Chương 11
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Bạn học, bốn vạn này làm gì?" Ông chủ mơ hồ hỏi.
"Mua đồ ăn vặt."
"..." Đây là muốn mua luôn quầy bán quà vặt của hắn sao? "Bạn học mua nhiều như vậy..."
"Có người mua không bán?"
Ông chủ: "..."
Cô gái này hình như có chút hung dữ!
Không phải biểu hiện của cô hung dữ, mà là khí thế của cô cho người ta cảm giác... chính là dữ dằn.
Nhưng mà có người mua không bán, hắn có ngốc đâu?
"Bán bán chứ." Ông chủ trơn tru quét thẻ.
【 Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, bốn mươi ngàn ban thưởng đã đến sổ sách. 】
Sơ Tranh phát hiện Vương Giả thay đổi cách xưng hô.
Trước đó đều là tiểu tỷ tỷ này, tiểu tỷ tỷ kia, hiện tại biến thành kí chủ, mà thanh âm cũng không mềm mại đáng yêu như lúc trước.
Đây là tức giận rồi?
Bởi vì chuyện xưng hô lúc trước?
Tốt.
Quyết định như vậy đi, cứ gọi nó là Vương bát đản!
"Những thứ này..." Ông chủ quét thẻ xong, hỏi kim chủ nhà mình.
Bốn vạn này có thể giải quyết hết hàng tồn kho của hắn.
Sơ Tranh nhìn Tam Mao một chút, mười phần tiêu sái phóng khoáng nói: "Đem phát cho mỗi người một chút đi."
Tam Mao miệng há thành hình chữ O.
Trường học của bọn họ gần hai ngàn người, tính ra là 20 đồng mỗi người, như thế hình như cũng không nhiều lắm.
Mà người bên ngoài đã bị hành động của Sơ Tranh làm cho khiếp sợ.
Đây là...
Làm cái gì nha?
Chẳng lẽ là nhìn người mình thích vì Kỷ Đồng Đồng mời khách, cho nên trong cơn tức giận...
"Cô ta thật sự thích học trưởng Mạnh Nhiên?"
"Thích thì làm được gì, học trưởng Mạnh Nhiên sẽ không thích cô ta đâu, tưởng là thay đổi hình tượng thì có thể tẩy trắng đoạn lịch sử đen tối kia chắc?"
"Tôi cảm thấy Kỷ Sơ Tranh thật ra rất xinh đẹp..."
"Học trưởng Mạnh Nhiên đẹp trai như vậy, cô ta thích thì có gì khó hiểu, cô ta chẳng qua là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, học trưởng Mạnh Nhiên phải ở cùng với người có giáo dưỡng thì mới xứng đôi."
Mạnh Nhiên cau mày, không thích những người này đem tên mình và Kỷ Sơ Tranh cột chung một chỗ.
"Ra rồi ra rồi."
Mạnh Nhiên và mọi người cùng nhìn qua.
Sơ Tranh cùng đám đàn em đi đến, hai tay cô đút trong túi, mái tóc đen nhánh rủ xuống trước người, gió phất qua tóc mái, lộ ra khuôn mặt lãnh đạm xa cách.
Bạn học A: "Tại sao đột nhiên lại cảm thấy cô ấy có chút đẹp trai nhỉ?"
Bạn học B: "Tớ... Tớ cũng có cảm giác này."
Bạn học C: "Thay đổi kiểu tóc và quần áo khác, người giống như cũng thay đổi..."
Bạn học D: "Thôi đi, giả vờ giả vịt, cứ cho là như thế, học trưởng Mạnh Nhiên cũng không thích cô ta."
Bạn học C: "Nhưng mà thật sự có chút đẹp trai a..."
Kỷ Đồng Đồng hơi cắn môi, trên mặt lộ ra tươi cười bước đến, nhỏ giọng hỏi: "Chị, tâm trạng chị không tốt sao? Sao lại tiêu nhiều tiền như vậy?"
"Tôi dùng tiền cần cô cho phép?"
Kỷ Đồng Đồng nghẹn họng, vội vã giải thích: "Em không có ý đó, em chỉ lo cho chị, hay là chị nhận sai với cha đi, cha sẽ không ngừng thẻ của chị nữa."
Ý này chính là nói cho mọi người biết, tiền của cô chẳng qua cũng là cha Kỷ cho.
Hơn nữa khả năng rất nhanh liền không có nữa.
"Cô không sợ tôi nói cho cha, cô tìm người..."
"Chị, em là vì tốt cho chị thôi!" Thanh âm Kỷ Đồng Đồng đột nhiên cao lên: "Cha cũng không phải cố ý giận chị, là chị trước kia... quá đáng!"
Dưới đáy lòng Sơ Tranh vỗ tay cho Kỷ Đồng Đồng.
Ở đây phải có tiếng vỗ tay mới đúng.
"Tốt cho tôi thì cô nên vì tôi mà ch.ết." Sơ Tranh thần sắc lạnh lùng: "Em gái, em có nguyện ch.ết vì chị không?"
Kỷ Đồng Đồng: "..."
Một tiếng em gái kia, làm cho toàn thân Kỷ Đồng Đồng đều nổi da gà.
Bạn học vây xem: "!!!"
Đây là kiểu lý luận gì?
"Chị..." Mặt Kỷ Đồng Đồng không còn chút huyết sắc, giống như bị hù dọa.
"Kỷ Sơ Tranh, cô đừng có quá đáng." Mạnh Nhiên đi lên phía trước, thay Kỷ Đồng Đồng nói chuyện: "Đồng Đồng nói chuyện tử tế với cô, sao cô có thể nói như vậy?"
Sơ Tranh giọng điệu lạnh nhạt: "Tôi vừa nói lời phạm pháp?"
"..."
Mạnh Nhiên nhíu chặt lông mày, trước kia Kỷ Sơ Tranh nhìn thấy mình sẽ có phản ứng gì, hắn rất rõ ràng.
Hắn cũng biết cô thích mình.
Thế nhưng so sánh với Đồng Đồng, Kỷ Sơ Tranh chuyện xấu khắp nơi, làm việc khác người, khiến cho người ta phản cảm, còn bắt nạt Đồng Đồng, nói mãi không sửa.
Đối với hắn mà nói, việc cô thích mình, tựa hồ trở thành một phần tồn tại làm hắn chán ghét.
Mà Kỷ Sơ Tranh bây giờ, trong mắt chỉ còn lại lạnh lùng xa cách, nhìn không ra chút ái mộ nào.
Ánh mắt như vậy, làm cho lòng hắn có chút không thoải mái.
Nhưng hắn lại không thể giải thích nguyên nhân của sự không thoải mái đó.
"Đã không phạm pháp, tại sao tôi không thể nói?"
Sơ Tranh vượt qua bọn họ, thanh âm lạnh nhạt truyền khắp toàn trường: "Tôi không thích Kỷ Đồng Đồng, cho nên không cần thiết phải bày ra sắc mặt tốt với cô ta, chính cô ta muốn đụng vào tôi, tôi đương nhiên phải nói."
Hiện trường an tĩnh quỷ dị nhìn cô rời đi.
Bọn người Tam Mao sửng sốt gần nửa phút, lúc này mới chạy đuổi theo.
Chị Sơ Tranh càng ngày càng khí phách!
Bạn học A: "Thật sự rất đẹp trai!"
Bạn học B: "Đúng vậy, đúng vậy, mình muốn làm fan của cô ấy!"
Bạn học C: "Mọi người đều biết cô ấy không thích Kỷ Đồng Đồng, nhưng Kỷ Đồng Đồng mỗi lần đều tự mình chọc vào, cuối cùng lại làm như Kỷ Sơ Tranh bắt nạt cô ta, cũng không biết suy nghĩ cái gì."
Bạn học D: "Kiểu nói này, giống như thực sự là..."
Các bạn học xì xào bàn tán, loáng thoáng truyền đến tai Kỷ Đồng Đồng.
Cô ta cắn môi dưới, vừa định cùng Mạnh Nhiên kể khổ, lại phát hiện Mạnh Nhiên nhìn chằm chằm bóng lưng Sơ Tranh đến xuất thần.
Đáy lòng cô ta mãnh liệt nhảy dựng lên.
"Anh Mạnh Nhiên, có phải em làm chị ấy tức giận?" Thanh âm Kỷ Đồng Đồng có chút nghẹn ngào, làm cho Mạnh Nhiên lấy lại tinh thần.
"Mặc kệ cô ta, âm dương quái khí." Mạnh Nhiên ngoài miệng nói như vậy, nhưng đáy lòng lại có chút khó chịu.
"Nhưng mà..."
"Không có chuyện gì đâu." Mạnh Nhiên an ủi: "Em đừng nghĩ lung tung."
Kỷ Đồng Đồng mặc dù được Mạnh Nhiên an ủi, nhưng bởi vì câu nói kia của Sơ Tranh, một số người đã bắt đầu phỏng đoán cô ta, đặc biệt là những nữ sinh cũng thích Mạnh Nhiên.
Mà Sơ Tranh bỏ ra bốn vạn mua hết quầy bán quà vặt mời toàn trường ăn, còn chưa tan học, chuyện này đã truyền khắp các lớp.
Mặc dù không hiểu rõ hành động này của Sơ Tranh, nhưng đồ vật đã phát đến tay mình, phần lớn học sinh đều vui vẻ tiếp nhận.
Đối với vị đại lão nhận thầu quầy bán quà vặt này sinh ra thiện cảm.
Thời kì học sinh, thiện cảm đến chính là khó hiểu như thế, có lẽ chỉ cần một chai nước, một tờ giấy, đã có thể thu được một người bạn thân.
Đương nhiên trở mặt cũng nhanh.
...
Dọc theo sân thể dục.
Diệp Trầm ngồi dưới gốc cây, ánh nắng mặt trời len lỏi qua từng tán lá, hỗn loạn chiếu xuống trên người hắn, nhìn xa xa, giống như được bao phủ trong vầng hào quang chói sáng.
Kỳ thật dáng dấp Diệp Trầm rất đẹp mắt.
Tuy nhiên, có thể do thiên hướng âm nhu, làm người ta muốn khi dễ hắn.
Trong không khí có âm thanh của vật thể xẹt qua.
Diệp Trầm đưa tay bắt được, chăm chú nhìn, là một bình nước.
Ánh sáng trước mắt hắn tối sầm lại, giọng nói lạnh lùng nhàn nhạt vang lên: "Mời cậu uống."
Diệp Trầm liếc nhìn cô một cái, đứng dậy, trực tiếp đem bình nước nhét vào tay cô: "Không cần."
Hắn nhanh chóng rời khỏi sân tập.
Sơ Tranh: "..."
Thế này thì bảo cô làm sao làm người tốt?
Nhìn xem người ta hoàn toàn không cảm kích mà!!