Chương 6: Vô Đề

(Mong các đạo hữu đọc xong cho xin gợi ý tên chương ta ko biết nên đặt tên gì hjhj ^.^)
Sáng sớm, Trương Siêu Quần lặng lẽ từ bên trong thuyền chui ra, chuẩn bị tập thể dục buổi sáng sớm, đây là thói quen của hắn hình thành cách mười mấy năm qua, chưa bao giờ thả lỏng lười biếng.


Trương Siêu Quần thương thế cũng đã khỏi hẳn, và hôm nay cũng là lần thứ hai nhìn thấy phụ mẫu của Chu Chỉ Nhược, hai vợ chồng khi thấy Trương Siêu Quần thức tỉnh cũng cảm thấy hết sức vui mừng, bọn họ đều là người hiếu khách, tất cả mọi người ngư dân là như vậy, mộc mạc kiên cường, tự lập tự mãn…


Trương Siêu Quần từ đầu đến cuối vẫn chưa có có đem chuyện của mình cùng với Chu Chỉ Nhược nói cho hai vợ chồng nghe, dù sao chuyện như vậy, có chút khó có thể mở miệng, nói thế nào hắn cũng là người thế kỷ 21, hướng về cha mẹ của một tiểu cô nương mới chỉ có 12 tuổi cầu hôn, hắn thật không dễ dàng làm được.


Ít nhất phải tìm thời gian địa điểm thích hợp thì mới mở miệng được, bất quá hắn tạo cho hai vợ chồng ấn tượng rất tốt vô cùng.
Rất được hai vợ chồng yêu thích….


Khi Trương Siêu Quần đem bộ Vịnh Xuân Quyền đánh qua một lần, thì nghe tiếng vỗ tay vang lên, làm hắn hơi giật mình, quay đầu nhìn lại đó là phụ thân của Chu Chỉ Nhược, lập tức lau vội mồ hôi, khẽ mỉm cười nói:
– Bá phụ hôm nay thức dậy sớm vậy! Lại là muốn cùng bá mẫu đi đánh bắt cá sao?


Chu bá cười nói:


available on google playdownload on app store


– Đâu có, lát nữa ta cùng thẩm của ngươi mang cá vào chợ đi đổi lấy đồ dùng, ta không nghĩ tới ngươi còn biết đánh quyền, tuy rằng ta không biết chút gì về võ thuật, thế nhưng ta cũng có thể nhìn ra ngươi vừa đánh bộ quyền kia tuy chậm nhưng rất có huyền cơ, ta là một người thô kệch quê mùa, không biết nhiều, cũng là nói mò mà thôi…khà khà!


– Không phải vậy đâu, Chu bá nói tới rất đúng đấy, rất rỏ ràng về tinh hoa bên trong bộ quyền này.
Trương Siêu Quần hướng về Chu bá đưa ngón tay cái khen.
Chu bá cười ha ha nói:


– Hiền điệt à, thật sự thì ta không hiểu gì đâu, thôi để ta đi gọi thẩm người đi chợ, ngươi cứ múa quyền tiếp tục đi.


Trương Siêu Quần gật đầu mỉm cười, lại đánh tới thêm một bộ quyền khác, mãi đến lúc đem các thế võ cận chiến dùng trong đặc công miễn cưỡng đánh xong, Chu bá mới mang đánh thức Chu Chỉ Nhược cùng Chu bá mẫu đến.


Chu Chỉ Nhược ở trước mặt cha mẹ cũng không dám quá mức thân thiết đối với Trương Siêu Quần, chỉ là nhỏ nhẹ kêu một tiếng ca ca, rồi kéo tay của mẫu thân, làm nũng ở bên cạnh người mẹ mình.
Chu bá mẫu thương yêu xoa xoa đầu tiểu cô nương, rồi nhìn Trương Siêu Quần mỉm cười tao nhã nói:


– Hiền điệt, ta nghe bá phụ ngươi nói, ngươi còn biết võ công? Thật là khiến cho ta thật là kinh ngạc.
Trương Siêu Quần nhìn phụ nhân trước mắt, dáng dấp tầm 40 không tới, cả người da dẻ hơi ngăm đen, trên mặt cũng có nếp nhăn nhàn nhạt, hiển nhiên là do dấu ấn tháng ngày làm lụng vất vả.


Chỉ là ngũ quan của bá mẫu thì tuyệt đẹp không cách nào xoi mói, vô cùng hấp dẫn ánh mắt Trương Siêu Quần, khuôn mặt hình trái xoan, loan loan mày liễu, đôi mắt to long lanh như nước, mũi ngọc nhô cao, bờ môi mọng chín, hai hàng lông mày tương tự cùng với Chu Chỉ Nhược.


Khuôn mặt xinh đẹp ôn nhu của bá mẫu, trên người mặc bồ đồ đơn sơ màu trắng ngà cũ kỹ, trải qua thời gian bào mòn đã sờn mỏng, do vậy nên cái yếm màu xanh lục bên trong dưới làn vải trắng như ẩn như hiện, uyển chuyển trên thân thể, bị núp ở bên trong hai bầu ɖú no đủ chống đỡ phình lên, như muốn phá áo, trên đầu đỉnh núi lộ ra hai đầu núm ɖú tròn trịa nhô lên tỏa ra vô cùng mị lực dù có màu xanh cái yếm bao quanh, eo thon dương liễu dịu dàng nắm chặt, bụng dưới bằng phẳng mông ngọc tròn trịa vểnh cao, hai chân dài rắn chắc, dưới ánh mặt trời xuyên thấu qua cái quần là cái nội khố* nhỏ bé, cũng là màu xanh ôm gọn cái mu âʍ ɦộ gồ lên cao cao, khắp nơi trên cơ thể đều mang một luồng mê hoặc khó có thể dùng ngôn ngữ diễn đạt, cao quý cùng hương diễm hòa làm một thể, mê hoặc để bất luận người nào đều không thể chống cự nỗi.


*( Còn gọi là cái hĩnh y, làm bằng một mảnh vải ngắn nhỏ, che lại bộ phận sinh dục nữ nhân, rồi quấn quanh hông với mục đích che phần dưới cơ thể.)


Bá mẫu ăn nói tao nhã, mỉm cười thanh cao, Trương Siêu Quần dám khẳng định nữ nhân này, trước đây nhất định sinh ra ở trong gia đình giàu sang, chỉ là không biết tại sao lại gả cho một ngư dân bình thường khốn khó, thực sự là tài nguyên bị chà đạp quá uống phí….


Bất quá cũng nhờ có mỹ nhân như thế mới có thể sinh ra Chu Chỉ Nhược tiểu cô nương loại mỹ nhân bại hoại làm mê mệt ch.ết người này, Trương Siêu Quần bắt đầu có kế hoạch bồi dưỡng chăm sóc cho tiểu cô nương đến mai sau.


– Bá mẫu quá khen rồi, bất quá là mù đánh mò, không có ý nghĩa thực tế, gặp những cao thủ thì chỉ có chịu đòn mà thôi!


Trương Siêu Quần thực sự nói thật, ở thời hiện đại, quyền của hắn đã luyện đến cảnh giới cực hạn, nhưng hoàn thoàn lại không có một chút nội lực, nếu trong thế giới võ hiệp này, gặp phải cao thủ chân chính hắn cũng khó mà có cơ hội thoát thân!
Chu bá mẫu thấy hắn khiêm tốn nên mỉm cười nói:


– Người trẻ tuổi mà có thể có nhún nhường như vậy cũng không có nhiều, ha ha… cũng không biết tương lai có cô nương nào có thể gả cho ngươi đây…!


Chu bá mẫu trong mắt ánh lên sáng ngời thích thú, ánh mắt tựa hồ có ý định gán ghép ở trên người Chu Chỉ Nhược cùng Trương Siêu Quần đảo quanh.
Chu Chỉ Nhược xấu hổ, hai gò má lại ửng hồng, vầng trán cúi thấp thật là đáng yêu cực kỳ.


Trương Siêu Quần hơi có chút lúng túng, xem ra Chu bá mẫu là người có ánh mắt nhìn, có thể nhìn ra bản thân Chu Chỉ Nhược bên trong có điều ám muội, điều này làm cho Trương Siêu Quần có chút bội phục sự quan sát tỉ mỉ thâm sâu của,vị thục phụ này.
Trương Siêu Quần ngượng ngùng nói:


– Tiểu điệt nghèo rớt mùng tơi làm gì mà có cô nương xinh đẹp nào sẽ đáp ứng chịu gả cho..
Chu bá mẫu nói:
– Hiền điệt cũng không cần khiêm tốn, ta rất yêu quý ngươi! Được rồi, bây giờ ta cùng bá phụ ngươi chuẩn bị đi chợ.


Nói xong bá mẫu cho Trương Siêu Quần một ánh mắt ý tứ sâu xa rồ cùng Chu bá phụ dắt tay rời đi.


Trương Siêu Quần lúc này không biết tâm tình của chính mình làm sao, ngược lại vô cùng phức tạp, nhìn bên cạnh Chu Chỉ Nhược e thẹn, trong lòng Trương Siêu Quần nổi lên một tia nhu tình, nếu chính mình đã lạc đến thế giới này, trong cõi u minh tự nhiên sẽ có thiên ý…


Con bà nó! Hiện tại đầu tiên nắm bắt tiểu cô nương này, những mỹ nữ trong Ỷ Thiên Đồ Long Đao thì Trương Siêu Quần cũng cũng không tính buông tha ai cả, nếu đã đi tới thời cổ xưa, cứ coi như là tồn tại chế độ một phu nhiều thê, cứ thuận theo qui luật thuỷ triều thì mới có thể sinh tồn được.


Chính đang trong lúc Trương Siêu Quần một mình tự sướng, Chu Chỉ Nhược dùng cái cùi chỏ thúc vào người hắn, làm đánh gãy đi đầu óc đang tưởng tượng của hắn, Chu Chỉ Nhược chỉ trỏ về phía cha mẹ mình, ra hiệu bọn họ bây giờ phải đi, Trương Siêu Quần cười cợt, bồi tiếp tiểu cô nương cùng nhau tiễn đưa đưa nhạc phụ và nhạc mẫu tương lai của mình.


Trương Siêu Quần nghĩ đến Chu bá mẫu kia nở nụ cười mang đầy thâm ý, trong mắt hiện lên sự cổ vũ, liền biết rằng chuyện hắn và Chu Chỉ Nhược dù trên căn bản cha mẹ nàng cũng chưa hiểu rỏ ra sao về hắn, nhưng bề ngoài cũng đã xem như quyết định đồng ý xong rồi.


Trương Siêu Quần cười lắc lắc đầu, xách ra cái ba lô lớn dã chiến của mình, chuẩn bị kiểm tr.a một chút bên trong còn sót lại những thứ gì, mấy ngày nay hắn dưỡng thương, cũng không kịp kiểm kê lại đồ vật.


Ba lô của Trương Siêu Quần bao là chất liệu gia công đặc thù mà thành, nước lửa bất xâm, đồ vật bên trong đều không có vì rơi vào trong nước mà bị ướt.


Cẩn thận kiểm lại, ngoại trừ còn 10 viên đạn bắn tỉa, nhưng đáng tiếc là không còn súng, cũng may là còn một khẩu súng ngắn CZ -75 *, với hơn 150 phát đạn có mấy viên đạn lửa vạch đường, cùng hai trái lựu đạn, đây là toàn bộ vũ khí còn lại hắn, khi gặp phải nguy hiểm sẽ là vương bài bảo mệnh cho hắn.


(Súng sử dụng cỡ đạn 9 x 19 mm, hộp tiếp đạn cơ số 15 viên, sơ tốc đầu nòng 360 m/s, tầm bắn hiệu quả khoảng 50 m. CZ-75 hiện diện rộng rãi trong Quân đội Cộng hòa Czech và xuất khẩu sang nhiều quốc gia khác.)


Trương Siêu Quần lục lấy điện thoại di động của mình đặt ở dưới tận cùng dưới đáy ba lô, điện thoại di động của hắn sử dụng kỹ thuật tiên tiến nhất bằng hệ thống năng lượng mặt trời, cho nên không sợ hết điện, chỉ là hiện tại không có tín hiệu mà thôi.


Tiện tay mở ra điện thoại di động, Trương Siêu Quần ánh mắt chợt dịu lại, ngoài mặt là hình kết hôn, nam nhân chính là Trương Siêu Quần, còn nữ kia đương nhiên là vợ của hắn Cố Ngưng Hề.


Nam anh tuấn tiêu sái, mày kiếm mắt sao, mang theo nụ cười sảng khoái, nữ phong thái nổi bật, quốc sắc thiên hương, khóe miệng hơi vểnh lên, trong hình là một đôi một đôi hạnh phúc như thế, chỉ là duy nhất không được hoàn mỹ là người đàn bà trong hình giống như là rất lãnh cảm, trong con ngươi lộ ra một luồng sắc lạnh, khí khái anh hùng hừng hực, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt.


Nhìn thấy tấm hình này Trương Siêu Quần lúc này mới phát hiện cho dù là cùng mình đã kết hôn, Cố Ngưng Hề vẫn là lạnh lùng như vậy, căn bản không có phải là một cô dâu vui sướng hạnh phúc.


– Ca ca, trong bức họa kia nữ nhân là ai vậy? Dung mạo của nàng thật là đẹp nha! Chỉ có cặp mắt kia thật là doạ người, lạnh lùng, khiến người ta có loại cảm giác không dám tới gần.


Không biết lúc nào Chu Chỉ Nhược đã đứng ở phía sau Trương Siêu Quần, một đôi mắt to linh động tràn đầy kinh ngạc và hiếu kỳ.


Tiểu cô nương làm cho Trương Siêu Quần có loại cảm giác nhẹ nhàng thoải mái, tiểu cô nương thường thì lời không nói dối, mình và Cố Ngưng Hề bây giờ đã sớm mãi mãi cách xa nhau như trời với đất, đây có lẽ cũng là thời điểm bọn họ nên tản ra.


Quên một người đúng ra cũng không phải dễ dàng như vậy, thấy vật tư tình càng sẽ làm Trương Siêu Quần nhớ tới chuyện cũ, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh hãi, vì lẽ đó Trương Siêu Quần to lớn quyết tâm sau khi nhìn lại lần cuối, dứt khoát đem tấm hình này loại bỏ.


Trong lòng đột nhiên cảm thấy cực kỳ ung dung, nếu không thể gặp lại, làm sao cần hoài niệm? Cứ để chuyện cũ trôi bay theo gió, bụi thời gian sẽ phủ lên tất cả.
Chu Chỉ Nhược thấy hắn không nói lời nào, ôm cánh tay của hắn làm nũng nói:


– Ca ca vẫn chưa trả lời thì muội… úi.. làm sao tấm họa kia không còn rồi?
Đối mặt Chu Chỉ Nhược kêu sợ hãi, Trương Siêu Quần chỉ là cười lắc lắc đầu, nói:
– Không còn thì không còn… ngược lại chỉ là thương tâm chuyện cũ! Không nên đề cập nữa….
Chu Chỉ Nhược tức giận nói:


– Ca ca, huynh đừng nói đến chuyện thương cảm tang thương có được không? xem ra huynh cũng đâu có lớn gì hơn ai đâu mà than thở như vậy?


Trương Siêu Quần sững sờ, lập tức nở nụ cười mới nhớ tới vì sao Chu Chỉ Nhược tại sao thích gọi mình là tiểu ca ca, bởi vì chính mình xuyên qua xem ra dáng dấp nhiều nhất cũng chỉ có chừng 17- 18 tuổi, ngoại trừ khuôn mặt khá là non nớt ở ngoài, tướng mạo cũng không có nhiều biến hóa lớn…..


Chỉ là hắn có chút dở khóc dở cười, không thể nào tưởng tượng nổi chuyện ly kỳ quái lạ lại phát sinh ở trên người mình, đơn giản là để Chu Chỉ Nhược hiểu lầm tuổi của mình cũng tốt.
Trương Siêu Quần nói:
– Tiểu bảo bối để huynh vẽ cho muội tấm tranh, chắc chắn là rất đẹp đẽ.


Trương Siêu Quần kẻ này lừa dối lấy lòng mặt không biết đỏ, tiếp tục lừa Chu Chỉ Nhược khi định dùng điện thoại chụp ảnh cho nàng.


Dưới sự hướng dẫn xếp đặt của Trương Siêu Quần, hắn ấn xuống nút chụp hình điện thoại, đem Chu Chỉ Nhược xinh đẹp bóng người vững vàng ghi lại ở trên chiếc điện thoại di động đặc chế của hắn.


Khi hắn đem ảnh chụp đưa cho tiểu cô nương xem, trên khuôn mặt nhỏ nhắn Chu Chỉ Nhược tràn đầy kinh ngạc:
– Ca ca, huynh làm sao họa tranh nhanh quá vậy? Quá thần kỳ..hi hi.. không nghĩ tới nhân gia xinh đẹp như vậy đây! Hì hì.
Trương Siêu Quần thấy Chu Chỉ Nhược tự yêu thích mình, hắn giả vờ cao thâm nói:


– Tiểu bảo bối, ca ca họa kỹ đã đến mức nhập thần, đương nhiên có thể trong nháy mắt đem người vẽ ra.
Chu Chỉ Nhược nói:
– Hừm, ca ca thật là lợi hại, bất quá không phải là huynh họa cho muội đâu, vừa rồi đâu có bút họa gì, thực sự là kỳ quái.


Trương Siêu Quần âm thầm đổ mồ hôi, liền nói lãng sang chuyện khác.


Đến buổi trưa, Chu Chỉ Nhược lại nếm trải ăn qua đồ hộp của Trương Siêu Quần, tuy rằng thức ăn còn lại không nhiều, nhưng Trương Siêu Quần nhìn thấy Chu Chỉ Nhược thích thú món ăn đồ hộp này, nên tất cả đều khui mở cho nàng ăn.


Nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt tràn đầy nụ cười, Trương Siêu Quần trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Khoảng chừng đến giờ thân*, Trương Siêu Quần thấy Chu bá cùng Chu thẩm đều chưa có trở về, không khỏi có chút lo lắng, đột nhiên trong lòng có loại dự cảm bất tường.


(Từ 15 giờ đến 17 giờ chiều)


Nguyên bản bên trong Ỷ Thiên Đồ Long, Chu Chỉ Nhược cha mẹ là bị quân Nguyên Mông sát hại, dẫn đến nữ hài thành cô nhi, hai vợ chồng họ Chu đều đối với mình tốt như vậy, đối với hắn lại có ân cứu mạng, nhất định không thể để cho bọn họ bị quân mông Cổ tàn nhẫn sát hại.


Nghĩ tới đây, Trương Siêu Quần trong lòng như lửa đốt, chặn ngang ôm Chu Chỉ Nhược, bị giật mình nàng kinh hãi với ánh mắt khó hiểu, cả hai xuống thuyền, liền theo hướng từ sáng sớm hai vợ chồng họ Chu ly khai đuổi theo.
Tiểu cô nương bị Trương Siêu Quần ôm chạy có chút bất mãn mân mê cái miệng nhỏ nhắn nói:


– Ca ca, làm sao vậy? Huynh làm gì mà ôm muội vội vã chạy đi….
Trương Siêu Quần không hề trả lời, hắn dùng tốc độ siêu tuyệt của đệ nhất đặc công bước đi như bay….


Chạy đến khoảng chừng chạy hai dặm, Trương Siêu Quần không thể tin được, lửa giận trong lòng thiêu cháy, căm phẫn sục sôi sắp bộc phát ra….


Cảnh tượng thê thảm, mười phần cảnh tượng thê thảm, dù đã dự liệu trước nhưng chuyện vẫn là phát sinh, trên bờ sông nằm rất nhiều thi thể, nhìn vào quần áo có thể thấy được đó là thi thể những người ngư dân cùng với gia đình Chu bá, Chu mẫu….


Máu thịt be bét, thi thể không đầu tán lạc khắp mặt đất, hài nhi có, đại nhân có, lão nhân có, phụ nữ có, quả thực là không đành lòng nhìn thấy, hầu như không có một người nào thi thể hoàn chỉnh.


Máu đỏ tươi nhuộm đỏ dòng sông lớn, tựa như huyết hà vậy, quỷ dị…khát máu… tàn sát…thô bạo……
– Quân súc sinh!


Trương Siêu Quần nộ khí quát lên, hắn không nghĩ ra, đều là người Trung Quốc, hà tất phải tàn sát chính người đồng bào của mình, hắn cũng là người Trung Quốc, cũng là một người Hán, nhìn thấy đất nước tương tàn, ngoại trừ đau lòng, còn lại là sự phẫn nộ!


Nếu ngươi muốn giết! Vậy thì ta sẽ giết.
Hán triều có Quán quân hầu Hoắc Khứ Bệnh từng nói “Hung nô vị diệt, hà dĩ gia vi”, ” “Phạm ngã đại hán thiên uy giả, tuy viễn thiên lý diệc tất tru chi ” giết bọn giặc Nguyên Mông phải kêu cha gọi mẹ, để xem bọn họ còn có dám khi phụ hay không người Hán.


Trương Siêu Quần liếc nhìn Chu Chỉ Nhược đang ôm ở trong lòng, không ngờ lúc này Chu Chỉ Nhược lại kiên cường như vậy, đôi mắt to nước mắt long lanh tràn ngập không hề có một tiếng động tỏa ra, nàng không có khóc ra thành tiếng, nếu bình thường như các tiểu cô nương khác, nhìn thấy thảm trạng thế này thì ai cũng sẽ ngất đi.


– Ngoan, nhắm mắt lại, ca ca dẫn muội đi tìm thân, phụ mẫu, mọi chuyện đều để cho ca ca giải quyết.
Trương Siêu Quần giọng nói phảng phất có ma lực vô biên, Chu Chỉ Nhược vừa nghe thì cảm thấy mình vô cùng buồn ngủ, đôi mắt đẹp càng ngày càng nặng trĩu, cuối cùng nặng nề ngủ thiếp đi.


Trương Siêu Quần đang dùng thuật thôi miên, tuy rằng cảnh giới tinh thần của hắn còn rất yếu, nhưng Chu Chỉ Nhược vừa mới chịu sự đả kích lớn lao, tâm trí dĩ nhiên không khống chế được, ở tình huống như vậy, triển khai thuật thôi miên thì mới dễ dàng thành công.


Trương Siêu Quần trong lòng biết cha mẹ nàng lành ít dữ nhiều, ngoại trừ bi phẫn còn có bi ai, hắn nhìn thấy tiểu cô nương mơi 12 tuổi liền mất đi cha mẹ, cho nên không đành lòng để nàng tận mắt nhìn thấy thảm cảnh cha mẹ mình, Trương Siêu Quần vạn bất đắc dĩ mới dùng biện pháp như thế.


Trương Siêu Quần dùng ánh mắt nhu hòa thương cảm chỉ nhìn Chu Chỉ Nhược, lại quay qua ngó những người vô tội ch.ết thảm chồng chất….
Giết chóc, liền như vậy bắt đầu!
– Thái sư phụ, bọn quân Mông Cổ này quá đáng, đồ tôn muốn ra tay giáo huấn bọn chúng!


Một thiếu niên tầm mười bốn, mười lăm tuổi sắc mặt tái nhợt đứng ở đằng xa nghiến răng nghiến lợi nhìn quân Mông Cổ đang tàn sát bách tính, tức giận quay bên cạnh người một lão đạo sĩ râu tóc bạc trắng nói, sự phẫn nộ biểu hiện không thể nghi ngờ.


Lão đạo sĩ lông mày dài phủ xuống đến đôi mắt, ai cũng không thấy rỏ bên trong con ngươi của ông lão lửa giận cũng đã bốc lên, có thể thấy là không thể nhẫn được nữa, lão đạo sĩ nhàn nhạt nói:


– Ta vốn là người không màng đến thế nhân, nhưng quân Mông Cổ tàn bạo vô tình, tàn sát bách tính Trung Nguyên, hôm nay Vô Kỵ đồ tôn không nói, thái sư phụ cũng phải trừng phạt đám súc sinh này, ngươi hãy cẩn thận, nếu như cảm thấy không ổn, lập tức phải lui ra ngoài.


Thiếu niên tên gọi Vô Kỵ gật đầu, định phi thân nhảy vào vòng chiến, bởi vì hắn biết hiện tại mấy người đang chống cự đã là cung giương hết đà, cuối cùng cũng đã ch.ết hết chỉ còn lại một tên thanh niên hán tử đang ngoan cường chống lại, trên người đã có vài chỗ bị thương.


Hán tử này, thời gian còn lại chỉ là sớm muộn gì cũng sẽ ch.ết với dưới tay quân Mông Cổ, trong lúc Vô Kỵ đang chuẩn bị ra tay giúp đỡ, thì bên tai vang lên một tiếng nổ ‘đoàng…‘ lập tức trên đầu của tên quân Mông Cổ đang bổ thanh đao về phía hán tử kia có một cái lổ tròn đầy máu.


Tiếng nổ vang làm binh sĩ Mông Cổ chấn động đến mức không dám manh động, ngây ngốc nhìn thấy đồng bọn lập ngã xuống trên bờ sông, biến cố kinh người làm cho tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, bao gồm luôn cả lão đão sĩ với vóc dáng tiên phong đạo cốt cũng vậy.


Cao nhân phương nào mà ám khí lợi hại như vậy, ngay cả lão đạo sĩ cũng kịp nhìn thấy mơ hồ một làn khói đen ẩn hiện bay đến xuyên qua đầu tên Mông Cổ..
Lão đạo sĩ muốn gặp ai có công lực cao thâm như vậy? Ngoài ra còn có một nguyên nhân tiếng nổ vang trời to lớn đó là gì?


Tất cả mọi người đều nhìn lại khoảng cách ngoài trăm thước, một vị thiếu niên mày kiếm mắt sao, anh tuấn cực kỳ, trong lồng ngực đang ôm một tiểu cô nương, đang dùng tốc độ cực nhanh hướng bên này chạy tới.


Khi chạy đến bên người lão đạo sĩ, thiếu niên kia quan sát, chỉ thấy lão đạo sĩ trên mặt tuy rằng mang theo vẻ ngạc nhiên, nhưng trong ánh mắt vẫn duy trì thanh minh, đạo bào màu xanh phiêu phiêu lay động theo làn gió ngoài bờ sông thổi tới, nhìn giống như là một vị tiên vậy.


Trương Siêu Quần thấy lão đạo sĩ này diện mạo hiền lành, toàn thân phát tán ra một khí phách khiến người ta cảm thấy dễ thân cận, rồi lại có cảm giác thâm sâu không lường được, hắn biết lão đạo sĩ này nhất định không phải là kẻ gian trá qua đôi mắt từ bi của ông, con mắt cửa sổ của linh hồn của con người, Trương Siêu Quần lúc này đem tiểu cô nương từ trong tay đưa tới lão đạo sĩ kia, vội vội vàng vàng nói:


– Thưa đạo trưởng, nhờ đạo trưởng hỗ trợ chăm nom giùm tiểu muội của vãn bối, xin đa tạ.
Nói xong không chờ lão đạo sĩ trả lời, hắn rút ra cây chủy thủ đặc chế dùng cho đặc công, như cánh chim diều hâu tiến vào bên trong vòng vây đám quân Mông Cổ.


Ôm tiểu cô nương vào người, lão đạo sĩ lại không có kinh ngạc, chỉ là mỉm cười, ánh mắt nhu hòa vững vàng khóa lại trên người Trương Siêu Quần, tựa hồ như chờ mong điều gì….


Trương Siêu Quần tính toán qua loa, đám quân Mông Cổ này đại khái tầm 40 – 50 tên, trên đất đang nằm ch.ết một tên Mông Cổ xem ra là tên vừa lúc nãy, do mình vội cứu hán tử kia, nên dùng súng bắn ch.ết, tuy rằng không biết những tên quân lính thời cổ xưa này có bao nhiêu năng lực, nhưng Trương Siêu Quần dáng người sừng sững không sợ, trong thế giới hiện đại hắn là đệ nhất ưu tú đặc công, hạng người gì mà chưa từng thấy qua.


Nhưng nhiều kiến cũng có thể cắn ch.ết voi lớn, Trương Siêu Quần không dám quá mức bất cẩn, lấy thế tiến công sấm sét, tiên phát chế nhân, trong tay sử dụng chủy thủ đặc chế, trong nháy mắt dùng thủ pháp quỷ dị cắt ngay động mạch ở sau gáy hai tên mông cổ, máu tươi trào ra, bọn chúng ôm lấy vết thương, từ từ ngã trên mặt đất, thấy qua là không sống được.


Chủy thủ xẹt qua một đường vòng cung đẹp mắt, kế tục hướng tới những tên Mông Cổ kia đánh tới, như là lưỡi liềm tử thần gặt hái linh hồn vậy, trong nháy mắt thu gặt thêm một số tính mạng của bọn chúng.


Lúc này những tên Mông Cổ đang ngây người khiếp sợ bắt đầu phản ứng lại, bọn chúng là người ở trên thảo nguyên cưỡi ngựa bắn cung nức tiếng, hơn nữa khí lực so sánh với người Hán thì dẻo dai hơn nhiều lắm, dù sao cũng là bính lính ở trên chiến trường nhuộm đầy máu tanh, bọn chúng liền bỏ qua hán tử đang bị thương kia, phóng tới bao vây Trương Siêu Quần.


– Dàn quân hay lắm.
Trương Siêu Quần cười lạnh một tiếng, triển khai du đấu di chuyển thật nhanh, dựa vào thân pháp lanh lẹ không cho quân Mông Cổ bao vây kín mình để tập trung tấn công vào một điểm.


Quân Mông Cổ dùng là loan đao, đối với Trương Siêu Quần mà nói quả thực là khắc tinh như hổ thêm cánh, công phu luyện tập sở trường của Trương Siêu Quần là học qua công phu Vịnh xuân quyền, lấy cổ tay mềm dẻo chuyển động, chủy thủ là điểm phát lực để giết người, cây chủy thủ dài 2 tấc lúc này sắc bén như thần khí vậy, loan đao của quân Mông Cổ chạm vào thì bị cây chủy thủ đặc chế này cắt gãy, trong lúc bọn Mông Cổ sững người thì vô tình tính mạng đã bị lưỡi chủy thủ Trương Siêu Quần đoạt lấy rồi.


– Thái sư phụ, vị đại ca này không biết dùng thân pháp gì, mà ung dung như vậy, đồ tôn thấy hắn không có nội lực, nhưng lực đạo phát xuất lại cương mãnh tối ưu, thủ pháp ưu mỹ cực kỳ, quả thực là mở rộng tầm mắt, còn có cây chủy thủ quái dị sắc bén như vậy! Thái sự phụ có thể nhìn ra hắn xuất xứ từ môn phái nào không vậy?


Chưa từng thấy qua động tác giết người duyên dáng như vậy, thiêu niên ngạc nhiên vạn phần, nên quay qua lão đạo sĩ hỏi.
Lão đạo đôi mắt mở to, cười ha ha:


– Vô kỵ, vị tiểu ca này ngoại công có thể luyện đến mức độ như vậy, thái sư phụ sống trăm năm, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một người như vậy, có thể hắn đã trải qua khối lượng huấn luyện thân thể rất khổng lồ, mới có thể đạt đến loại cường độ này, gân cốt rất tốt, tuyệt đối là kỳ tài luyện võ, ngay cả cây chủy thủ mà, thái sự phụ cũng nhìn không ra là lai lịch, chỉ biết là độ sắc bén tuyệt đối không thấp hơn Ỷ Thiên Bảo kiếm.


Lão đạo sĩ với ánh mắt cao thâm, liền nhìn ra cây chủy thủ không phải là vật bình thường.


Lão đạo sĩ với mấy câu nói làm cho trong lòng thiếu niên gợn sóng, không ngờ lần này lại có thể gặp phải một người bất phàm như vậy, nghe qua lời của sư tổ, tựa hồ là có ý muốn để vị đại ca này nhập vào Võ Đang làm đệ tử.


Trương Siêu Quần lúc này cũng không biết mình đang bị người xem quan sát đánh giá, một cú đá gió xoáy quay ngược trúng ngay ngực một tên Mông Cổ, không đầy một khắc, quân Mông Cổ đã ngã xuống hơn một nửa, lúc này trong lòng bọn chúng hơi có chút khiếp sợ, nhưng quân Mông Cổ này xác thực bất phàm, ít nhất tương đương với thực lực với bộ đội đặc chủng của thời đại Trương Siêu Quần.


Chỉ có điều gặp gỡ hắn, toán quân Mông Cổ này xui xẻo, giống như hổ gặp bầy dê vậy, liên tiếp hạ sát những con súc vật này! Quân Mông Cổ tựa hồ bị sát khí của kẻ giết người này đè ép xuống, bây giờ đối với Trương Siêu Quần khá là kiêng kỵ.


Một bên là nhuệ khí tăng vọt, một bên là sĩ khí hạ thấp, kết quả như thế nào thì có thể tưởng tượng ra được.


Trương Siêu Quần phương pháp giết người theo cách của lính đặc công xác thực là có nghệ thuật, chí ít thì chính hắn một giọt máu tươi đều không có dính vào trên y phục, điều này làm cho quân Mông Cổ triệt để tuyệt vọng, ánh mắt lạnh như băng của hắn chẳng khác nào thần ch.ết.


Hán tử kia tinh thần ảnh hưởng đến từ khí phách của Trương Siêu Quần cổ vũ, một bầu máu nóng lần thứ hai bạo phát, hắn nhấc lên thanh trường kiếm hướng về những tên lính Mông Cổ đánh tới.


Trương Siêu Quần cùng hán tử kia nhìn nhau mỉm cười, mạnh mẽ giết chóc này quần súc sinh không bằng đồ vật này.


Lúc này lại thêm một tên Mông Cổ tiếp theo ngã xuống, chỉ còn lại một tên Mông Cổ cuối cùng, tên Mông Cổ kia tựa hồ đã biết kết quả của mình cũng giống như vậy, hắn cắn răng, con mắt liếc về phía lão đạo sĩ kia trong tay ôm một tiểu cô nương cùng thiếu niên đứng bên cạnh, bất ngờ xoay người nâng đao hướng lão đạo chém tới.


Trương Siêu Quần cùng với thanh niên hán tử kinh hãi, giải cứu cho họ đã chậm không kịp, Trương Siêu Quần lòng như lửa đốt, Chu Chỉ Nhược còn ở trong tay lão đạo sĩ kia, lòng tự trách mình bất cẩn rồi…
Nhưng lúc này, hắn nhìn thấy một màn làm cho cực kỳ ngơ ngác.


Chỉ thấy ông lão đạo sĩ kia đưa ra một bàn tay, hời hợt đẩy ra một chưởng, nhìn qua không đáng gì chú ý, nhưng ẩn chứa bên trong chưởng lực như từng cơn sóng liên tiếp đẩy ra….
“Ầm...”


Chỉ thấy tên Mông Cổ trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, tựa như con diều đứt dây văng ra xa mấy trượng* ở ngoài con sông, quá nửa là không thể nào sống sót được.
*( 1 trượng = 3,33 m)






Truyện liên quan