Chương 1: Tiêu Nguyệt mất tích rồi!!
" Cậu xem tin tức mới nhất của bản tin ngày hôm nay chưa? Nữ thần Tiêu Nguyệt đang chuẩn bị tham gia bộ phim Mỹ Nhân Khuynh Thành đó "
" Thật sao? Tiêu Nguyệt sư tỷ sẽ đóng phim Mỹ Nhân Khuynh Thành thật à? "
" Còn phải nói sao, chị ấy vừa xinh đẹp vừa thông minh, tương lai chắc chắn sẽ vượt qua Lâm Mẫn Nhu "
" Đừng có ảo tưởng, chỉ là một vai nữ phụ nhỏ nhoi, sao có thể sánh vai với Mẫn Nhu nhà chúng tôi chứ "
" Đúng vậy "
" Người ta bây giờ đóng vai nữ phụ, sau này chắc chắn vai của Tiêu sư tỷ sẽ nổi bật hơn của Lâm Mẫn Nhu "
" Phải đó. Xét về gia cảnh thì tỷ ấy không thể bằng Lâm Mẫn Nhu, nhưng về nhan sắc và tài năng thì chắc chắn là hơn hẳn "
" Đúng đó x3 "
Sáng nào cũng vậy, Tiêu Nguyệt luôn là tâm điểm chính cho đề tài mà những học sinh bàn luận.
Sinh ra trong một gia đình bình thường, mẹ bán hoa, bố làm nhân viên văn phòng, Tiêu Nguyệt không có bất kì một mối thuận lợi gì để lấn chân vào con đường nghệ thuật. Bằng tài năng diễn xuất đến mức độ có thể lừa được những giám khảo khó tính nhất, Tiêu Nguyệt đã thành công nhận được bộ phim đầu tiên trong sự nghiệp diễn xuất của mình. Chỉ cần cô thể hiện tốt vai diễn nhỏ này, Tiêu Nguyệt sẽ trở nên nổi tiếng hơn bao giờ hết.
" Hội trưởng, em đã thống kê hết tất cả danh sách của thí sinh năm nay rồi ạ "
" Em để đó đi " Tiêu Nguyệt mắt vẫn không rời đống giấy trên bàn, nhẹ nhàng nói với học muội kia
" Dạ "
Cô bé nghe theo đặt xấp tài liệu xuống nhưng lại không đi ngay mà đứng đó nhìn Tiêu Nguyệt một lúc lâu.
Học trưởng quả là học trưởng, vừa xinh đẹp lại còn giỏi nữa chứ. Thật là ngưỡng mộ quá đi.
Cơ hồ là cảm thấy có người đang nhìn mình, Tiêu Nguyệt ngẩng mặt lên khỏi đống văn kiện thì bắt gặp cô nữ sinh kia đang nhìn mình chằm chằm. Tiêu Nguyệt đặt cây bút xuống, chống cằm nhìn cô bé:" Trên mặt chị có cái gì à?"
Cô bé kia giật mình, thấy Tiêu Nguyệt đang nhìn mình cười thì đỏ hết cả mặt. Aaaa, Tiêu sư tỷ cười sao lại khiến con tim người ta rung động thế này. Thật muốn sinh con cho sư tỷ a~
" K..không có!! Em đi trước đây "
Nói rồi ba chân bốn cẳng chạy nhanh ra khỏi phòng.
Tiêu Nguyệt nhìn thấy chỉ lắc đầu cười. Thật là đáng yêu.
Một lúc sau, khi đã hoàn thành hết công việc, Tiêu Nguyệt có nhận được điện thoại của Trần Phong-quản lí hiện tại của cô.
" Alo, anh Phong "
" Nữ thần của anh xong việc chưa? "
" Xong rồi, có chuyện gì vậy?"
" Anh chỉ muốn nhắc em là chiều mai tới dự lễ bấm máy của Mỹ Nhân Khuynh Thành thôi "
" Em nhớ rồi!! Mai em sẽ tới "
Tối, sau khi ăn xong, Tiêu Nguyệt mệt mỏi nằm ngay lên giường ngủ. Trong giấc mơ, cô đã nhìn thấy những chuyện rất lạ.
Là gì nhỉ? Cảnh vật xung quanh sao lại khác lạ thế này? Chẳng nhẽ là phim trường? Không thể nào, người này mình không có quen. Hắn là ai?
B...biến mất rồi!! Cả không gian trở nên tối đen. Khi nhận thức được, cô đã đứng trước biển lửa rồi.
" Công chúa, người mau chạy đi "
" Công chúa, mau lên "
" Aaaaaa "
Người đó...người đó bị giết ngay trước mắt cô.
" Hộc hộc..." Tiêu Nguyệt tỉnh dậy, mồ hôi chảy ra, vừa rồi, giấc mơ vừa rồi là cái gì chứ?
Sáng hôm sau, Tiêu Nguyệt được quản lí chở đi mua quần áo, chuẩn bị cho lễ bấm máy chiều nay.
" Tiểu Nguyệt, anh ra ngoài nghe điện thoại. Em cứ vào trước đi " Trần Phong nói với Tiêu Nguyệt xong lập tức chạy đi nghe điện thoại.
Tiêu Nguyệt bước vào cửa hàng chọn quần áo. Đại loại là nhân viên lấy cho cô những bộ quần áo rồi bắt cô thử. Tiêu Nguyệt cũng nghe theo bước vào phòng thử.
Tới lần thứ 3, khi chuẩn bị thay bộ khác, Tiêu Nguyệt bỗng thấy chóng mặt, thân thể đổ xuống như diều đứt dây.
" Công chúa điện hạ, người nhất định phải sống tốt "
" Không, di nương...người không được bỏ con "
" Công chúa, nghe ta...mau chạy đi, mặc kệ ta "
" Di nươnggggg...."
Chuyện gì vậy? Người kia hình như là cô lúc nhỏ. Tại sao cô lại đang ôm người phụ nữ chảy đầy máu đó? Di nương? Đó là ai vậy?
" Ưm..." Khi tỉnh lại, đập vào mắt cô là cảnh núi rừng hoang vu. Bên cạnh là một con cáo nhỏ.
Tiêu Nguyệt hoảng hốt lùi nhanh ra phía sau, con cáo nhỏ sợ hãi chạy đi mất. Tiêu Nguyệt nhìn cảnh vật xung quanh, chuyện gì vậy nè, rõ ràng là cô đang ở trong phòng thử đồ mà.
Tiêu Nguyệt hoang mang đi xung quanh, cố gắng gọi lớn
" Trần Phonggg "
" Trần Phonggg "
" Có ai ở đây không?"
Đáp lại cô, chỉ là tiếng gió thổi cùng tiếng trúc. Xung quanh cô, không một bóng người.
" Rắc "
Tiêu Nguyệt trượt chân rơi xuống vực, dưới đó, cả một mảnh sương mù trắng xoá.
" Trợ lí Trần, không hay rồi, cô gái kia đã mất tích rồi "
" Sao? Cô nói cô ấy mất tích? Tiểu Nguyệt có thể đi đâu được chứ?"
"Mau, đi tìm cô ấy về đây "
" Nếu không tìm được, các cô cũng khỏi làm việc đi "
Tiêu Nguyệt là tiểu hoa đán có triển vọng nhất trong công ty. Nếu để vuột mất cô thì sẽ xảy ra tổn thất rất lớn. Bằng mọi giá phải tìm được.
Cùng lúc đó, tại phủ Hạ An của Thái y bậc nhất hoàng cung...
" Lão gia, tiểu thư tỉnh lại rồi "