Chương 34: Mất tích. Thân phận
edit & beta: Hàn Phong TuyếtĐiền U Vũ giao người nọ cho nha dịch rồi đưa tôi về phủ. Vừa rảo bước đến phòng khách lại thấy Nhạc Thanh Âm và Điền Tâm Nhan đã về, đang ngồi trò chuyện. Chắc là hạ nhân đã bẩm chuyện tôi ra ngoài cùng Điền U Vũ nên Nhạc Thanh Âm thấy tôi đi từ ngoài vào cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ liếc tôi một cái, nói: “Sao lại mặc thế này?”
Tôi thấp giọng đáp: “Vũ ca ca dẫn Linh Ca đi cưỡi ngựa…”
Nhạc Thanh Âm cười nói: “Cưỡi được chứ?”
Tôi còn chưa đáp, Điền U Vũ đã cướp lời: “Nha đầu này chỉ e là muốn mang ta ra làm ngựa cưỡi ấy chứ”. Vừa nói vừa đi đến ngồi xuống cạnh Nhạc Thanh Âm, nhấc ấm trà lên tự rót một chén.
Câu này thì hắn không hề nói sai. Tôi quả thực thà rằng cưỡi hắn về còn hơn là cưỡi ngựa. Chầm chậm đi đến ngồi bên Điền Tâm Nhan, cũng rót cho mình một chén. Len lén nhìn sang, vẻ mặt của Điền tiểu thư chẳng hề vui chút nào. Lại chẳng, khó khăn lắm mới có cơ hội được ở cạnh Nhạc Thanh Âm mà lại bị vụ án phá hoại, ai ở trong hoàn cảnh ấy cũng sẽ bực bội thôi.
Điền U Vũ hỏi Nhạc Thanh Âm: “Nghe nói nhà Hạ viên ngoại gì đó có vụ án xảy ra, huynh không ở hiện trường kiểm tr.a thi thể, về sớm thế làm gì?”
Nhạc Thanh Âm bình thản đáp: “Không có người ch.ết, chỉ có người mất tích thôi”.
“Ồ, ai mất tích vậy?” Điền U Vũ cũng chẳng hề có hứng thú với vụ án, vừa uống trà vừa hỏi.
“Đại tiểu thư Hạ phủ”, Nhạc Thanh Âm nói.
Điền U Vũ bật cười: “Hạ viên ngoại kia nghe nói là thần giữ của, sao ngay cả con gái của mình cũng không trông được? Ta thấy tám phần mười là bỏ chạy theo tình nhân rồi!”
Trời, tên điên này đúng là chẳng biết giữ mồm giữ miệng gì cả, mặc dù hắn nghĩ giống tôi…
Nhạc Thanh Âm đại khái cũng biết tên điên này đang lên cơn nên liếc nhìn tôi, nói: “Còn không về phòng thay quần áo đi?”
“Vâng, ca ca”. Tôi đang không muốn ở cùng với hai huynh muội nhà họ Điền này, bèn đứng dậy hành lễ đi ra.
Điền U Vũ cũng đứng lên nói: “Ta về phủ Đô úy đây. Tâm Nhan, muội ở lại hay về?”
Điền Tâm Nhan đỏ mặt, đứng dậy nói: “Muội còn muốn nói chuyện với Linh Ca, ca ca cứ về trước đi”.
Lại lấy tôi ra để ngụy trang đúng không? Tôi khinh bỉ nói: “Thế thì Tâm Nhan tỷ tỷ đến phòng muội đi”, vừa nói vừa kéo tay nàng, cố tình không nhìn vẻ mặt lúng túng, không tình nguyện của nàng.
Đến phòng tôi, sai Lục Thủy pha trà, tôi đi thay quần áo, lúc ra đến ngoài thì thấy Điền Tâm Nhan tức giận ngồi im. Tôi buồn cười, ngồi xuống nói: “Tỷ tỷ và gia huynh hôm nay đến Hạ phủ có gì mới mẻ không? Nói cho muội muội nghe với”.
Điền Tâm Nhan hừ một tiếng, nói: “Chuyện mới mẻ thì có thật đấy. Muội bảo Hạ viên ngoại kia mời con cái quan ngũ phẩm trở lên đến để làm gì?”
Tôi cười nói: “Tóm lại cũng sẽ không phải là tìm con rể cho nữ nhi nhà mình đâu nhỉ?!”
Điền Tâm Nhan vỗ tay, cười lạnh nói: “Muội nói đúng rồi đấy! Bên ngoài là mời chúng ta đến làm khách, thực chất lại là để cho hai đứa con gái của ông ta tìm lang quân như ý! Nói ra cũng không sợ bị người ta chê cười!”
Tôi nghi hoặc nói: “Chẳng phải con gái ông ta mất tích rồi ư?”
“Người mất tích là con gái lớn!”, Điền Tâm Nhan bĩu môi, “Hạ viên ngoại cưới tám thê thiếp, tổng cộng sinh được sáu nam năm nữ. Ba đứa con gái đầu là do vợ cả sinh, cũng đã đến tuổi lập gia đình. Nghe nói cô cả đã đính hôn, bữa tiệc hôm nay là để tìm rể cho cô thứ hai và thứ ba. Hừ, ỷ cha mình có tiền có thế, căn bản không thèm coi chúng ta ra gì! Cô thứ hai còn đỡ, cô thứ ba thì vừa nói vừa liếc mắt ngang dọc, hệt như hồ ly tinh chuyển thế! Trước khi nói cũng không biết nghĩ cho kỹ! Vừa tới đã tóm lấy tay Thanh Âm ca ca nhìn chăm chú, bảo là “Bàn tay này thật đẹp, mười ngón tay dài như vậy, móng tay sáng bóng, đến vân tay cũng mang vẻ có phúc, tuy là số đào hoa, nhưng trước sau chỉ đối tốt với một người. Nếu ai gả cho Nhạc ca ca thì chính là nữ tử may mắn nhất thiên hạ”. Nói mà cũng không biết thẹn! Nàng biết xem tay, sao không xem cho chị cả nhà mình? Nếu linh nghiệm thật thì chị cả của nàng cũng sẽ không đột ngột mất tích trong phòng ngủ của mình!”
Nghe nàng kể một bụng tức mà tôi buồn cười. Thì ra nàng không vui là vì ghen tuông với tam tiểu thư nhà họ Hạ. Cũng khó trách, Nhạc Thanh Âm ngày thường thần thái như ngọc, khí chất thanh tao, cho dù là ở đâu thì cũng sẽ vô cùng xuất chúng. Theo nghiên cứu của tôi, càng là nam nhân nhã nhặn thanh cao như Nhạc Thanh Âm thì càng dễ dàng khiến nữ nhân nhào tới cấu xé tranh giành.
Cơn giận của Điền Tâm Nhan không nhẹ, tôi lại không biết an ủi thế nào, chỉ đành nói vấn đề khác: “Tỷ tỷ nói là đại tiểu thư nhà họ Hạ đột ngột mất tích trong phòng ngủ của mình là chuyện thế nào?”
Chắc là chuyện xảy ra vô cùng kỳ lạ, cho nên Điền Tâm Nhan cũng không thèm để ý đến tam tiểu thư kia nữa, cúi người lại gần, mặt giả thần giả bí nói: “Nhắc đến chuyện đại tiểu thư nhà họ Hạ mất tích, đúng thực là kỳ diệu vô cùng! Lúc đầu chúng ta chỉ gặp nhị tiểu thư và tam tiểu thư, sau đó Hạ viên ngoại lại bảo người mời đại tiểu thư ra gặp mặt khách, nếu không sẽ thất lễ…”
Tôi cắt ngang lời nàng: “Sao đại tiểu thư lại không ra ngoài từ lúc đầu?”
Điền Tâm Nhan mỉm cười đáp: “Nghe nói là cãi cọ với cha nàng, bị giam trong phòng ba ngày!”
“Vì sao vì sao?” Tôi hỏi.
“Hình như là bất mãn với hôn sự mà Hạ viên ngoại sắp xếp cho… Đây là lúc sau tỷ nghe Qúy đại nhân hỏi người trong Hạ phủ mới biết”, Điền Tâm Nhan tận tình truyền đạt lại cho tôi tin tức, “Nghe nói nhà bên kia là con thứ hai của Ngự sử đại phu, hôm qua đưa sính lễ tới, tháng sau thành thân. Đại tiểu thư kia không muốn gả, cha nàng bèn nhốt nàng vào phòng không cho ra ngoài. Hôm nay nhị công tử nhà Ngự sử đại phu cũng đến, trông tướng mạo đàng hoàng ưa nhìn. Hạ viên ngoại bảo nhị tiểu thư và tam tiểu thư đi gọi đại tỷ của họ ra gặp mặt, có lẽ là hy vọng sau khi đại tiểu thư nhìn thấy nhị công tử rồi sẽ đổi ý. Ai ngờ nhị tiểu thư và tam tiểu thư vừa đến phòng đại tiểu thư thì không thấy nàng đâu, cửa sổ vẫn khóa trong, cửa phòng khóa ngoài, chỉ có Hạ viên ngoại có chìa khóa. Hạ viên ngoại vì muốn ở lại tiếp khách nên giao chìa khóa cho nhị tiểu thư, còn có một đám ma ma và nha hoàn theo cùng. Nhiều người tận mắt trông thấy nhị tiểu thư mở cửa đi vào như vậy, bên trong không một bóng người. Đại tiểu thư kia như thể không cánh mà bay. Muội nói xem chuyện này có lạ không?”
Ồ… Chẳng lẽ là nhờ mật thất? Tôi bất giác bắt chước cậu bé đeo kính nổi tiếng trong Anime giơ tay xoa cằm. Trên thế gian này không thể nào có một cái mật thất tuyệt đối. Cho dù là giết người hay mất tích thì tên tội phạm hoặc người mất tích chắc chắn phải có biện pháp để ra vào mật thất. Chỉ cần tìm ra điểm mấu chốt thì sẽ vạch trần được chân tướng. Chân tướng, chỉ có một… Ừ.
“Sau đó thế nào? Họ có lục soát căn phòng không?” Tôi hỏi.
“Sao lại không chứ?” Điền Tâm Nhan trừng đôi mắt đẹp, “Cả cái phủ đều bị lật tung trời lên, làm chúng ta muốn đi cũng chẳng đi được. Khách khứa là nam thì đi tìm đại tiểu thư, nữ chỉ có thể ngồi trong phòng đợi… thế mà cái cô thứ ba đó cứ lôi Thanh Âm ca ca chạy đông chạy tây, tỷ thì sợ lúc về không tìm thấy Thanh Âm ca ca nên cũng phải theo sau, đến trưa mới được nghỉ! Thật là khổ!”
Tôi buồn cười, vội uống trà để che giấu, xong mới nói: “Qúy đại nhân đến rồi có phát hiện gì không?”
Điền Tâm Nhan cũng uống một ngụm trà nhuận cổ họng rồi đáp: “Tỷ cũng không biết, chỉ thấy cứ hỏi tới hỏi lui. Nói kể cũng lạ, nghe đám nha hoàn của đại tiểu thư nói là lúc sáng họ vẫn còn hầu hạ rửa mặt ăn cơm. Lúc đó là tam tiểu thư đến chỗ Hạ viên ngoại lấy khóa mở cửa cho đám nha hoàn vào, xong xuôi mới khóa cửa rời đi. Từ lúc đó đến lúc phát hiện đại tiểu thư mất tích thì chẳng có ai vào trong căn phòng ấy cả, mà gia đinh gác cửa cũng nói không hề thấy ai đi ra khỏi phủ. Tỷ thấy vẻ đau đầu nhức óc của Qúy đại nhân, chỉ e là trong hai ngày không phá nổi án rồi”.
Hai ngày? Hô hô hô, Cố Thái sư cũng tàn nhẫn quá nhỉ, chỉ cho cẩu quan hai ngày để phá án. Xem hắn biến nguy thành an thế nào.
Tôi nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được rốt cuộc đại tiểu thư nhà họ Hạ biến mất thế nào thì chợt nghe thấy Bạch Kiều bước vào, bẩm: “Tiểu thư, Điền tiểu thư, Qúy đại nhân và thiếu gia tới”.
Hả? Vừa nhắc thì hắn đã đến. Hắn tới đây làm gì? Chẳng lẽ là biết trước mình không phá được án nên tới từ biệt chúng tôi?
Điền Tâm Nhan vừa nghe thấy Nhạc Thanh Âm tới thì vui ra mặt, đứng dậy sửa sang quần áo tóc tai, liền thấy hai nam nhân bước vào cửa, theo sau còn có hai ba nha dịch.
“Tham kiến Qúy đại nhân”, tôi và Điền Tâm Nhan cùng hành lễ.
“Hai vị tiểu thư không cần khách sáo”. Cẩu quan mặc áo quan đỏ thẫm, đám nha dịch phía sau cũng hành lễ với chúng tôi.
Mời ngồi, tôi và Điền Tâm Nhan chờ hắn cất tiếng, thấy hắn cười nói: “Bản phủ đến đây là để hỏi Nhạc tiểu thư tình huống phát hiện ra người được cứu chữa trong Hòa Lạc đường, bởi vì Điền đại nhân vừa được phái đi làm nhiệm vụ rồi, chỉ đành đến quấy rầy tiểu thư một lát”.
Ồ… Thì ra là vì chuyện này. Thật là khó cho hắn, vụ án của đại tiểu thư nhà họ Hạ đang cần giải quyết mà còn bỏ thời gian quý báu ra lo vụ án này… Cũng coi như là một viên quan có trách nhiệm.
Tôi bèn kể lại mọi chuyện xảy ra, lược bỏ phần tôi và Điền U Vũ cùng cưỡi một con ngựa. Chuyện mất mặt thế này đương nhiên không thể để họ biết, nếu không tôi sẽ không dám gặp ai nữa.
Qúy cẩu quan nghe xong thì gật đầu, tủm tỉm cười nói với tôi: “Chuyện xảy ra thế nào bản phủ đại khái đã rõ, nhưng còn cần phiền Nhạc tiểu thư một chuyện nữa… Mời Nhạc tiểu thư theo bản phủ đến Hòa Lạc đường để nhận mặt người đó. Mấy tên nha dịch đến Hòa Lạc đường lúc sáng sau khi trở về bẩm báo tình hình đã bị sai đi điều tr.a vụ án khác, cho nên không còn ai nhận ra người trúng độc kia nữa”.
Vụ án khác ở đây chắc là vụ đại tiểu thư nhà họ Hạ. Thật là phiền phức, sao cái chuyện chẳng đâu vào đâu này lại đổ lên đầu tôi? Tôi biết ngay mà, hễ gặp tên cẩu quan này thì không có chuyện gì tốt đẹp cả.
Thầm mắng hắn mấy câu, tôi cúi đầu hành lễ nói: “Nghe theo lời đại nhân”.
Qúy cẩu quan cười đứng dậy, nói với Nhạc Thanh Âm: “Trong nhà có khách, Thanh Âm không cần đi cùng ta đâu, xong chuyện vi huynh sẽ đưa lệnh muội về tận phủ”.
Nhạc Thanh Âm nheo mắt, dù chỉ khe khẽ thoáng qua thôi nhưng vẫn bị tôi trộm thấy… Chẳng lẽ đã nghi ngờ rồi? Cẩu quan đã không chỉ một lần cho tôi “xen vào” quá trình phá án. Mặc dù tôi biết cẩu quan đoán được tôi không muốn biểu lộ quá nhiều trước mặt Nhạc Thanh Âm nên mới cố ý tạo cơ hội cho tôi, nhưng Nhạc Thanh Âm sẽ nghĩ ra sao… Hay là hiểu lầm tôi và cẩu quan có gian tình?! Tôi bị oan! Bị nghĩ xấu với ai cũng được, ngoại trừ hắn ra! Nhạc đại ca, huynh đừng có nghĩ nhiều đấy nhé!
Tôi đau lòng đi theo cẩu quan ra khỏi phủ. Vì đi bộ, áo bào của hắn nổi bần bật, nên dọc đường đi không biết bao nhiêu người hành lễ hỏi thăm hắn, hắn cũng không hề làm cao, cười tươi đáp lễ. Nhân duyên xem ra cũng không tồi, chẳng trách Khổng Tử từng viết: chó là bạn tốt nhất của loài người.
Tôi đi sau hắn, khó tránh bị người ta chú ý, chỉ cảm thấy không được tự nhiên. Tôi biết là mình được mời đi để nhận diện người bị hại, nhưng lỡ người ta cho rằng tôi là lưu manh bị cẩu quan bắt thì sao? Cơ hội tìm được hôn phu tốt của tôi chẳng phải là giảm mạnh?
Tôi bèn chạy chậm mấy bước lên đi ngang hàng với hắn. Dù sao tôi cũng không phải là phạm nhân, làm gì có cái luật nào quy định dân thường bắt buộc phải đi sau mông quan? Huống chi bản cô nương còn là con nhà quan.
Cẩu quan nghiêng đầu liếc nhìn tôi cười, không có ý kiến gì, chỉ đi chậm lại, kẻo đôi chân dài ấy bước một bước là tôi phải bước hai, đuổi theo rất mệt.
Cuối cùng cũng đến Hòa Lạc đường. Tiểu nhị vồn vã nghênh đón chúng tôi vào trong. Một lang trung dẫn đường cho chúng tôi đi ra cửa sau phòng khách, xuyên qua một khu nhà nhỏ đến hậu viện, như thể bệnh viện ở hiện đại. Lang trung mở cửa phòng ra, bước vào trong, chỉ vào người bệnh đang nằm trên giường, nói: “Người đại nhân muốn tìm là vị này”.
Tôi theo Qúy cẩu quan tiến lại gần, nhìn thấy mặt người nọ thì nói với hắn: “Chính là người này”.
Cẩu quan gật đầu, ngồi xuống mép giường, nhìn người này từ trên xuống dưới một lượt, như thế có điểm gì đó làm hắn ngạc nhiên. Hắn nhíu mày rồi cầm cổ tay người nọ lên xem. Tôi đứng bên cạnh cũng nhân tiện quan sát. Người này da trắng mềm mại, ở cổ tay có vết đỏ bị dây cương xiết. Cẩu quan cầm ngón tay người đó xem thật kỹ, thì thấy ngón trỏ, ngón giữa, ngón cái và ngón áp út tay phải đầy vết chai, mà lòng bàn tay thì rất mịn màng. Nhìn sang tay trái, cả ngón tay và bàn tay đều không có vết chai nào cả.
Lòng tôi chấn động, bỗng nhiên hiểu ý nghĩ của cẩu quan. Người này mặc dù ăn mặc như một gã sai vặt nhưng da dẻ tái nhợt, rõ ràng là người không thường xuyên bước chân ra khỏi cửa. Thử hỏi những người ngày ngày hầu hạ chủ, chạy đông chạy tây suốt có ai ở mãi trong phòng không đi đâu? Đương nhiên, không loại bỏ những người có làn da không bắt nắng. Nhưng nếu điểm này không thể chứng minh được mối nghi ở thân phận của hắn, thì bàn tay hắn đã nói lên tất cả.
Làm sai vặt, dù có dăm bảy loại, cấp bậc thấp thì làm việc nặng, đẳng cấp cao được làm việc nhẹ, nhưng dù có thế nào đi chăng nữa, tay cũng không thể mềm mại như hắn. Ví như Hoan Hỷ Nhi, tuổi còn nhỏ, không phải làm gì nặng nhọc, nhưng tay thì rất rắn chắc. Nhìn mấy vết chai ở tay hắn, rõ ràng là do cầm bút viết nhiều năm mà có! Bàn tay trái không có vết chai chính là minh chứng rõ ràng nhất!
Quanh năm không bước chân ra khỏi nhà, tay phải có vết chai do cầm bút, chỉ từ hai điểm này có thể suy đoán được người trúng độc căn bản không phải gia đinh mà là một người có liên quan đến “văn hóa”. Nếu không phải là thư sinh khắc khổ đèn sách thì là một tác giả chăm chỉ. Khả năng trước dường như lớn hơn nhiều.
Tôi đang mải nghĩ thì cẩu quan đưa mắt lên nhìn, nghiêng đầu cười. Tôi vội vàng thôi đăm chiêu, cúi đầu đứng thẳng lưng. Nghe thấy hắn thấp giọng cười nói: “Linh Ca muội muội chắc cũng đã nhìn ra sơ hở rồi. Người này không phải là một tên sai vặt mà là người đọc sách. Bộ quần áo hắn đang mặc được trộm trong lúc gấp gáp. Ống tay áo ngắn tận hai tấc, khuỷu tay áo dính dầu mỡ, chắc là quần áo bẩn trộm ở phòng giặt đồ. Trùng hợp nhất là… Linh Ca muội muội có biết bộ đồ này được hắn trộm ở đâu không?”
Tôi lắc đầu, không kìm được mà nhìn vào đôi mắt cẩu sáng ngời trong suốt của hắn, thấy hắn cười cong đuôi mắt, nói: “Là trộm trong Hạ phủ”.
Gì cơ? Hạ phủ?… Thật đúng là trùng hợp ngoài dự đoán, cũng phức tạp ngoài dự đoán!