Chương 20: Xuân Dược Trong Bồn Tắm
Đại Ỷ Ty tựa hồ cũng phát hiện lời nói này có vẻ không đúng đắn lắm, một thoáng lúng túng quát lên:
– Ngươi lúc này đi ra bên ngoài, A Ly trông thấy ngươi từ ở trong phòng ta đi ra thì nói làm sao?
Nói tới đây, thân hình Đại Ỷ Ty chợt động, không để cho Trương Siêu Quần phản ứng, đã điểm huyệt đạo hắn, cánh tay ngọc nhẹ nhàng túm lấy vạt áo hắn tha kéo về bên giường, nàng muốn đẩy hắn nằm lên giường rồi lấy tấm chăn che kín hắn lại, không cho hắn nhìn thấy mình, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu để cho hắn nằm trên giường, có chút khó coi, liền đem hắn đẩy hướng về góc tường, để hắn ngồi trong tư thế “ diện bích tư quá “ rồi quay trở lại thùng nước tắm, Đại Ỷ Ty đem quần áo cởi xuống, bước vào trong thùng, nước ấm có chút nguội, đôi mi thanh tú của nàng hơi cau lại…
Trương Siêu Quần bị nàng điểm trúng huyệt đạo, quay mặt về vách tường, trong lòng ảo não, bên tai nghe ào ào tiếng nước, trong đầu lập tức liền ảo tưởng lúc này, Đại Ỷ Ty trần đang trần truồng trơn nhẵn ngâm mình ở trong thùng nước tắm.
Liên tưởng đến tình cảnh này, Trương Siêu Quần trong lòng dường như có hàng vạn con con kiến bò, ngứa ngáy khó chịu…
Nếu như trên tường phản quang là tốt biết mấy, Trương Siêu Quần thầm nghĩ như vậy.
Quay lưng lại nghe tiếng động mỹ nhân tắm rửa, Trương Siêu Quần không bao giờ nghĩ tới, vừa rồi hắn bị Đại Ỷ Ty ném vào trong thùng nước tắm, đã vô tình đánh rớt ra từ trong người một bình xuân dược của tên đạo tặc hái hoa…
Đại Ỷ Ty cũng không hề phát hiện ra, nàng chỉ muốn mau tắm rửa xong, tìm cách đẩy Ân Ly rời khỏi, sau đó để cho tên tiểu tặc đi ra bên ngoài.
Từ khi hàn Thiên Diệp ch.ết đi, Đại Ỷ Ty lâu nay vẫn phòng không gối chiếc, bình thường lúc nào cũng cũng chỉ làm bộ lọm khọm chậm chạp, giả dạng hóa thành một bà lão tuổi già sức yếu, đã bao nhiêu năm rồi? Đại Ỷ Ty nhớ không rõ, chính mình một thân một mình.
Thân thể hoàn hoàn mỹ này, chỉ có mỗi khi đi tắm thì mới có thể bày ra trọn vẹn, võ công rèn luyện thượng thừa, cho nên bụng cũng không có một mảnh thịt dư thừa, vòng eo đường cong phập phồng như sóng, cặp đùi nhìn thấy liền có cảm giác căng đầy, linh lung hấp dẫn, ngay trung tâm hạ thân kẹp lấy một mảnh tam giác nho nhỏ màu mỡ, phần mu âʍ ɦộ cao cao no đủ, trên đồi cỏ thơm rậm rạp, bị làn nước thấm ướt, xoáy lên một mảnh lông đen nhánh sáng mềm.
Theo phần mu xuống dưới chút nữa, ở giữa một đầu mật khe hở, giống như trái cây chín mọng bị vỡ nứt ra một cái khe nhỏ, thấp xuống khe hở là hai bên môi nhỏ hết sức nhỏ nhắn xinh xắn tô nhuận, trong sáng trong suốt, hiện ra nhàn nhạt màu hồng phấn trạch, nơi đáy chậu có một lổ nhỏ phập phồng chính là nơi cúc môn nhỏ bé thật là khéo léo……..
Hừ..mọi chuyện cũng chính là do Điệp Cốc y tiên “ kiến tử bất cứu” thấy ch.ết mà không chữa Hồ Thanh Ngưu, nếu hắn chịu cứu chữa thì Hàn Thiên Diệp làm sao mà tử chứ? Y thuật của hắn, người gần ch.ết đều có thể cứu sống, lại không chịu cứu Hàn Thiên Diệp, nếu để cho ta biết hắn ở đâu, nhất định cũng phải để hắn nếm thử cái mùi vị thống khổ khi mất đi người mình yêu nhất! Cái gì là nếu không phải đệ tử Minh giáo không cứu? Ta nếu không làm cho ngươi tự hủy lời thề thì Hàn Thiên Diệp cũng sẽ không thể mỉm cười nơi chín suối.
Đại Ỷ Ty nặng nề hừ một tiếng, những ngón tay thon dài tinh tế ở trên mặt nước vỗ một cái, bọt nước văng ra tung toé ra, bỗng nhiên chợt nhớ ra được điều gì, quay đầu trở lại, thấy Trương Siêu Quần không hề động đậy đối mặt vách tường, trong lòng nàng hơi động, tên tiểu tặc này, cũng có chút bản lĩnh, có thể nhìn ra quá khứ vị lai! Chẳng lẽ mình thật sự là thoát khỏi cảnh trừng phạt hoả hình của Minh giáo Ba Tư sao? Hắn nói sẽ có khả năng chuyển biến tốt, vì cái gì mà có chuyển biến?
Đại Ỷ Ty trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, đầu mũi chân bỗng nhiên ở dưới đáy thùng đụng vào một vật…
Đưa tay cầm lên từ trong nước một đồ vật, thấy là cái bình nhỏ, trên mặt bình màu xanh lam chạm hoa khéo léo tinh xảo, trông rất đẹp mắt, nàng thầm nói: “Trong thùng nước tắm, sao có cái bình nhỏ như thế?”
Đại Ỷ Ty rút ra cái nút đậy miệng bình, đưa vào trước mũi ngửi thử, một luồng mùi thơm nồng nặc xông thẳng vào mũi, Đại Ỷ Ty tự nghĩ: “Mùi thơm nồng quá, lẽ nào là hương phấn? Chắc là của tên tửu bảo ở trong quán trọ lúc đổ nước nóng vào thùng tắm không cẩn thận nên làm rơi xuống bên trong thùng gỗ? Có thể là như vậy rồi” Đại Ỷ Ty tắm cũng vừa xong, đứng dậy đem này bình nhỏ đặt ở trên cái ghế ngồi, cánh tay cấm lấy cái khăn lau…
Vừa cầm lấy cái yếm, Đại Ỷ Ty đột nhiên cảm thấy trong đầu mình nặng trịch, như là dấu hiệu của trúng độc!
Đại Ỷ Ty cả kinh, lập tức liền nhớ đến cái bình nhỏ! Lẽ nào là độc dược!
Đại Ỷ Ty giật mình, bên trong đan điền, một luồng nhiệt khí nhanh chóng tăng lên, chỉ một thoáng toàn thân nóng sôi sục, nàng tay cầm cái yếm, hướng về phía cái giường bước đi, dược tính của độc dược này cực kỳ lợi hại, chỉ mới đi vài bước, liền cảm thấy thân thể uể oải, tựa hồ không nhấc chân lên được, thật là độc dược bá đạo, nhưng nếu là độc dược, thì làm sao có thể hạ được ta?
Đại Ỷ Ty lảo đảo chậm rãi đi tới đến bên giường, leo lên lập tức ngồi xếp bằng vận công không kịp mặc cả quần áo, nàng chuẩn bị dùng nội công đem độc dược này ép bức ra ngoài thân thể.
Thế nhưng, thuốc này cũng không phải là độc dược lấy mạng người, mà là loại độc dược kích phát tính dục của người? Vọng xuân? Nam nữ ham muốn tính giao, là bản tính trời ban cho nhân gian.
Vận nội công chỉ khiến cho trầm trọng thêm, khó có thể mà tự chế bản thân.
Đại Ỷ Ty vận công đã lâu, nhưng không có hiệu quả, trong cơ thể không tìm được ngọn nguồn độc dược, đương nhiên cũng không thể nào giải quyết, trái lại, dược lực này dần dần dâng lên, Đại Ỷ Ty chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, ngực bụng tứ chi, toàn cơ thể không một chỗ nào mà không phát nhiệt lăn tăn, trên da thịt che kín trắng nõn đỏ ửng, Đại Ỷ Ty kinh hãi, đây là độc dược gì mà không cách nào dùng nội lực ép ra được!
Trải qua một lúc, Đại Ỷ Ty trong lòng càng thêm lo lắng, nếu lúc này có kẻ địch tấn công, đừng nói là không có cách chống đỡ, chỉ cần là thân thể trần truồng như thế này, thì làm sao ứng chiến được! Đến tột cùng là ai hạ độc? Đại Ỷ Ty vừa giận vừa sợ, trong đầu bất chợt lại nhớ tới lúc trước cùng Hàn Thiên Diệp ân ái…
Đại Ỷ Ty hai gò má đỏ ửng như thiêu, bên dưới cái âʍ ɦộ, âm vật sưng phồng bóng loáng nhô cao, hai bên môi nhỏ sung huyết phù lên, chất lõng dịch nhờn bài tiết ra ướt nhẹp trên cái khe hở, vừa thẹn vừa giận, thầm nghĩ: “Tại sao lại có xuân dược rơi vào thùng tắm! Lẽ nào là của tên tiểu tặc kia!”
Đúng rồi! Chắc chắn là tên tiểu tặc này rồi! Hắn trốn ở gầm giường chờ đợi dược lực phát tán, quá hạ lưu, không phải hắn thì là ai đến! Đại Ỷ Ty giận dữ:
– Tiểu tặc! Ngươi trốn ở trong phòng nhìn trộm, ta đã không truy cứu ngươi, lại thể còn sử dụng xuân dược? Thủ đoạn này quá hạ lưu, ta cho dù tuổi thọ chỉ sống đến 40 tuổi, hôm nay cũng phải giết ngươi!
Đại Ỷ Ty phủ tấm chăn mỏng lên người, xuống giường hướng về phía Trương Siêu Quần đi đến.
Trương Siêu Quần sợ hết hồn, cả kinh nói:
– Xuân... xuân dược? Loại hành động bỉ ổi vô liêm sỉ như thế, tiểu đệ làm sao có thể sử dụng? Đại Ỷ Ty..tỷ tỷ.. bà bà… đừng có đổ oan cho tiểu đệ, cuộc đời của tiểu đệ cực kỳ xem thường chính là kẻ dùng loại thủ đoạn hèn hạ này để hại người, tuyệt đối không phải là tiểu đệ.
Trong khi trả lời, Đại Ỷ Ty đã là đi tới phía sau hắn, thấy hắn nói một cách chắc chắn, ngữ khí như chặt đinh chặt sắt, không giống như là giả bộ, nàng không khỏi chần chờ, tàn bạo hỏi
– Nếu không phải là ngươi, thì còn có thể là ai vào đây?
Giữa làn ranh sự sống và cái ch.ết, Trương Siêu Quần nào dám có chậm trễ vội nói:
– Thật sự không có quan hệ gì với tiểu đệ! Trương Siêu Quần này thề với trời đất, nếu như là tiểu đệ làm, ngũ lôi đình đánh xuống đầu, không được ch.ết toàn thây, sau này nếu có ra nữ nhi thì sẽ làm kỹ nữ, nam thì trộm cắp, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không được luân hồi.
Cổ xưa coi trọng nặng nhất là lời thề, nếu trầm trọng thì đa số xin thề “Trời tru đất diệt” “Thiên địa không dung”, còn Trương Siêu Quần thề còn ác độc hơn, ngay cả đời sau đều liên lụy vào lời thề độc, Đại Ỷ Ty nghe xong thì thả lỏng cánh tay xuống, không phải là nàng tin hắn, mà là thân thể mềm yếu, đã khó chống đỡ được, cánh tay nàng giờ thì chống lên vách tường, thở hổn hển.
Trương Siêu Quần khóe mắt liếc qua nhìn thấy nửa đoạn cánh tay của nàng như ngó sen non vịn ở trên tường, không khỏi suy nghĩ “ Nữ nhân ba 35-36 tuổi vẫn còn có thể duy da thịt mịn màng đến như thế này, khả năng gần như là thời gian không tồn tại tác động đến!” Chí ít Trương Siêu Quần chưa từng thấy qua nữ nhân nào được như vậy.
– Đại Ỷ Ty, tỷ tỷ sao vậy? Tỷ tỷ tuyệt đối đừng ngủ thiếp đi nhé!
Trương Siêu Quần biết, nếu là nàng thật sự ngủ thiếp đi, quần áo của nàng cũng không mặc, đến lúc tỉnh lại, hắn có nhảy vào sông Hoàng Hà tẩy rửa cũng không sạch nỗi oan khiên này, lúc đó dù mình cái gì cũng không có làm, nàng cũng sẽ vu vạ đổ hết trên đầu mình!
– Hừ..hừ… không phải là ngươi rất hy vọng ta ngủ thiếp sao?
Đại Ỷ Ty giọng nói hơi run, từ bên trong thân thể truyền đến từng cơn khô nóng, cơ thể đang khởi động lại ngọn nguồn tính dục nguyên thủy đã quên lãng nhiều năm qua, trong đầu lại xuất hiện lúc Hàn Thiên Diệp khai khẩn đón lấy mảnh đất hoang của nàng, Hàn Thiên Diệp mỉm cười mang theo một sự cuồng nhiệt trong ánh mắt, mang theo ma lực đôi môi, lướt qua bờ môi anh đào của mình, mang theo làn hơi thở dốc nóng, rồi cấy ƈôи ȶhịȶ xục xạo bên dưới cái âʍ ɦộ của mình tìm cách xâm nhập vào cái âm đạo trinh nguyên…..
Đại Ỷ Ty trong đầu một trận mê loạn, cắn chặt hàm răng đều đặn, một tay đỡ vách tường, một tay kéo khoác lên người cái chăn, nhưng trên người mồ hôi đổ ra như mưa xuân, cỗ nhiệt khí tràn ngập đến khắp toàn thân từ trên xuống dưới, bên trong cái âm đạo càng hình như có hàng vạn ngàn con sâu nhỏ bò, Đại Ỷ Ty biết, đây là dược đã tính phát tác rồi!
Đột nhiên, Trương Siêu Quần nói:
– Đại Ỷ Ty… tỷ tỷ trúng loại độc kia, mau đánh ngất tiểu đệ đi, miễn cho... miễn cho tỷ tỷ… đối với tiểu đệ..
Đại Ỷ Ty u uấn nói:
– Ta... ta đối với ngươi sẽ như thế nào?
Trương Siêu Quần vội vàng nói:
– Không phải… không phải, tiểu đệ không nói rỏ được, tỷ tỷ cứ đánh ngất tiểu đệ… miễn cho… tiểu đệ đến lúc đó làm.. sai chuyện!
Đại Ỷ Ty hơi cảm bất ngờ, lảo đảo một thoáng, cố sức đè bàn tay lại ở sau lưng hắn, ngưng tụ chưởng lực đẩy ra một cái, Trương Siêu Quần thân thể chấn động, đầu va về phía vách tường “Cạch..” một tiếng, bật dội lại ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.