Chương 130: 130: Tiểu Kiều Thê Của Bạo Quân Điên Rồ 23
Thấy gần đây nàng cũng tương đối săn sóc mình, thôi thì ngày mai cho nàng ăn nhân sâm đi.
“Phùng Đức Trung.
”
Đế Huyền khẽ kêu lên.
Tiếng bước chân nhanh chóng truyền đến, rất nhanh Phùng Đức Trung đã đứng bên ngoài tấm màn che trước long sàng.
“Hoàng Thượng!”
“An bài xuống dưới, sáng mai để ngự thiện phòng thêm một ít nhân sâm vào trong đồ ăn.
”
“Vâng!”
Phùng Đức Trung phải ngẩn người ra mấy giây mới tỉnh táo lại.
Ông ta dại ra.
Là Hoàng thượng muốn ăn hả ta?
Phùng Đức Trung đi xuống, vội vàng đi một mạch tới ngự thiện phòng, dặn người chuẩn bị.
Đùa à, vậy mà Hoàng thượng lại bắt đầu gọi đồ ăn rồi.
Thân thể chẳng mấy chốc cũng khỏe lại thôi.
Quý phi nương nương quả thật là phúc tinh mà.
Có Quý phi nương nương ở đây, hoàng thượng chắc chắn sẽ mau chóng khỏe lại.
Phùng Đức Trung nở một nụ cười vui mừng.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Đường Tuế thức dậy, phát hiện giá trị hắc hóa của Đế Huyền giảm xuống.
Nàng lập tức nở một nụ cười nhẹ.
Nhưng nàng ngủ ở phía trong, nếu muốn đi ra ngoài thì phải đi ngang qua Đế Huyền.
Huầy, vẫn là quên đi.
Ngỗ nhỡ không cẩn thận, lại đánh thức Đế Huyền.
Đến lúc đó hắn sẽ tức giận.
Tâm tư hoàng đế thiên hình vạn trạng, nàng vẫn phải cẩn thận thì hơn.
Ngẫm nghĩ xong, Đường Tuế cảm thấy vẫn nên nằm tiếp!
Thế là nàng lại nằm xuống, nhắm mắt lại, nhưng cố làm sao cũng không ngủ được.
Vậy là nàng lại mở mắt ra, vừa quay đầu lại thì đối mặt với Đế Huyền.
Nàng gối một tay ra sau đầu của mình, mở to mắt nhìn Đế Huyền.
Sau khi uống máu nàng vài lần, sắc mặt của Đế Huyền đã tốt hơn trước, còn đẹp trai hơn rất nhiều.
Dung mạo Đế Huyền rất đẹp, nhất là lúc ngủ, đôi mắt đã khép lại sự âm u, tàn độc, đẹp nay lại càng đẹp hơn.
Nhìn một lát thì Đế Huyền đột nhiên mở mắt ra.
Đường Tuế bị dọa sợ tới mức vội vàng nhắm mắt lại, lông mi thon dài khẽ run lên.
Nhưng Đế Huyền đã phát hiện, hắn bật cười, tinh thần sảng khoái bước xuống giường.
Không cần bất cứ người nào đỡ dậy, giẫm hai chân xuống mặt đất, ánh mắt Đế Huyền có chút thay đổi.
“Hoàng thượng! ”
Phùng Đức Trung nghe thấy tiếng động, từ bên ngoài bước vào.
Vừa vào cửa, nhìn thấy Đế Huyền tự mình đứng trên mặt đất, ông ngay lập tức kích động đến không kìm chế được.
Một hồi lâu, ông mới mở lời.
“Hoàng thượng! Lão nô suy đoán, đây nhất định là kết quả của việc niệm kinh tối qua.
”
Đế Huyền lặng thinh không nói gì, cụp mắt trầm tư, ngón trỏ thon dài cũng khẽ vặn nhẫn ngọc trên ngón tay cái.
Hắn lại cảm thấy không phải vậy.
“Hoàng Thượng, ta! Thần thiếp hồi cung.
”
Đường Tuế nghĩ thầm, ở luôn bên cạnh hắn thì cũng được, nhưng nàng cũng phải quay trở về rửa mặt sạch sẽ đã.
“Chờ đã.
” Đế Huyền lên tiếng ngăn nàng lại, đồng thời xoay người nhìn Đường Tuế.
“Hoàng Thượng?”
“Ái phi, ngươi cứ ở đây chờ ta là được.
”
Đế Huyền nói xong câu này thì quay đầu lại nhìn Phùng Đức Trung: “Ngươi đi mang đồ của quý phi đến đây, từ giờ quý phi sẽ ở đây với trẫm.
”
Hắn vẫn vững tin rằng vì Đường Tuế ở cạnh nên hắn mới khôi phục đến mức này,
“Vâng.
”
Phùng Đức Trung đáp lại, vội vàng lui xuống.
Đường Tuế:
Cái đầu nhỏ có một dấu chấm hỏi rất hơn.
Sao mới ngủ một giấc mà đã trở thành ái phi rồi.
Bạo quân? Ngươi còn bạo à?
Đế Huyền đi rửa mặt, để lại một mình Đường Tuế ngổn ngang trong gió.
Đúng lúc này, nàng nghe được lời đàm tiếu bên ngoài.