đây mà.


Mặc dù ấm ức trong lòng nhưng không dám để lộ ra mặt. Con người cả đời không tranh với ông trời thì còn tranh với ai? Không chống đối lại vận mệnh thì chống đối ai chứ? Tôi mang theo kiên quyết vượt muôn vàn khó khăn để được ăn thịt, mỉm cười cầm đũa gắp một miếng gà chua ngọt trước mặt Nhạc Thanh Âm, bỏ vào bát anh ta, nhẹ nói: “Ca ca dạo gần đây vất vả nhiều, nhớ chú ý tới sức khỏe”. Sau đó vờ như thuận tay gắp thêm một miếng vào bát mình, như thế, là xong.


Nhạc Thanh Âm nói: “Linh Ca hai ngày nay cũng vất vả rồi. Nghe nói, vụ án hôm nay, muội giúp Qúy đại nhân không ít?”
Thấy chưa, thấy chưa. Tôi biết ngay người này về nhà sớm là không có gì tốt đẹp. Qúy cẩu quan đúng là tên bà tám, sao chuyện gì cũng kể với Nhạc Thanh Âm thế?


Tôi cúi đầu cười cười, nói: “Chắc là Qúy đại nhân nói đùa. Muội muội chỉ là một nữ tử, sao có khả năng giúp được đại nhân? Có chăng thì là Qúy đại nhân hỏi gì muội đáp nấy thôi”.


Nhạc Thanh Âm chầm chậm ăn vài miếng, tựa như lơ đãng hỏi: “Mấy ngày trước muội có nói sẽ khâu dây đeo cho vi huynh, đã khâu xong chưa?”


A… khâu dây đeo thì tôi có biết đôi chút. Cổ nhân thích may tơ thành các loại dây đeo đồ, ví dụ như trong “Hồng Lâu Mộng” có đề cập đến dây đeo quạt, dây đeo túi thơm, khăn tay gì gì đó. Chỉ không biết bạn trẻ Nhạc Thanh Âm có vật gì cần dây đeo, chẳng lẽ anh ta cũng có một viên ngọc ngậm từ trong bụng mẹ chui ra?*


*Nhạc Linh Ca đang châm biếm dựa trên câu chuyện về nhân vật Giả Bảo Ngọc trong “Hồng Lâu Mộng” của tác giả Tào Tuyết Cần. Giả Bảo Ngọc khi sinh ra đã ngậm một viên “Thông linh Bảo Ngọc”, là niềm hi vọng của gia đình họ Giả nhưng anh ta là kẻ lười biếng, ghét thi thư.


Vả lại… có trời mới biết Nhạc Linh Ca tiểu thư trước khi qua đời đã khâu xong dây đeo chưa. Nếu xong rồi thì tốt, nếu chưa xong, thì chẳng phải cái người thay thế là tôi đây sẽ phải kế tục sự nghiệp cách mạng ư? Tôi sống nửa đời rồi ngoại trừ dây giày thì chưa dùng loại dây nào phức tạp hoa văn hơn đâu.


Nói đi nói lại, nam nhân trước mặt này vẫn đang thăm dò tôi. Cứ thi thoảng lại thử tí, thần kinh tôi có bền bỉ thế nào cũng chịu không nổi. Xem ra tôi vẫn phải làm theo những gì đã hoạch định lúc trưa, mau chóng tính toán đường lui. Nhạc Thanh Âm một mực dò xét thế này, sớm muộn gì cũng đoán ra tôi là hàng giả. Thay vì dũng cảm đương đầu với nguy hiểm, chi bằng nhân lúc nguy hiểm chưa tới mà co chân chuồn lẹ. Kế trước mắt chỉ là tránh được lúc nào hay lúc ấy, dù sao cơ thể tôi vẫn là Nhạc Linh Ca, Nhạc Thanh Âm sẽ không làm chuyện gì bất lợi với tôi quá sớm.


Nhưng… phải trả lời Nhạc Thanh Âm sao đây? Rốt cuộc cái dây đeo đã khâu xong chưa? Lỡ như anh ta lừa tôi, Nhạc Linh Ca căn bản không khâu dây đeo gì đó thì tôi chẳng phải rơi ngay vào bẫy sao?


Nhạc Thanh Âm nhìn tôi. Không có nhiều thời gian để suy nghĩ, tôi lập tức cười cười, đứng dậy nói: “Ca ca chờ nhé, muội muội đi một lát rồi về”. Vừa dứt lời đã bước đi, cố gắng giữ vẻ bình thản rời khỏi phòng khách.


Thấy anh ta không lên tiếng gọi lại, tôi mới thở phào một hơi. Câu vừa rồi, tôi đáp kiểu lập lờ nước đôi, không trả lời thẳng là khâu xong chưa, cũng không xác nhận với anh ta là mình đã hứa sẽ khâu dây đeo… Tóm lại, câu ấy chỉ để qua mắt thôi.


Rời khỏi phòng khách một đoạn, tôi mới quay người hỏi Lục Thủy đi phía sau: “Cũng tại ta bị vò rượu rơi trúng đầu nên trí nhớ không tốt nữa… Ngươi có nhớ ta từng nói muốn khâu dây đeo cho thiếu gia không?”


Lục Thủy đáp: “Tiểu thư từng nói phải khâu một cái dây đeo bình thuốc nhỏ mà thiếu gia mang theo hằng ngày, chẳng phải đã khâu được một nửa rồi ư?”


À… Ai, mới một nửa? Bạn trẻ Nhạc Linh Ca cũng kém phúc hậu quá, muốn khâu thì phải khâu cho xong chứ, bỏ lại một nửa làm gì! Việc còn chưa xong đã ôm hồn bỏ trốn, chẳng có đạo đức nghề nghiệp gì cả.


Thế này thì tôi phải báo cáo sao? Bảo là đi một lát rồi về, kết quả lại mang tới cái dây đeo mới khâu được nửa, tôi phải đưa hay không đưa Nhạc Thanh Âm đây? Thôi, “Lục Thủy, ngươi đi lấy dây đeo đến đây, ta đứng chờ ngươi”. Tôi tựa vào một cây đinh hương, dặn.


Lục Thủy vâng lời, chạy chậm về phía viện tôi ở. Trong lòng tôi nhẹ cảm thán: nha đầu thật tốt, đình viện thật tốt, cuộc sống thật tốt, nhưng sự đời lại chẳng như ý người, vốn tưởng sẽ gắn bó cả đời, ai ngờ đây vẫn chẳng phải chốn dừng chân của tôi.


Ngửa đầu lên nhìn trời, trăng sáng mới lên, chợt thấy trời đất bao la, nhưng không có chỗ cho tôi dung thân; biển người mênh mông, lại chẳng có ai làm tri kỷ. Bất giác, lòng cô quạnh. Tôi nghiêng người ôm cây đinh hương, coi như đó là một nơi ỷ lại, lặng lẽ trao một góc yếu đuối sâu trong lòng cho loài thực vật vô tri vô giác.


Chắc nha đầu Lục Thủy không biết Nhạc Linh Ca cất dây đeo ở đâu nên một lúc lâu mà chưa thấy tới, hẳn là vẫn đang tìm. Tôi bắt đầu mỏi chân, quay lưng định kiếm một cái ghế đá hay ụ đá gì đó để ngồi, bỗng dưng liếc thấy ở lùm cây xa xa có một bóng đen nhanh nhẹn, lướt qua tường hoa.


Đây… Là chim? Là người? Hay là điểu nhân?


Tôi bỗng nghĩ tới nam nhân xuất hiện ở đầu tường hậu hoa viên hôm qua. Còn nhớ, hắn hẹn tôi đêm nay gặp mặt ở đó. Chắc đùa, không phải thật đâu nhỉ. Nếu như nói tối qua hắn ngẫu nhiên bay qua hậu hoa viên của tôi, vậy cái thứ tựa như chim lại tựa thư người lúc nãy cũng là hắn ngẫu nhiên chạy qua?


Kệ cha nó đi, đi đêm lắm có ngày gặp ma, chúc bạn đêm nay bình an.


Chờ Lục Thủy mang dây đeo đến, tôi quay về phòng khách, đã thấy Nhạc Thanh Âm từ trong phòng đi ra. Tôi đi đến đón, đưa dây đeo cho anh ta xem, nói: “Muội đã khâu được một nửa, không biết ca ca có vừa ý cách khâu và màu sắc không?”


Nhạc Thanh Âm chỉ liếc mắt nhìn tôi, nói: “Vài ngày trước chẳng phải muội đã hỏi ta rồi ư?”
Thôi… tính sai rồi. Tôi chợt lúng túng, không thể làm gì khác hơn là nở nụ cười vẻ ngây thơ đáng yêu, nói: “Muội muội quên mất”.


Nhạc Thanh Âm hạ thấp tầm mắt, sắc mặt không đổi, nhìn tôi chăm chăm, mãi sau mới trầm giọng chậm rãi nói: “Là quên mất… Hay là chưa từng biết?”
Ô?






Truyện liên quan