Chương 35: Trai thẳng ở thế giới Mary Sue (10)

Edit: Reeu
Beta: Xanh
Cô ta mỉm cười tự tin trước gương, đôi mắt tràn đầy tham vọng, mím đôi môi đỏ, giẫm giày cao gót rời đi.


Đáng thương cho Tô Cẩn Hồng vẫn đắm chìm trong công việc mà không hề biết rằng mình đã bị người phụ nữ nào đó coi là con mồi, càng không biết cô ta còn nói: “Trêи thế giới này không có người đàn ông nào không biết ăn vụng.”


Nếu anh mà biết nhất định sẽ dùng lời lẽ chính đáng phản bác cô ta: Nói bậy, anh chính là một người đàn ông tốt!


Hết giờ làm việc, tất cả mọi người trong công ty đều tăng ca, mọi người đều cố gắng để có cơ hội được ở lại. Mãi cho đến bảy tám giờ tối người mới dần dần ít đi nhưng vẫn còn một vài người vẫn đang tiếp tục làm việc.
“Văn Văn, cô còn không đi sao?”


Người phụ nữ giơ tài liệu trong tay lên ra vẻ buồn bực nói: “Bảo bối cứ về trước đi, tôi vẫn còn một ít việc chưa làm xong.”
“Được, tôi về trước nha! Cô ở một mình nhớ chú ý an toàn.”
“Được rồi, tạm biệt.” Cô ả mỉm cười ngọt ngào tạm biệt đồng nghiệp của mình.


Cô ta nhìn công việc trong tay đã sớm làm xong, lại nhìn văn phòng Tô Cẩn Hồng vẫn sáng đèn, âm thầm tức giận: Tô Cẩn Hồng này ăn chơi trác táng lại còn giả bộ nghiêm túc. Đã muộn như thế này rồi còn chưa ra khỏi văn phòng làm cô đây phải đợi lâu như vậy. Trêи tường, kim đồng hồ lặng lẽ chỉ đến số chín, đã muộn thế này rồi, cô ả đã muốn bỏ cuộc nhưng lại không cam lòng đợi vô ích lâu như vậy.


available on google playdownload on app store


Đúng lúc này, đèn trong văn phòng Tô Cẩn Hồng tắt.
Cô ta nhanh chóng cầm tài liệu cất vào trong ngăn kéo còn chưa kịp khóa lại đã vội vàng đi ra ngoài.
Nhất định phải đến ga-ra trước Tô Cẩn Hồng.


Tô Cẩn Hồng tắt đèn, vẻ mặt mệt mỏi đi ra khỏi văn phòng. Anh lặng lẽ đi đến phía sau một cô gái, trong mắt toàn là những thuật ngữ chuyên ngành, anh vỗ Lãnh Đan Thu: “Nhóc con, đừng nhìn nữa, thu dọn một chút rồi đi.”


Lúc này Lãnh Đan Thu mới phát hiện Tô Cẩn Hồng đã ra, vội vàng thu dọn đồ đạc: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
“Thế nào? Hôm nay có thu hoạch gì không?”


Hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau, vừa mới đến ga-ra, đột nhiên phía trước truyền đến giọng phụ nữ kêu thảm thiết: “Aaaaa”, sau đó Tô Cẩn Hồng nhìn thấy bóng người phụ nữ mềm nhũn ngã xuống đất.


Anh vội vàng chạy đến đỡ lấy cô ta: “Làm sao vậy? Cô không sao chứ?” Nói xong liền liếc nhìn biển tên trước ngực người phụ nữ.
Tô Cẩn Hồng nhìn họ tên và tên bộ phận trêи biển tên phát hiện hóa ra là người của công ty. Vậy nên càng không thể buông tay mặc kệ…


Nhưng mà người phụ nữ kia lại hiểu nhầm, cô ta cho rằng sức hút mãnh liệt của bản thân đã hấp dẫn tầm mắt Tô Cẩn Hồng, âm thầm tự đắc.
Cậu ba nhà họ Tô hình như cũng không khó thu phục lắm thì phải.


Cô ả càng cố gắng phô diễn đường cong cơ thể mình, còn chớp chớp đôi mắt to, nháy mắt nhìn Tô Cẩn Hồng, dáng vẻ nhu nhược đáng thương nói: “Hình như tôi bị trẹo chân rồi, Tổng giám đốc Tô có thể giúp tôi một chút được không?”


Đối mặt với loại tình huống như thế này, một người đàn ông như Tô Cẩn Hồng đương nhiên không thể từ chối!
Anh gật đầu nhìn mắt cá chân đang được người phụ nữ lấy tay phải che lại: “Được rồi, cô chờ một chút rồi sẽ đỡ cô lên.”


Cô ta rất vui vẻ, còn chưa kịp tự hỏi chờ một chút là có ý gì đã thấy Tô Cẩn Hồng gọi Lãnh Đan Thu lại: “Lãnh Đan Thu, cô lại đây đỡ cô ấy một chút, một người đàn ông như tôi không tiện lắm.”


Lãnh Đan Thu ở bên kia thờ ơ nhìn sang, từ cái nhìn đầu tiên cô đã nhìn thấy rõ ràng những tính toán và ham muốn trong mắt người phụ nữ này. Cô còn chưa kịp nhắc Tô Cẩn Hồng đã thấy anh ta chạy đến. Cô rất ngạc nhiên khi nghe thấy Tô Cẩn Hồng gọi cô đến đỡ cô ta.


Lãnh Đan Thu đi lên trước đỡ lấy người phụ nữ, cậy mạnh trực tiếp nắm bả vai cô ta, quan tâm hỏi: “Có cần tôi đưa cô đi bệnh viện không?”


Cô ta tức giận nghiến răng, như thế nào cũng không tưởng tượng được thoạt nhìn cô gái này gầy yếu vậy mà lại có sức lực lớn như vậy, lập tức đã nâng được cô dậy.


Hai người đứng đối diện nhau, trong mắt Lãnh Đan Thu lóe ra sự khiêu khích và hiểu rõ. Ả bình tĩnh trả lời với một giọng nói nhỏ nhẹ: “Không cần, nhưng tôi cảm thấy em gái nhỏ hơi yếu, không đỡ được tôi đâu.”


Nói xong cô quay về phía Tô Cẩn Hồng õng ẹo xin giúp đỡ: “Tổng giám đốc Tô, sức cô ấy hơi yếu, anh có thể lại đây dìu tôi được không?”
Tô Cẩn Hồng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của ả, do dự một chút rồi vươn tay trái ra: “Cô bám vào cánh tay tôi, chúng tôi đỡ cô lên xe.”


Người phụ nữ bước vào xe, Lãnh Đan Thu nhẹ nhàng châm chọc cô ta: “Có thể không phải là sức tôi yếu đâu mà là chị nên giảm cân rồi.” Người phụ nữ tức giận không nói nên lời, nói một người phụ nữ béo là sự xúc phạm lớn nhất với cô ấy! Hơn nữa rõ ràng là cô ta rất gầy!


Tô Cẩn Hồng hoàn toàn không phát hiện ra đao kiếm giữa hai người phụ nữ, anh nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, không đồng ý lắc đầu nói: “Cô ấy béo ở đâu, con gái các cô đối với dáng người quá khắc nghiệt rồi.”


Trái tim cha hiền của Tô Cẩn Hồng lại bắt đầu nói lời thấm thía khuyên nhủ Lãnh Đan Thu: “Cô về nhà cũng nên ăn nhiều một chút, cô xem mỗi ngày cô chỉ ăn vài miếng cơm như vậy có khác gì một con mèo nhỏ không, như thế sao được!”


Anh lại lải nhải tiếp: “Về sau mỗi ngày cô đều phải ăn nhiều một chút, ăn nhiều cơ thể mới khỏe mạnh được. Cô nhìn xem hai ngày nay sắc mặt cô kém như vậy.”


Lãnh Đan Thu cạn lời nhìn ra ngoài cửa sổ, từ chối trả lời những câu nói của Tô Cẩn Hồng. Bây giờ mà nói lại anh ta thì anh ta sẽ càng nói nhiều hơn. Tại sao trước kia lại không phát hiện anh ta nói nhiều như vậy. Cô ngồi nghe đau cả đầu.


Còn cô ả ngồi bên cạnh Lãnh Đan Thu hết sức kinh hãi. Trong lòng đã ảo tưởng ra rất nhiều tiêu đề thu hút mọi người.
Đáng sợ quá! Tổng giám đốc đẹp trai hay tức giận hóa ra lại là một người hay lải nhải.
Lộ tẩy: Ông chủ đẹp trai nhiều tiền coi em họ như con gái mà nuôi dưỡng.


Đúng vậy, hiện tại người phụ nữ đã bắt đầu tin Lãnh Đan Thu thật sự là em họ Tô Cẩn Hồng. Bởi vì cô chưa từng gặp qua người đàn ông nào đi theo người phụ nữ cằn nhằn nói liên miên để cô ấy ăn nhiều cơm hơn.
Rất nhanh xe đã đi đến chỗ ở của người phụ nữ.


“Hứa Văn Văn, tới nơi rồi.”
Cô ngạc nhiên mở to mắt, vui vẻ nói: “Tổng giám đốc Tô, sao anh lại biết tên tôi?”
Tô Cẩn Hồng đang mở cửa cho cô ta, Lãnh Đan Thu thì đỡ Hứa Văn Văn xuống dưới.
Anh nghe vậy ngạc nhiên nói: “Không phải trêи áo cô có biển tên sao?”


Hứa Văn Văn ngượng ngùng cười cười: “Cảm ơn tổng giám đốc Tô.” Cô ta mừng thầm trong lòng: Có thể làm cho tổng giám đốc Tô nhớ kỹ tên mình cũng coi như chuyến này không tồi.


Nhưng mà trong lòng Tô Cẩn Hồng lại từ sự việc này có thể nhìn ra Hứa Văn Văn là một người bất cẩn, đó là một điểm yếu trí mạng ở nơi làm việc. Anh lắc đầu, trừ khi năng lực làm việc rất mạnh nếu không trong danh sách ở lại cũng sẽ không có tên cô ta.


Lãnh Đan Thu im lặng ngồi trêи xa, không nói một lời.
“Làm sao vậy? Mệt à? Nhìn cô giống như không vui?” Tô Cẩn Hồng âm thầm quan sát vẻ mặt của cô, ngập ngừng đặt ra câu hỏi.
Không có biện pháp, con gái hình như rất dễ trở nên không vui. Ở thế giới trước Lâm Miên Miên cũng như vậy.


Có lẽ là bởi vì hai ngày nay tính tình Tô Cẩn Hồng rất tốt, còn nuông chiều Lãnh Đan Thu, cô do dự một chút rồi mạnh dạn nói: “Người phụ nữ kia rõ ràng là giả bộ.”
Tô Cẩn Hồng mờ mịt nhìn cô một cái, bình tĩnh hỏi cô: “Tại sao cô lại nói cô ấy giả bộ? Cô nhìn ra từ chỗ nào?”


Hỏi như thế là muốn Lãnh Đan Thu phải trả lời như thế nào? Cũng không thể trả lời là cảm giác.
Lãnh Đan Thu im lặng không nói.
Tô Cẩn Hồng tỏ vẻ rất hiểu phụ nữ, nhìn cảnh vật trôi qua cửa sổ, hơi mỉm cười.
Lãnh Đan Thu nhất định là cảm thấy vừa rồii anh quá quan tâm Hứa Văn Văn.


Ôi! Lòng ghen tuông của phụ nữ.
Anh nhìn khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông trong gương chiếu hậu, trong lòng lặng lẽ khẳng định suy nghĩ của mình.
Không có biện pháp nào khác, đàn ông đẹp trai luôn làm phụ nữ thích.


Trong lòng Lãnh Đan Thu dần dần dâng lên cảm giác mệt mỏi, thờ dài, không hề giải thích. Có lẽ trai thẳng đều không thể nhìn ra được.


Tuy nhiên, chuyện buổi tối ngày hôm đó đã bị một đồng nghiệp nhìn thấy, hôm ấy cô ấy bị tiêu chảy nên lề mề đến chín giờ mới đi về. Thế nên chuyện đó đã bị phát tán ra ngoài. Trong lúc nhất thời, các loại thủ đoạn để tiếp cận Tô Cẩn Hồng ùn ùn không dứt.


Tô Cẩn Hồng đi vào nhà vệ sinh, khi anh bước ra có một đồng nghiệp nữ đã va vào anh sau đó ngã xuống đất một cách yếu ớt.


Đầu Tô Cẩn Hồng xuất hiện đầy vạch đen, anh cũng không phải là kẻ ngốc, đây đã là lần thứ tám trong mấy ngày hôm nay rồi. Anh lặng lẽ ghi nhớ tên từng người, loại người tâm bất chính như này vẫn nên rời khỏi công ty sớm đi thôi.


Thư kí không có ở đây, Tô Cẩn Hồng đi vào phòng trà rót một ít nước để uống, vừa mới quay người thì phía sau một người phụ nữ đụng vào lưng anh.
“Aaa.” Tô Cẩn Hồng để cái cốc xuống, không để ý tới người phụ nữ đã đụng vào mình mà đi tới vòi nước.


Người phụ nữ kia mắt thấy đã gặp phải phiền toái vội vàng vâng vâng dạ dạ xin lỗi: “Xin lỗi giám đốc Tô. Tôi thực sự không cố ý.”


Lần này Tô Cẩn Hồng thật sự rất tức giận, anh quay đầu nhìn người phụ nữ đang cúi đầu, cười như không cười nói: “Cô có biết cô là người thứ mấy ngày hôm nay cầm nước đụng vào người tôi không? Người thứ năm rồi, muốn làm chuyện không chính đáng mà cũng không nghĩ tới làm phong phú hơn à, sợ tôi không nhìn thấy sao?”


Đôi mắt đào hoa ngày xưa vẫn luôn mê hoặc các cô gái bây giờ lại tràn đầy chế nhạo. Khuôn mặt cô ta sợ hãi đến mức trắng bệch, lắp bắp nói: “Tôi… Xin lỗi, lần sau tôi không dám như thế nữa.”
“Đi về làm việc đi.”


Tô Cẩn Hồng cảm thấy vết bỏng dần dần mờ đi mới tắt vòi nước.
“Thư kí Trương, mua một ít cao bỏng và băng dán mang đến văn phòng tôi.”
“Vâng, tổng giám đốc Tô.”


Nửa giờ sau, Tô Cẩn Hồng đã xoa xong thuốc mỡ và nghĩ nghĩ, như vậy thì không được. Mấy người phụ nữ này mỗi ngày một ý tưởng, hôm nay là bị bỏng, ai biết lần sau lộn xộn sẽ xảy ra chuyện gì.


“Thư kí Trương, cậu đi thông báo một chút, về sau hễ là ở trước mặt tôi cố ý trẹo chân, giả bộ hắt nước vào người tôi hoặc là các việc linh tinh tương tự đều sẽ bị sa thải.”


Tin tức vừa phát ra, ngay lập tức tất cả phụ nữ có tâm tư trong công ty đều dừng lại, ai cũng không muốn bị Tô Cẩn Hồng ghi hận.
Khi Lãnh Đan Thu biết chuyện này, cô đang đứng bên cạnh máy photocopy photo tài liệu, vừa hay nghe thấy hai cô gái bên cạnh thảo luận về chuyện này.


Cô đã xem trò hay này vài ngày rồi, còn đang suy nghĩ khi nào Tô Cẩn Hồng mới phát hiện ra.
Không nghĩ tới các biện pháp được áp dụng rất nhanh.
Các tài liệu trong tay che mất vẻ mặt ngạc nhiên của Lãnh Đan Thu, một ý cười xẹt qua trong mắt cô: Cũng không tệ lắm, rốt cuộc cũng không ngốc.


Trêи đường về chung cư, Lãnh Đan Thu giả bộ như vô ý nhắc tới: “Nghe nói gần đây trong công ty có rất nhiều cô gái bị trẹo chân với run tay?”
HẾT CHƯƠNG 35






Truyện liên quan