Chương 8: Uộc phải dùng cách này rồi!
Trước cổng trường LENO có một cặp nam nữ đang đứng, vâng đó là hai anh em nhà Nam Cung của chúng ta.
“bây giờ tính sao?” Khánh Hạo khoanh tay nói.
“thì vào trường chứ sao, dư thừa!”
“nhưng vào rồi phòng đâu mà ở?”
“ừm...” đúng rồi, chắc buộc phải dùng cách này rồi.
“suy nghĩ nhanh lên đi chứ!”Khánh Hạo lại lên tiếng gắt.
“ anh vào lớp trước, xin phép dùm em nghỉ hai tiết đầu nha!”
“được rồi, nhưng em có cách nào sao?”
“em có chút việc! Anh vào lớp trước đi.” Đẩy Khánh Hạo vào trường, cô lại dùng điện thoại bật định vị tìm bản đồ trường LENO.
-----------------ta đi-------ta đi----------------
Sau gần một tiếng lòng vòng cuối cùng cô cũng tìm đến được phòng hiệu trưởng.
“trường gì mà rộng quá, vậy mà chẳng có xe đưa rước! Đi hết một vòng chắc tới năm sau quá, may mà có bản đồ không thì không biết khi nào tìm được phòng hiệu trưởng nữa.”cô nhỏ giọng phàn nàn.
“phù!” thở phào một hơi cô nhẹ gõ cữa.
“cóc..cóc..!!”
“ vào đi!!!” trong phòng, thầy hiệu trưởng đang nói truyện cùng một người con trai, đó là Âu Dương Hải Thiên nam chính số một trong ‘nhật ký cua trai’.
“em tìm ai?” thầy hiệu trưởng thấy cô vào mà không nói gì nên lên tiếng hỏi.
“ dạ! Em có truyện cần nói riêng với thầy ạ, nếu thầy có việc bận thì cho em xin năm phút thôi cũng được!” cô liếc khẽ Âu Dương Hải Thiên đang ngồi đối diện nói.
“ vậy thầy cứ nói chuyện với cô ấy đi, có chuyện gì lát nữa nói sau!” Âu Dương Hải Thiên nhấp nhẹ ly trà rồi coi thầy hiệu trưởng như người vô hình mà chỉ nhìn cô cười nhẹ.
“vậy cô đi theo tôi, vậy xin cậu đợi một lát!” thầy hiệu trưởng khó chịu gắt nhẹ với cô rồi bày ra gương mặt nịnh hót với Âu Dương Hải Thiên.
“the tôi đến phòng khách đối diện.” Chỉnh lại tư thế, thầy hiệu trưởng lại đội lên mặt nạ giả tạo đầy tràn nghiêm ngày thường.
“dạ thầy!” vì không thể bị nghi ngờ nên cô cuối đầu theo sau thầy hiệu trưởng như thật biết vâng lời.
-------------ta đi----------ta đi---------------------
“cô ấy không phải vì chuyện ký túc xa mà van xin thầy hiệu trưởng chứ? Lát nữa phải truy cho rõ ràng mới được!” Âu Dương Hải Thiên nhíu mi nhìn theo hướng cô vừa đi.
(tác giả: anh à, đoán đúng rồi nhưng không phải cầu xin mà là uy hiếp người đấy anh ạ)
Trong phòng khách.
“đóng cửa!” thầy hiệu trưởng dở giọng ra lệnh.
“rầm!!!” vẫn cuối đầu làm theo.
“rồi có chuyện gì nói đi!” mồi điếu thuốc hút.
“tôi có chuyện cần ông làm” cô thấy bên ngoài không có tiếng động nên cũng tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện ông ta.
“cô là học sinh thì có quyền gì yêu cầu tôi?” thầy hiệu trưởng nhướng mi gắt.
“bịch!!!” một tập tài liệu được quăng lên bàn.
“tự xem!.” Cô ngồi nghịch móng tay mà không thèm nhìn đến ông ta.
“cái này....” sau khi xem xong ông ta xanh mặt lắp bắp nói không nên lời.
“tôi cho ông mười phút sắp xếp. Nếu không? tự hiểu.” Cô tiếp tục nghịch móng tay mà không nhìn đến ông ta.
“vâng! Thưa tiểu thư, tôi sẽ là ngay!.” Ông ta quỳ sụp xuống rồi bỏ đi nét mặt giả tạo mà nghiêm túc cuối người như nhận lệnh quân đội. Đi nhanh ra cửa.
Thật ra cũng không có gì, chỉ là tập tài liệu đó là tài liệu ghi chép những phần tử theo Nhật, được ông nội cô là lão đại mafia bắt ông ta ký thôi. Bật mí nhỏ, mỗi phần tử theo nhật và thề trung thành rồi ký khế ước điều để tại nước đó vì...an tâm cho những người như ông ta cũng như dễ cho việc uy hiếp kiểu như cô vậy.
“oa mười phút, không biết có kịp không? Hai tiết 90 phút....vậy còn gần 60 phút, đi tham quan chắc kịp ha?” cô vươn vai ngáp nhẹ rồi đem di động ra nghịch tiếp.
“ừm! Cảm ơn nha Run, hi thành công mỹ mãn!” cô nhẹ dựa vào lưng ghế vừa khoe thành tích.
“vậy khi nào cho tôi gặp mặt đây chị hai?” một giọng nam khá trầm từ đầu bên kia đáp lại.
“ừ thì...khoảng chủ nhật đi, vì khi đó mới rãnh!” cô đáp cho có lệ.
“vậy nhớ nga. Tôi để dành chủ nhật cho chị đó.”
“ừ nhớ mà, nhớ mà! Vậy có gì khi đó gặp nói sau nha!”
“vậy thôi, bye!”
“bye!”
*nhân vật mới: nam chính số hai: Lãnh Hàn Phong, làm việc dưới trướng ông nội Bạch Dương Kỳ nên Nhật, là một hacker thay mafia quản lý thông tin ở Fujian này.
Vì không thể để lộ thân phận nên cô chỉ đành sâm nhập để làm quen với người ‘quản lý chi nhánh’ ở đây xin giúp đỡ thôi. Thật ra đó cũng là bị bắt buộc thôi.
“cóc,cóc!!” sau mười phút chờ đợi, một tiếng gõ cữa đầy lịch sự vang lên.
“vào đi!!!”nhưng lần này Khuynh Diễm là người mời vào chứ không phải người rõ cửa.
“....”có người bước vào phòng, ngồi đôi diện.
“hả?”thấy bước vào mà không lên tiếng nên cô ngẩn lên nhìn.
“xin chào!”
“chào!” cô nghi hoặc nhìn ra phía sau anh.
“sao em không vào lớp học?” vâng, người bước vào là Âu Dương Hải Thiên! Vì thấy đã hơn năm phút mà không thấy thầy hiệu trưởng lẫn Khuynh diễm quay lại nên anh mới lo lắng đến đây xem.
“tôi cần chờ thầy hiệu trưởng quay lại để lấy phòng.” Cô bỏ mặt Hải Thiên đang tìm cách bắt truyện mà quay lại tiếp tục nghịch điện thoại. Áp dụng biện pháp, một hỏi và một đáp với anh.
“nhưng khu B và C đã hết phòng rồi mà?” anh thấy cô vẫn bình thường thì hơi an tâm, nhưng vẫn lo lắng hỏi.
“không biết! Thầy hiệu trưởng bảo còn là còn thôi.” Cô thật muốn tránh xa cái tên làm nên cái chết cho mình này, tuy đó là nữ phụ và giờ cô vẫn đang ‘tạm trú’ trong thân sát nữ phụ đấy thôi.
“nhưng...”
“cóc,cóc!!!” Hải Thiên định nói gì đó nhưng đúng lúc cửa lại được gõ lần hai.
“vào đi!!” lần này đến lượt cô gắt.thật là bực mình quá, gặp thứ gì đâu không! Làm có chút việt mà cũng chậm chạp.
Thầy hiệu trưởng bước vào với nét mặt cung kính nhưng khi gặp Hải Thiên cũng có mặt tại đây lại rất nhanh đổi sang nịnh nọt a dua.
“ai ôi! Sao cậu lại đến đây? Không phải đã nói là năm phút tôi quay lại sao?”
“đã hơn 15” rồi đó!” anh không thèm nhìn ông ta mà quay mặt ra cửa sổ nên không thấy sắc mặt đổi còn nhanh hơn lật sách ấy.
“vâng,vâng!là tôi không đúng.”ông cuối mặt che đi vẻ chán ghét nơi khóe mắt,nhưng cũng không thoát khỏi được tầm mắt của Khuynh Diễm.
“tôi không có thời gian..”Hải Thiên định lên tiếng cằn nhằn nhưng khi quay lại thấy Khuynh Diễm ngồi đối diện nên im bặt.
“thầy! Việc của em ạ” cô cũng cuối đầu che đi tầm mắt tức giận của bản thân nhẹ giọng lên tiếng.
“vậy tôi đi trước, năm phút sau.thầy đến phòng gặp tôi!” Hạo thiên thấy Khuynh Diễm đã không có việc gì nên đứng dậy dặn dò thầy hiệu trưởng rồi cũng đi ra cửa.
“vâng,lát nữa tôi sẽ tìm cậu.” Ông cười cười tiễn Hạo Thiên ra cửa rồi nhẹ đóng cửa đi vào bằng nét mặt cung kính ban đầu.
“thưa tiểu thư, khu B,C thật sự đã được giao phòng hết, nên....” ông lắp bắp vừa nói vừa quan sat sắc mặt của Khuynh Diễm.
“tôi cần ông nói sao? Nếu không hết phòng thì cần gì nhờ ông sắp sếp hả?” Khuynh Diễm gần như hét lên, đồ đần này làm việc chậm rồi còn nói ba chuyện dư thừa nữa.
“tiểu,tiểu thư...”ông lấy tay lao nhẹ mấy giọt mồ hôi không biết từ khi nào đã chảy ước cả mặt, lắp bắp lên tiếng.
“gì nữa!!!!” cô gắt.
“khu, khu A còn phòng ạ.” Ông tiếp tục lau mồ hôi và đáp.
“vậy cần gì ông nói? Vào đó cần thân phận, thân phận đó! Ông có hiểu không?”
“vâng, nhưng..”
“haiz....” Khuynh Diễm hít sâu bình ổn cơn giận mới nói.
“tôi cần ông sắp xếp hai phòng đơn trong khu A, một cho tôi và một cho Nam Cung Khánh Hạo! Lấy lý do học bỗng đặc biệt nên được đặt cách, tôi muốn có ngay thông tin vào trưa nay, nếu không. Ông tự hiểu lấy.” Khuynh Diễm chuẩn phong cách cấp trên giao cho thầy hiệu trưởng một loạt công việc còn thêm thời gian ga hạn, rôi đi khỏi phòng.
“rầm!!!” cánh cửa may mắn không bị rớt nhưng cũng sắp phải thay.
“vâng!vâng!!!” thầy hiệu trưởng gật đầu như giả tỏi, nhìn cô đi khỏi mới thở dài ngồi xuống. Không biết khi nào mồ hôi lạnh đã thấm ước cả lưng ông.
“sắp cho tôi hai phòng cho anh em nhà Nam Cung ở khu A ngay....đúng là Nam Cung Khuynh Diễm và Nam Cung Khánh Hạo ở 12S, vì được đặt cách nên được vào ở khu A....nói nhiều!!!đó là chuyện của tôi, cô làm ngay đi. Rồi đến lớp dao chìa khóa cho hai người đó...đúng..” phù, là hiệu trưởng mà khổ kiểu này chắc phải xin tổng bộ đổi nghề quá..ông thầm nghĩ trong lòng.