Chương 119: Nữ phụ ác độc không xứng - Ôm chặt minh tinh lưu manh (2)

Editor: Uyên
Tạo hình của Lê Tử Ngôn được chụp ở địa điểm khác, chờ cậu ở bên này chụp xong thì mấy diễn viên khác cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
"Ai, Tiểu Lê tới rồi, mau tới đây nhìn chồng tương lai của cậu!"


Đạo diễn Nhiếp ở bên này nhìn tạo hình hoàn mỹ của một vai chính khác của mình, vui vẻ đến không khép miệng lại được, nhìn thấy một thân hắc y phác họa ra dáng người thon dài của Lê Tử Ngôn, ánh mắt càng thêm sáng ngời, liên tục vẫy tay, không chút cố kỵ nói: "Tới đây Tiểu Đoạn Nhi, cậu nhìn thử coi vợ mình có đẹp không!"


Người con trai được gọi là Tiểu Đoạn Nhi nhìn qua rất cao lãnh, sắc mặt vừa lạnh lùng mà vừa ngầu, nhưng khi ánh mắt nhìn thấy Lê Tử Ngôn thì có hơi sửng sốt, khóe miệng bất giác nở một nụ cười.
"Đẹp."


"Ha ha ha ta chắc chắn cậu phải hài lòng rồi, chúng tôi trong mấy trăm người mới chọn ra được, sao mà không đẹp!"
Lúc Lê Tử Ngôn đi tới nơi này, vừa lúc nghe được câu nói của người con trai kia, vẻ mặt lạnh nhạt đối diện với đối phương nhưng vành tai lại ửng hồng.


"Đạo diễn Nhiếp, Đoạn tiền bối."


Lê Tử Ngôn cúi chào, có chút câu nệ đứng trước mặt hai người, đạo diễn Nhiếp không để ý lắm, kéo cánh tay Lê Tử Ngôn rồi ôm bả vai Đoạn Giai Tỷ, đem hai người dán vào nhau, khi cánh tay hai người chạm vào nhau, rõ ràng cách hai lớp quần áo nhưng không hiểu sao lại làm cho Đoạn Giai Tỷ cảm thấy hơi nóng, hắn nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, chỉ cảm thấy sườn mặt tinh xảo cùng độ cong của đuôi mắt khiến cho trái tim hắn đập rối loạn.


available on google playdownload on app store


"Nào nào, mấy người xem đi, ánh mắt của tôi đúng là không tệ, hai vợ chồng son này rất xứng đôi nha!"


"Đúng vậy, ánh mắt của đạo diễn Nhiếp thật tốt, giá trị nhan sắc của Tiểu Đoạn Nhi và Tiểu Lê đúng là không bình thường, đứng một chỗ cũng có thể phát sáng!"
"Chứ sao nữa, vừa nhìn đã thấy giống như bước ta từ tiểu thuyết vậy!"


"Ha ha ha, đám fan kia còn không chịu tin, cứ chờ đi, chờ phim của chúng ta phát sóng, bảo đảm sẽ làm cho bọn họ lé mắt!"


Đạo diễn Nhiếp hừ một tiếng, người đàn ông trung niên lớn tuổi mang theo một cái bụng bia tỏ ra kiêu ngạo đúng là có chút cay mắt, các nhân viên công tác xung quanh đều cười trêu chọc, sau đó nhìn về phía đôi vợ chồng son đẹp mắt.


"Hôm nay chúng ta chính thức bấm máy, tôi biết đây là lần đầu tiên hai người diễn thể loại này nên chúng ta cứ thong thả, phí đầu tư rất đủ, mọi người không cần khẩn trương, tôi không sợ tốn thời gian, cũng không sợ tốn tiền, tôi chỉ sợ quay phim không tốt."


Đạo diễn Nhiếp thở dài rồi trịnh trọng nói một hơi, làm cho cả người ông trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.


"Cảnh tình cảm là khó quay nhất, tôi biết trước đây hai người ít khi quay phim chung, kỹ năng diễn xuất cũng chưa tốt, cho nên tôi hy vọng các cậu có thể bồi dưỡng tình cảm với nhau, ngày nào cũng tập luyện, đừng để hiệu suất của phim chúng ta bị giảm."


"Đạo diễn Nhiếp, ngài cứ yên tâm, đây là trách nhiệm của chúng tôi, cũng là công việc của chúng tôi, đương nhiên sẽ cố gắng hết sức để diễn tốt."


Đoạn Giai Tỷ nghiêm túc trả lời, chỉ là trong sự nghiêm túc này lại còn có thêm một phần cảm xúc không rõ ràng, làm cho đạo diễn Nhiếp với Lê Tử Ngôn đều cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không phát hiện ra vấn đề nằm ở đâu.


"Đúng vậy đạo diễn Nhiếp, ngài yên tâm, tuy tôi không có kinh nghiệm nhưng tôi sẽ cố gắng học hỏi với các tiền bối."


Đạo diễn Nhiếp hài lòng gật đầu, ngay từ đầu ông đã nhìn trúng đôi mắt trong veo cùng tính cách thuần khiết của Lê Tử Ngôn, còn trên người Đoạn Giai Tỷ lại cá tính cao lãnh.


"Được rồi, nghe những lời này của các cậu là tôi yên tâm rồi, trước tiên chúng ta đọc kịch bản đi, chờ các cậu làm quen với trạng thái rồi mới chính thức bấm máy, thuận tiện để cho các cậu làm quen, nhớ phải bồi dưỡng tình cảm."
"Dạ."
"Được rồi."


Đạo diễn Nhiếp khoát tay với hai người rồi đi về phía diễn viên phụ và diễn viên quần chúng nói về kịch bản và giảng dạy cho bọn họ, Lê Tử Ngôn và Đoạn Giai Tỷ đứng lại chỗ đó cũng không có gì để nói, nhất thời bầu không khí trở nên có hơi xấu hổ.


Lê Tử Ngôn vừa ngước mắt lên đã đối diện với tầm mắt của Đoạn Giai Tỷ, ngượng ngùng mỉm cười, khóe miệng lộ ra một lúm đồng tiền nhỏ, ánh mắt cũng trở nên mềm mại, làm cho người ta muốn đưa tay ra xoa đầu cậu.


"Đoạn tiền bối, ngưỡng mộ anh đã lâu, khoảng thời gian này làm phiền anh chỉ dạy rồi."
"Ừm, không cần ngại."


Đoạn Giai Tỷ sờ sờ bên hông mình, theo bản năng muốn đặt tay vào trong túi nhưng lại nhận ra mình đang mặc trang phục cổ trang, nên chỉ có thể làm bộ như không có việc gì đặt tay lên kiếm bên hông, "Đây là lần đầu cậu đóng phim?"


"Không phải, chỉ là lần đầu quay phim cổ trang."
"Đây cũng là lần đầu tiên tôi quay phim cổ trang, không cần quá khẩn trương, cứ từ từ học."
"Dạ, em biết rồi."


Lê Tử Ngôn thấp hơn Đoạn Giai Tỷ một chút, nhưng cũng kém không nhiều lắm, chỉ khoảng hai ba phân, nhưng dáng người lại nhỏ nhắn hơn rất nhiều, thắt lưng của y phục phác hoạ ra vòng eo nhỏ, dường như còn nhỏ hơn so với các diễn viên nữ trong đoàn phim.


Suy nghĩ của Đoạn Giai Tỷ bay tán loạn, đột nhiên ý thức được chỗ chú ý của mình không đúng nên nhanh chóng thu hồi tầm mắt, ý cười trên khóe miệng cũng bị hắn kéo xuống, khuôn mặt nhất thời trở nên cứng rắn nghiêm nghị, có cảm giác giống như giấu đầu lòi đuôi.


Cả hai đều không thân cũng chưa từng gặp nhau. Lê Tử Ngôn không phải là người hoà đồng thích lôi kéo làm quen. Đoạn Giai Tỷ thì lại cá tính nên cũng không muốn mở miệng. Nhưng cũng may không bao lâu sau đã bắt đầu đọc kịch bản, bầu không khí xấu hổ cũng không phải kéo dài quá lâu.


Đạo diễn Nhiếp trên thực tế đã hơn bốn mươi tuổi, cũng từng quay qua bốn năm bộ phim, chẳng qua lại không đại bạo, không phải vì kỹ thuật của ông không tốt, mà là vì mỗi bộ phim của ông đều xuất phát từ tình yêu và sở thích của mình, cũng không phải vì giá trị thương mại, ví dụ như IP ông chọn lần này, nguyên tác quả thật có rất nhiều fans nhưng vẫn luôn không nóng không lạnh.


Ông chọn kịch bản này hoàn toàn là vì đánh giá cao ý nghĩa hiện thực được bộc lộ trong tác phẩm này, và cũng ngưỡng mộ tình cảm cùng tính cách của hai nam chính. Mà diễn viên của bộ phim này trên cơ bản đều do ông dựa theo nguyên tác tiến hành tuyển chọn, hầu hết đều không có danh tiếng.


Trong đoàn làm phim gần như đều là người trẻ tuổi, sau khi nhận bộ phim này bọn họ cũng đã đọc qua nguyên tác, cho nên bọn họ đều đã hiểu một phần của cốt truyện cùng nhân vật mình muốn đóng, việc đọc kịch bản cũng được tiến hành rất thuận lợi.


"Nếu mọi người đều đã hiểu rõ, vậy sau khi ăn cơm trưa xong thì nghỉ ngơi một lát rồi chính thức bắt đầu bấm máy."
"Được."


"Thành Lạc, vậy chúng ta chia nhau đi, mấy người chọn món ăn, tôi với nhân viên công tác qua bên kia thương lượng một chút chuyện rồi chuẩn bị buổi chiều bắt đầu quay."


Tất cả mọi ngươi đều gật đầu, đợi đến khi mấy đạo diễn và biên kịch đều đi ra ngoài mới mỉm cười.


"Xin học hỏi các tiền bối nhiều rồi, đây là lần đầu em quay phim, có chỗ nào không tốt thì hy vọng các tiền bối có thể giúp đỡ, bỏ qua cho em, em cũng sẽ cố gắng cải thiện."
"Mọi người đều giống nhau thôi, về sau cùng một đoàn phim thì chính là bạn bè, không cần ngại."






Truyện liên quan