Chương 109: Hạ gục chàng trai tâm cơ - Trêu chọc tướng quân muộn tao (19)

Editor: Uyên
Lê Tử Ngôn sửng sốt, cằm mình bị đối phương nắm trong tay đau đến phát run, không cần nhìn cũng biết nhất định sẽ để lại dấu.


Làn da của người dưới thân trơn mềm, tiểu Vương gia còn đang giận dữ trừng mắt nhìn gã, trong mắt giống như loé lên ngọn lửa, nhưng lại càng khiến gã trở nên hưng phấn.


"Tiểu Vương gia, hôm nay ngươi cứ ngoan ngoãn nghe lời, nếu ngươi hiểu chuyện thì ta sẽ làm cho ngươi thoải mái, bằng không đừng trách ta thô lỗ."
"Buông tay..."
Sức lực trên người Lê Tử Ngôn đã tiêu tan nhưng vẫn chống cự quyết liệt.


Cậu giống như là một con thú bị khống chế đang gần kề tử vong, dưới móng vuốt của kẻ thù mà đau khổ giãy dụa, nhưng biểu hiện này lại thỏa mãn dục vọng khống chế của Đông Nam Vương, gã nở nụ cười, từ vạt áo trước ngực lấy ra một bình thuốc tinh xảo.


Viên thuốc màu đen bị ép buộc nhét vào miệng Lê Tử Ngôn, vừa vào miệng lập tức tan, cằm Lê Tử Ngôn bị nắm chặt không thể phun ra, chỉ có thể mặc kệ động tác của Đông Nam Vương.


Khi thuốc hoàn toàn tan vào dạ dày Lê Tử Ngôn, lúc này Đông Nam Vương mới buông cậu ra, sau đó đi về phía Văn Trúc, đá y sang một bên.
Lê Tử Ngôn giãy dụa quỳ sụp trên đất, cả người đều vô lực, không bao lâu sau, một luồng khô nóng từ bụng dưới lan ra khắp cơ thể.


available on google playdownload on app store


[Ký chủ, người đó cho ngài uống xuân dược.]
Không cần 007 nói Lê Tử Ngôn cũng cảm nhận được, Đông Nam Vương ngồi ở một bên không nói gì, trên mặt mang theo nụ cười mập mờ, giống như đang chờ cậu dục hỏa đốt người.


"Tiểu Vương gia, khó chịu sao? Nghẹn tới mặt đỏ bừng luôn à."
Lê Tử Ngôn cắn răng không lên tiếng, đối phương bất đắc dĩ lắc đầu đi đến gần.


"Tiểu Vương gia, ta biết ngươi hiện tại không muốn để ý tới ta, nhưng cũng không sao, rất nhanh ngươi sẽ trở thành Vương phi của ta thôi, đến lúc đó...hừ."
Thắt lưng trên eo bị cởi ra, Lê Tử Ngôn đưa tay ngăn lại, nhưng lại bị gã trói chặt lên đỉnh đầu.


"Buông tay...khụ khụ..."
"Đừng giãy dụa, không thì đừng trách ta không thương hoa tiếc ngọc."
Áo ngoài đã bị cởi ra, lộ ra một vùng da thịt trắng nõn, thấy vậy động tác của Đông Nam Vương trở nên nóng nảy, đưa tay sờ soạng trên người Lê Tử Ngôn.


Thân thể yếu ớt khiến Lê Tử Ngôn tức giận, cậu hiện tại không có năng lực phản kháng, chỉ có thể hy vọng bọn Thái Vi nhanh chóng quay về.
"A....ưʍ..."


Đông Nam Vương ác ý ấn lên một chỗ trước ngực cậu, Lê Tử Ngôn bị chuốc thuốc, các giác quan trên người đều vô cùng mẫn cảm, cho dù bị vải áo mềm mại lướt qua cũng khiến cậu kêu ra tiếng rên rĩ.


Lê Tử Ngôn cắn môi, không để cho mình lại xảy ra phản ứng khác thường, nhưng Đông Nam Vương không cho cậu có cơ hội, dùng tay phải bóp miệng cậu, tay kia dùng sức kéo y phục cậu ra.


Mặt dây chuyền trên cổ trượt xuống, Lê Tử Ngôn cảm giác được một xúc cảm ấm áp xuất hiện ở trên cổ, trong lòng chua xót.
Mặt dây chuyền được buộc bằng dây thừng màu đỏ treo trên cổ Lê Tử Ngôn, ngược lại càng tăng thêm vài phần kiều diễm.


Hô hấp của Đông Nam Vương trở nên gấp gáp, cúi đầu liếm lên cổ Lê Tử Ngôn.
Ầm ầm.
"Vương gia! Vương gia! Ngài mở cửa ra!"
Ngoài cửa vang lên giọng nói của Vân Nhạc, trong mắt Lê Tử Ngôn loé lên ánh sáng, quay đầu muốn giãy dụa nhưng đã bị đè lại.


"Chậc."
Trong mắt Đông Nam Vương hiện lên một tia phiền não, thân dưới chống cao, khiến người dưới thân nhìn thấy vừa xấu hổ vừa phẫn nộ.


"Gã sai vặt của ngươi đúng là lắm chuyện, ngươi nói xem nếu để cho y nghe thấy ta với ngươi tɦôиɠ ɖâʍ, sau này y sẽ nghĩ như thế nào về ngươi?"
Lê Tử Ngôn không nói gì, chỉ quay đầu nhìn về phía cửa, cổ tay vì giãy dụa mà đỏ lên.
(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)


Vân Nhạc vẫn đang gõ cửa, nhưng không lâu sau tiếng kêu của y dừng lại, tiếng gõ cửa cũng biến mất, Đông Nam Vương nhíu mày, một giây sau cánh cửa đã bị đá bay, Sở Hằng toàn thân mang theo hung ác, cầm kiếm từng bước đi về phía gã.
"Sở Hằng..."


Lê Tử Ngôn run rẩy kêu lên, người ở trên liếc nhìn cậu rồi lại nhìn Sở Hằng, sau đó mới đứng lên.


Đông Nam Vương đi tới trước mặt Sở Hằng, nhưng đối phương lại không để ý tới gã, chỉ đi tới bên cạnh Lê Tử Ngôn, kéo lại quần áo cho Lê Tử Ngôn, sau đó ôm cậu vào trong ngực.
"Vương gia, chuyện vui hôm nay lại bị quấy rầy, lần sau chúng ta gặp lại, ha ha ha!"


Dung Ân không để cho gã đi, nghiến răng cầm kiếm đặt trên cổ gã, "Cẩu tặc lớn mật! Hôm nay nhất định phải để mạng lại!"
"Để mạng lại sao? Ha ha ha, không lẽ ngươi muốn giết phu quân của Vương gia các ngươi sao?"
"Đồ khốn kiếp!"


Dung Ân giơ tay lên muốn đâm tới, nhưng lại bị Đông Nam Vương nắm lấy tay.
"Ngươi thử xem, nếu ngươi động thủ, Đại Kim của các ngươi có thể thái bình không?"


Đông Nam Vương đã đoán trước được tình thế căng thẳng hiện giờ, thân phận của gã đặc thù, Đại Kim nhất định sẽ không dám động thủ với gã, Dung Ân nhìn ánh mắt kiêu ngạo của gã mà tức giận đến run rẩy.


Nhưng sự kiêu ngạo của gã không duy trì được lâu thì cổ tay đã cảm giác được một cơn đau đớn, giây tiếp theo liền đau đến ch.ết đi sống lại.
"A!"


Sở Hằng đứng ở phía sau gã, kiếm trong tay vẫn đang nhỏ máu, nếu hắn không phải là người tập võ, phản ứng không được nhanh thì sợ là gân tay đã bị cắt đứt.


Tiếng hét của Đông Nam Vương đã thu hút đến binh mã của gã, nhưng đã bị hộ vệ ở bên ngoài ngăn cản không vào được.


Ánh mắt Sở Hằng lạnh lẽo như muốn chém gã ngàn vạn nhát, tuy không nếm được hương vị của tiểu Vương gia, nhưng mục đích của gã cũng đã đạt được, Đông Nam Vương lúc này không muốn náo loạn với bọn họ nữa, hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.


Thái Vi đi phòng bếp lấy trà đã quay lại, nhìn thấy tình huống trước mặt liền biết đã xảy ra chuyện, không để ý người ngăn cản mà bất chấp chạy vào, trà trên tay đều rơi xuống đất đổ tứ tung.


Vân Nhạc không ngừng khóc quỳ gối bên chân Lê Tử Ngôn, Thái Vi ôm miệng không nói nên lời.
"Hoàn Chi..."
"Ta đây."
Sở Hằng ném kiếm sang một bên, cố gắng đè nén cảm giác tanh ngọt trong lòng ngực, ôm Lê Tử Ngôn vào lòng, "Ta ở đây."
"Ta khó chịu....khụ khụ..."


Mặt Lê Tử Ngôn đỏ bừng, tóc xoã tứ tung dán ở hai bên má, ánh mắt tan rã, nếu không phải bởi vì cả người vô lực thì chỉ sợ lúc này cậu đã quấn lấy người Sở Hằng, "Nóng..."


Sở Hằng nhíu mày, vội vàng nắm lấy cổ tay Lê Tử Ngôn, mạch đập hỗn loạn khiến trái tim hắn chấn động, cánh tay càng thêm siết chặt.


"Chuyện hôm nay đều ngậm chặt miệng cho ta, không để cho một lời nào lộ ra bên ngoài! Dung Ân, ngươi đưa Văn Trúc đi, Vân Nhạc và Thái Vi vào cung tìm Hoàng thượng, không được cho người nào biết!"
"Rõ!"
"Dạ."


Lê Tử Ngôn hiện tại không biết chuyện gì xảy ra, trong Vương phủ chỉ còn lại Sở Hằng, trong lòng Thái Vi và Vân Nhạc vừa lo lắng vừa áy náy nên căn bản không dám chậm trễ.
Sở Hằng ôm Lê Tử Ngôn thần trí hỗn loạn trở về phòng ngủ của cậu.


"Tử Ngôn, nhịn một chút, ta đi tìm thái y cho ngươi."
"Không cần..không cần thái y...khụ khụ..."
Tay Lê Tử Ngôn đã không còn sức lực nhưng vẫn cố chấp nắm lấy góc áo Sở Hằng, cố tình tỏ ra đáng thương cùng lưu luyến.
"Không cần thái y..."


"Không cần thái y...ngươi sẽ khó chịu."
"Không cần thái y, Hoàn Chi, Sở Hằng...không cần thái y, muốn ngươi...ta muốn ngươi..."
Lý trí cùng nhẫn nại đều sụp đổ, tướng quân chất phác lúc này chỉ còn lại tình triều nóng bỏng.






Truyện liên quan