Chương 57: Thế giới tiên hiệp 8

Edit: Súp lơ
Beta: Xanh
“Cẩn Hồng, đệ có thấy ngũ sư tỷ quá ngang ngược kiêu ngạo không?”
Tô Cẩn Hồng nhớ đến lúc nãy Lâm Tích Nghiên cố chấp không giải thích thêm, cũng không biết nên trả lời thế nào.
“Thật ra trước kia muội ấy không như vậy.”


Ôn Thanh Từ chắp tay, ống tay áo tung bay. Cô nhìn theo hướng Lâm Tích Nghiên rời đi, rơi vào hồi ức: “Năm muội ấy 8 tuổi…”


Bỗng nhiên Ôn Thanh Từ quay lại, cúi đầu thấy ánh mắt mơ màng của Tô Cẩn Hồng, dừng lại: “Những chuyện ấy đều không quan trọng. Đệ chỉ cần nhớ, đệ tử của Kiếm Phong, một lòng đoàn kết.”


Tô Cẩn Hồng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Ôn Thanh Từ, kiên định gật đầu: “Ôn sư tỷ cứ yên tâm.”
Mặc dù Ôn Thanh Từ còn chưa nói hết, nhưng anh đại khái có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.


Chắc lúc Lâm Tích Nghiên 8 tuổi đã bị người ta hiểu lầm, hơn nữa giải thích thế nào cũng không có ai tin cô. Cho nên bây giờ cô mới không giải thích bất cứ cái gì, vì cảm thấy không có ai tin tưởng mình nữa.


Anh nhớ Lâm Tích Nghiên, người lúc nào cũng đứng thẳng, nét mặt kiêu ngạo, đành âm thầm thở dài. Trẻ con khóc sẽ có kẹo ăn, câu này ở đâu cũng đúng.


available on google playdownload on app store


Tô Cẩn Hồng có thể tưởng tượng, khi còn bé, Lâm Tích Nghiên kiêu ngạo và cứng cỏi bao nhiêu, thanh minh cho bản thân nhưng lại bị người lớn trách phạt với lý do qua loa.


“Chuyện đến mức này đệ cũng không cần để ý. Không có chuyện người của Kiếm Phong bị bắt nạt còn phải xin lỗi. Hơn nữa, oán hận giữa Kiếm Phong và Chiến Phong kéo dài đã lâu. Sau này đệ chú ý một chút.”


“Đệ vừa mới vào tông môn, có thể không biết. Lâm Tích Nghiên theo họ mẹ nhưng thật ra muội ấy là con gái của trưởng lão Ngụy.”


Tô Cẩn Hồng không kiềm chế cau mày, “Vậy tại sao trưởng lão Ngụy còn phải tới đỉnh của chúng ta chất vấn? Chẳng lẽ ông ấy không biết chuyện này có liên quan đến sư tỷ Nghiên sao?” Tô Cẩn Hồng bị mối quan hệ phức tạp này làm cho mơ hồ.


“Chẳng qua là trưởng lão Ngụy mượn cơ hội đến tìm sư phụ gây phiền toái. Cho nên ông ấy không để ý đến các đệ. Nhưng mà ngày mai, sẽ là sư phụ đi tìm ông ấy gây phiền toái.”
Tô Cẩn Hồng: …
Có lẽ đây là cuộc sống của các trưởng lão.


Ôn Thanh Từ lấy ra mấy lá bùa: “Cầm lấy.”
Tô Cẩn Hồng nhận lấy, xem qua xem lại, nghi ngờ hỏi: “Ôn sư tỷ, đây là cái gì?”


“Bùa này là được sử dụng để định vị. Chỉ cần vẫn còn ở tông môn, khi đệ truyền linh khí vào lá bùa, ngay lập tức tỷ có thể biết được vị trí của đệ.”


Tô Cẩn Hồng lặng lẽ nhận lấy lá bùa. Mặc dù hơi khó tiếp nhận mình là người luôn cần bảo vệ, nhưng anh cũng biết bây giờ bản thân không có năng lực tự vệ.


Ôn Thanh Từ như nhìn thấu suy nghĩ của Tô Cẩn Hồng: “Cẩn Hồng không cần nghĩ gì nhiều. Bây giờ đệ mới bước vào con đường tu luyện, rất nhiều thứ mới bắt đầu học. Bằng cố gắng và thiên phú của đệ, nhất định đệ sẽ dần trở nên mạnh mẽ. Trước đó đệ chỉ cần cố gắng thôi.”


“Đệ xin lỗi, Ôn sư tỷ, đệ lại gây phiền phức cho tỷ rồi.”
Ôn Thanh Từ nhẹ nhàng lắc đầu, bỏ qua vấn đề này.
“Mấy ngày nữa sẽ có một vài đệ tử ngoại môn được phân đến Kiếm Phong làm một số việc vặt. Đến lúc đó đệ đừng ngạc nhiên.”


Sau khi nói xong, Ôn Thanh Từ lại lấy trong túi ra mấy viên kẹo, bỏ vào lòng bàn tay của Tô Cẩn Hồng: “Tu luyện cho tốt.”
Tô Cẩn Hồng nhìn kẹo trong tay, dở khóc dở cười.
Anh nói sai rồi. Ở trước mặt Ôn sư tỷ, đứa trẻ không khóc cũng có kẹo ăn.


Mấy ngày sau, khi Tô Cẩn Hồng từ lớp dạy trở về, phát hiện trong sân có một bé trai xấp xỉ tuổi cậu đang dọn dẹp thư viện.
Tô Cẩn Hồng còn chưa đến gần, bé trai đã quy củ chào anh: “Chào sư huynh ạ.”


Đứa bé trai mặc đồng phục đệ tử ngoại môn, quần áo sạch sẽ ngược lại làm nổi bật dáng người xanh xao vàng vọt của cậu.
Tô Cẩn Hồng đột nhiên được gọi là sư huynh, còn hơi cảm thấy mới lạ. Già dặn gật đầu: “Đệ tên là gì?”
“Thưa sư huynh, đệ tên là Sở Tử Phong.”


Lúc này, Cầu Cầu đã lâu không lên tiếng đột nhiên nói: “Nam chính đã xuất hiện, mời kí chủ chuẩn bị sẵn sàng.”
Tô Cẩn Hồng chấn động, cậu bé này chính là nam chính?
Anh lập tức quan sát tỉ mỉ Sở Tử Phong, ngoại trừ thấy trầm mặc ít nói, cũng không nhìn ra cái gì khác.


Sở Tử Phong cúi đầu, tất nhiên không nhìn thấy ánh mắt của cậu.
Tô Cẩn Hồng tiếc nuối thôi nhìn. Còn tưởng rằng sẽ được nhìn thấy ánh mắt kiên định rồi cái gì không không người thường các kiểu của nam chính chứ.
“Được rồi, đệ tiếp tục đi.”


Nói xong, Tô Cẩn Hồng cũng định về phòng mình xem 《 Cửu châu chí 》. Trình độ biết chữ của anh tiến bộ rất nhanh, bây giờ đã biết rất nhiều chữ, miễn cưỡng có thể vừa đọc vừa đoán được quyển sách này.
“Tiểu sư đệ!”


Giọng nữ cao vút truyền đến cách đây không xa. Tô Cẩn Hồng kinh ngạc quay đầu: “Nghiên sư tỷ, sao tỷ lại đến đây?”


Lâm Tích Nghiên ghét bỏ nhìn Sở Tử Phong: “Quả nhiên trong viện của đệ cũng được phân đệ tử ngoại môn.” Sau đó bắt đầu than phiền: “Đệ tử ngoại môn không có thiên phú và thực lực gì, một trăm người cũng không có một người có thể lên đến kỳ Trúc cơ. Thật không hiểu được vì sao hàng năm tông môn lại phải nhận nhiều đệ tử ngoại môn như vậy.”


Tô Cẩn Hồng nhìn Sở Tử Phong đứng ở trong bóng tối giống như không nghe thấy những lời của Lâm Tích Nghiên, vẫn cúi đầu quét sân, da đầu không tránh khỏi tê dại.


Anh không ngờ cốt truyện tiến triển nhanh như vậy. Thế mà đã đến giai đoạn nam chính lần đầu gặp nữ phụ. Trong lòng Tô Cẩn Hồng lo lắng, không biết nam chính có căm Lâm Tích Nghiên luôn hay không, đành mở miệng nói mơ hồ: “Tông môn khắc có tính toán.”


Lâm Tích Nghiên mặc dù rất ghét bỏ Sở Tử Phong đứng mờ nhạt ở đó, nhưng cũng không nói nhiều nữa, hứng thú bừng bừng nói mục đích Cô đến.
“Tiểu sư đệ, đi, tỷ dẫn đệ đến một nơi tốt.”


Mặt Tô Cẩn Hồng mờ mịt bị Lâm Tích Nghiên kéo lên linh kiếm. Một lát sau, anh nghĩ nghĩ, vẫn mở miệng nói: “Sư tỷ, trước mặt đệ tử ngoại môn, tỷ nói thiên phú và thực lực của bọn họ đều rất kém cũng không hay cho lắm.”


Lâm Tích Nghiên không hiểu ra sao, giễu cợt nói: “Chẳng lẽ tỷ muốn nói gì còn phải suy nghĩ đến ý kiến của đệ tử ngoại môn sao?”


“Tiểu sư đệ, vấn đề này của đệ rất kì quái. Không có bất kì đệ tử nội môn nào lại đi quan tâm đến ý nghĩ của đệ tử ngoại môn. Mặc dù bọn họ vào tông môn, nhưng chỉ giỏi hơn tán tu một chút thôi, có lẽ còn không bằng một vài tán tu cường đại, là tầng lớp thấp nhất trong giới tu chân. Đệ tử nội môn thấp nhất đã là kỳ Trúc Cơ, kỳ Kim Đan với kỳ Nguyên Anh cũng có. Tại sao lại phải đi quan tâm suy nghĩ của bọn họ chứ?”


Mặt Lâm Tích Nghiên lạnh lùng: “Thế giới này từ trước đến nay đều là thế giới của kẻ mạnh.”
Tô Cẩn Hồng bị hỏi đến á khẩu. Anh mới đến thế giới này không lâu, quả thật vẫn chưa thích ứng được cấp bậc ở đây.


Giới tu chân từ trước đến nay đều là kẻ mạnh làm vua, không có việc kẻ mạnh phải đề phòng kẻ yếu.
Tô Cẩn Hồng cũng không thể nói cho Lâm Tích Nghiên biết: Bởi vì tương lai tỷ sẽ thích hắn ta. Nếu anh nói những lời này ra, nhất định sẽ bị Lâm Tích Nghiên cho là bị điên…


Anh đành gật đầu: “Nghiên sư tỷ nói đúng, là đệ không hiểu.”
“Có lẽ bởi vì đệ là người từ thế giới phàm tục mới đến giới tu chân, còn chưa biết được sự tàn khốc của giới tu chân.”


“Mười năm sau có một bí cảnh mở ra, đệ tử kỳ Trúc Cơ của các tông môn lớn cũng sẽ đi. Nếu khi đó đệ đột phá đến kỳ Trúc cơ, lúc ấy ở đó đệ sẽ thấy được sự tàn khốc của giới tu chân.”


Tô Cẩn Hồng nghi ngờ hỏi: “Sư tỷ, tỷ đi vào bí cảnh rồi sao? Đệ thấy tỷ biết nhiều thật.”
Lâm Tích Nghiên ho khan hai tiếng, đánh trống lảng.
“Đến nơi rồi.”
Tô Cẩn Hồng nhìn thác nước nhỏ, kinh ngạc không khép miệng lại được.
“Nghiên sư tỷ muốn đệ luyện kiếm ở đây à?”


” Đương nhiên.”
Nói xong, Lâm Tích Nghiên ném Tô Cẩn Hồng vào. Trong nháy mắt, quần áo Tô Cẩn Hồng ướt đẫm. Đứng trong nước cử động cũng khó vô cùng, chứ chưa nhắc đến còn phải luyện kiếm.


“Tiểu sư đệ, đệ ở đây luyện, tỷ đi chỗ khác tu kuyện. Đến tối sẽ mang đệ về Kiếm Phong.”
Làm lơ tiếng hét của Tô Cẩn Hồng, Lâm Tích Nghiên đạp kiếm nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của anh.


Tô Cẩn Hồng lau nước trêи mặt, âm thầm kêu khổ. Nơi này cực kì hẻo lánh, cách Kiếm Phong xa như vậy, nếu anh tự mình quay về không biết phải đi đến mùa quýt nào. Chỉ đành chờ buổi tối Nghiên sư tỷ tới đón.


Tô Cẩn Hồng đành phải lôi kiếm ra, cắn răng vận chuyển lượng linh khí ít đến đáng thương của mình. Dưới lực cản của nước, chật vật luyện tập từng chiêu thức của kiếm pháp nhập môn.


Ở trong nước luyện kiếm, tốc độ tiêu hao linh khí tăng gấp đôi. Tô Cẩn Hồng không thể không ngồi xuống khôi phục linh khí sau một lúc luyện tập.
Anh không biết rằng mỗi lần linh khí kiệt quệ, kinh mạch của anh vững chắc hơn một ít. Đây là bởi vì người và thú có cấu tạo khác nhau.


Trong thú tộc, phần lớn các cách tu luyện đều hết sức cổ xưa, đấy là hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt. Hơn nữa, tiến độ rất chậm chạp, kém hơn loài người rất nhiều. Không chỉ có cách thức tu luyện cùng chủng loại đông đảo, mà lúc nào cũng có thể tiến hành tu luyện.


Nhưng thú tộc cũng có lợi thế duy nhất mà loài người không thể so sánh được, đó là tuổi thọ của bọn họ rất dài, kế thừa lâu đời.


Do đó, thú tộc với loài người sống chung với nhau rất hòa bình. Thỉnh thoảng, loài người từ trong bí cảnh bắt được một ít linh thú, thú tộc cũng mở một mắt nhắm một mắt.


Trời tối dần, nhưng Lâm Tích Nghiên vẫn chưa xuất hiện. Điều này khiến cho Tô Cẩn Hồng không thể không hoài nghi có phải Cô quên mất anh rồi hay không.
Tô Cẩn Hồng mệt mỏi, cố hết sức bò lên bờ, xoa chiếc bụng trống rỗng lấy một chai Tích Cốc Đan nhỏ trrong túi trữ vật, cẩn thận đổ ra một viên để ăn.


Trong nháy mắt, anh cảm thấy hết đói, cả người tràn đầy sức sống.
Tô Cẩn Hồng kinh ngạc nhướn mày, hóa ra ích cốc đan lại thần kỳ như vậy.
Thấy Lâm Tích Nghiên vẫn chưa tới, Tô Cẩn Hồng dứt khoát quay lại trong nước, tiếp tục luyện kiếm.


Trong hoàn cảnh khó khăn hơn bình thường, mỗi một chiêu thức muốn làm đúng chuẩn cũng vô cùng khó khăn.
Nhưng theo thời gian trôi qua, Tô Cẩn Hồng càng ngày càng quen thuộc với lực cản của nước, trong lòng cũng hiểu ra một số cảm giác không thể giải thích được.


Anh quên thời gian, quên địa điểm, toàn tâm toàn ý cảm thụ từng chiêu thức, linh khí lưu động.
Hơn một giờ sau, Lâm Tích Nghiên mới tới. Cô nhấc Tô Cẩn Hồng từ trong nước ra ngoài.


Lâm Tích Nghiên hơi ngượng ngùng, nói: “Bình thường tỷ đều tu luyện đến giờ này, quên mất đây là lần đầu tiên đệ tới, có thể không thích ứng cho lắm.”
“Thế nào, tiểu sư đệ? Đệ có cảm thấy tu luyện có khác so với ngày thường không?”


Sau khi Tô Cẩn Hồng rời khỏi nước, cảm giác cả người cũng nhẹ đi rất nhiều.
“Mặc dù ở đây luyện kiếm khó hơn một chút so với ngày thường, nhưng đệ nghĩ tiến bộ cũng lớn hơn rất nhiều.”
“Ha ha ha, tiểu sư đệ có thể nghĩ như vậy là rất tốt.”


“Tối nay nghỉ ngơi cho khỏe, đừng để bị cảm lạnh.”
“Vâng, cảm ơn Nghiên sư tỷ.”
Tô Cẩn Hồng chắp tay hành lễ với Lâm Tích Nghiên, đưa mắt nhìn cô rời đi.


Gió đêm thổi đến, quần áo trêи người Tô Cẩn Hồng ướt đẫm dán sát vào người. Anh chỉ mới tiến vào giai đoạn luyện khí, vẫn không thể dựa vào tu vi mà coi thường thời tiết.
Buổi tối hôm đó, Tô Cẩn Hồng phát sốt.

Tác giả có lời muốn nói:


Chương sau Tô Cẩn Hồng sẽ trưởng thành.






Truyện liên quan