Chương 127: Chương 63.2: Người Tốt Việc Tốt (29)
Cố Dĩ Đình nhìn vẻ mặt nhàn nhạt mỉm cười của Khuynh Diễm, không khỏi cảm thấy niềm tin bị lung lay.
Chẳng phải cô ta rất thân với thằng nhóc này sao? Tại sao một chút lo lắng cũng không có...
Chắc chắn là cô ta đang giả vờ!
Cố Dĩ Đình lên đạn, đè súng vào đầu Lạc Trữ, gằn giọng uy hϊế͙p͙: "Niên Khuynh Diễm, tôi cho cô một cơ hội cứu..."
Khuynh Diễm cắt ngang: "Hôm nay tôi làm việc tốt rồi."
Điều độ mỗi ngày một lần thôi, làm nhiều không tốt cho sức khỏe.
\[...\]
Hệ Thống không nhịn được, lên tiếng phổ cập kiến thức: \[Làm việc tốt không ảnh hưởng sức khỏe, làm XYZ nhiều mới hại sức khỏe nha kí chủ.\]
Làm XYZ? Đó là thứ gì?
\[Chính là loại giao lưu nam nữ... cái kia... ABC đó... Kí chủ kì quá đi!\] Tự nhiên hỏi người ta, người ta là trẻ con, làm người ta thẹn thùng muốn ch.ết!
XYZ là ABC?
Mi về học lại bảng chữ cái đi.
Ngu ngốc.
Hệ Thống: \[! ! !\] Rõ ràng là do cô không hiểu! Cô lại mắng nó ngốc! Ai mới là kẻ ngốc!!
Cố Dĩ Đình bị Khuynh Diễm cắt ngang, thái độ thờ ơ của cô khiến hắn cảm thấy bị khinh thường, đáy lòng càng thêm phẫn nộ.
"Tôi cho cô cơ hội cuối cùng, gọi người của cô cút khỏi đây! Nếu cô còn tiếp tục giả vờ, vậy thì thằng nhóc này chỉ còn đường ch.ết!"
"Đã nói tôi làm việc tốt rồi." Khuynh Diễm bị ép mua ép bán, không khỏi cảm thấy bực bội.
"Hơn nữa, chỗ tôi đã có kẹo cao su, không có nhu cầu mua thêm keo 502, đi chỗ khác mà bán."
Cố Dĩ Đình: "? ? ?"
Đám cá khô: "? ? ?"
Có thể dùng ngôn ngữ của con người không?
"Nhiều lời tốn hơi." Khuynh Diễm ngẩng đầu nhìn trời: "Thời tiết này ngủ rất ngon."
"..." Đây là lúc bàn về thời tiết sao? Cảm phiền đi theo kịch bản một chút được không?
Là người có trách nhiệm trong giao tiếp, không để kẻ đối diện hoang man quá lâu. Khuynh Diễm dứt lời liền lập tức dắt tay Diêu Ý tiến lên, đánh cá!
Tiết kiệm thời gian, đánh nhanh thắng nhanh còn về nhà ngủ.
Khuynh Diễm một bên đánh người... cá khô, một bên bảo vệ Diêu Ý, tốc độ xử lý không khỏi bị chậm đi.
Nhưng chậm chỉ có nghĩa là không nhanh, chứ không phải không thể.
Là Đại tỷ, chút chuyện này không làm khó được cô.
Chơi ch.ết cá khô là trách nhiệm của người đánh cá!
Hệ Thống: \[...\]
Sớm muộn nó cũng bị suy nghĩ của kí chủ đầu độc thành Thống điên.
—
Nửa tiếng sau.
Khuynh Diễm mỉm cười cột chắc dây thừng vào lan can sân thượng, treo con cá khô cuối cùng lên gia nhập với đồng bọn.
Cô phủi phủi tay, quay đầu nhìn nam chính, thân thiện mời chào: "Cố tiên sinh muốn gia nhập Hội Cá Khô Tắm Gió không?"
Cố Dĩ Đình: "..."
Dù cảm thấy Khuynh Diễm rất thần kinh, nhưng hắn không có thời gian quan tâm vấn đề này.
Hiện tại hắn đã xem cô là ma quỷ!
"Không được qua đây! Cô bước qua tôi sẽ giết nó!" Cố Dĩ Đình đè súng vào đầu Lạc Trữ, nép sát vào một góc khác của sân thượng, đáy mắt phảng phất sợ hãi.
"Bị treo rất thú vị đó, Cố tiên sinh không muốn thử một chút sao?" Khuynh Diễm mở ra hình thức người bán hàng chuyên nghiệp, tận tình lôi kéo khách.
Cố Dĩ Đình: "..." Thú vị thì cô tự đi mà treo!
"Cô để tôi rời khỏi đây, tôi sẽ tha mạng cho nó." Hắn đã rơi vào thế yếu, nhất định phải nghĩ cách rút lui.
"Tôi nói này, muốn uy hϊế͙p͙ có tác dụng thì nên tìm hiểu người bị uy hϊế͙p͙ một chút." Khuynh Diễm đứng hơi mỏi chân, tìm một vách tường dựa vào, tiếp tục giảng đạo lý.
"Cũng như trong kinh doanh, muốn bán được hàng thì phải nghiên cứu xem khách hàng cần gì."
"Khách muốn ăn thịt mà các người ép mua rau. Khách đói quá ăn luôn thịt người bán thì phải làm sao?"
Cố Dĩ Đình: "..."
Hệ Thống: \[...\]
Khách của kí chủ là đi mua thịt người hả?
"Thả Tiểu Trữ ra!" Một giọng nói hoảng hốt đột ngột vang lên, vạch phá màn đêm mà đến.
Khuynh Diễm nhìn qua, thấy người vừa hét là Lạc Kỳ.
Theo sau hắn còn có Niên Bách, Lạc Ninh, và đội cảnh sát nhân dân chính nghĩa của thế giới.
"Cô báo cảnh sát?" Cố Dĩ Đình nghiến răng nhìn Khuynh Diễm: "Gan cô cũng lớn lắm!"
Khuynh Diễm vô tội lắc đầu.
Không không không, gan ta rất nhỏ.
Ta không biết gì hết mà!
Niên Bách nhìn thấy Khuynh Diễm, vẻ mặt rất bất ngờ, nhưng sau đó lại biến thành lo lắng, dùng ánh mắt ra hiệu cô đi về phía cảnh sát.
"Các người không được qua đây, nếu không tôi lập tức bắn nó!" Cố Dĩ Đình giữ chặt Lạc Trữ, gằn giọng uy hϊế͙p͙.
"Anh bình tĩnh, chúng tôi không qua." Niên Bách hạ giọng trấn an.
"Tất cả các người, mau bỏ súng xuống!"
Cố Dĩ Đình cuối cùng đã gặp được người làm theo kịch bản, vội vàng phát huy vai trò của kẻ bắt cóc.
Đội Niên Bách nhìn nhau, đưa mắt trao đổi, từ từ đặt súng xuống mặt đất.
"Lùi lại!"
Nhóm cảnh sát hơi chần chờ.
"Lập tức lùi lại, nếu không tôi sẽ bắn!"
Cố Dĩ Đình đè mạnh súng, Lạc Trữ đau đến khóe mắt đỏ bừng, nhưng băng dính trên miệng làm nhóc không thể khóc ra tiếng, cực kỳ đáng thương.
"Tiểu Trữ! Không được làm tổn thương Tiểu Trữ!" Lạc Kỳ sốt ruột muốn tiến lên, nhưng nhìn khẩu súng trên tay Cố Dĩ Đình, lại đứng sững tại chỗ.
Niên Bách cùng đồng đội vội vã lùi về sau, cách xa súng một đoạn.
"Cố Dĩ Đình, hiện tại anh tự thú, quay đầu vẫn còn kịp." Lạc Ninh thử tìm cách thuyết phục.
"Anh rất vất vả mới có được ngày hôm nay, không thể để bất cứ ai hủy hoại!" Cố Dĩ Đình nhìn Lạc Ninh, ánh mắt chân thành bày tỏ.
"Tiểu Ninh, anh thích em, dù anh có làm bất cứ chuyện gì, tất cả cũng đều là vì em."
Lạc Ninh bình tĩnh đến lạnh lùng: "Nhưng tôi không thích anh."
"Em thích tôi! Lẽ ra em đã thích tôi!" Cố Dĩ Đình như bị kích động, chĩa súng về phía Khuynh Diễm: "Đều là tại cô ta! Tất cả đều tại cô ta!"
Khuynh Diễm ngẩng đầu đón lấy ánh mắt của hắn, vinh hạnh mỉm cười.
Thật ngại quá.
Tiểu nha đầu thiện lương chính là tài giỏi như thế đấy!