Chương 16

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên


➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥


Lúc Diệp Trầm đang suy nghĩ lung tung, cửa phòng bị đẩy ra, Sơ Tranh cầm hai bộ quần áo đi vào: "Tắm rửa thay quần áo đi."


Diệp Trầm dò xét nhìn quần áo trước mặt.


"Đây là quần áo của ai?"


Cô là một cô gái, sao có thể có quần áo nam sinh?


available on google playdownload on app store


"Mua."


"..."


Mua khi nào?


Cô vừa rồi đi ra ngoài sao?


Diệp Trầm nhìn đến nhãn hiệu còn nguyên trên trang phục.


Bộ đồ này chưa có ai mặc qua.


Hắn nhìn quần áo trên người mình, dính trà sữa cùng vết máu, có chút bẩn, mặc trên người cũng không thoải mái.


Hắn chần chờ đón lấy, khô khốc nhả ra hai chữ: "... Cảm ơn."


Diệp Trầm đi vào phòng tắm tắm xong, thay quần áo ra, lúc đi ngang qua phòng ngủ, trông thấy Sơ Tranh ngồi trên bệ cửa sổ.


Hắn do dự một chút, gõ cửa bước vào.


Ngoài cửa sổ, ánh đèn thành thị rực rỡ, Diệp Trầm lần đầu tiên đứng ở một nơi cao quan sát cảnh đêm thành phố.


Bóng tối dường như cũng không đáng sợ như vậy.


Hắn hơi nắm chặt nắm đấm, nói: "Thành tích của cô không tốt, tôi có thể giúp cô học bổ túc."


Học bổ túc? Cho cô?


Thành tích của cô rất kém sao?


Cô chỉ là lười làm bài tập thôi mà...


Trước khi Sơ Tranh cự tuyệt, Vương giả đã ngăn cản cô.


【 Tiểu tỷ tỷ, đồng ý đi! Để hắn trông thấy sự thay đổi của cô, biết là cô mỗi ngày đều hướng về phía trước, học thật giỏi cách làm một người tốt! 】


Sơ Tranh: "..."


Ngón tay Sơ Tranh nhéo cổ tay đến mấy lần, lãnh đạm đáp ứng một tiếng: "Được."


Diệp Trầm chẳng biết tại sao lại thở phào, hắn xoa lòng bàn tay, phát hiện trong đó toàn là mồ hôi.


...


Vì học bổ túc, Sơ Tranh và Diệp Trầm tự nhiên là gần gũi với nhau hơn.


Lúc tan học cùng về, đi học có đôi khi cũng cùng đi.


Diệp Trầm không đi chiếc xe đạp mà Sơ Tranh cho kia, nếu không thì có lẽ sẽ còn có lời đồn hắn được bao nuôi này nọ.


Trong đám bạn học truyền ra tin đồn, giống như hai người thật sự có cái gì đó với nhau.


"Đồng Đồng, cậu nói xem Kỷ Sơ Tranh thật sự cùng với Diệp Trầm kia kết giao sao?" Dương Thiến Thiến lôi kéo Kỷ Đồng Đồng, trong giọng nói tràn đầy nghi hoặc, không phải cô ta thích Mạnh Nhiên à?


"Không biết." Kỷ Đồng Đồng cười lắc đầu: "Có lẽ chị ấy đang chơi đùa thôi."


"Chơi đùa?" Dương Thiến Thiến không hiểu.


"Chị ấy là người phóng khoáng mà."


Kỷ Đồng Đồng xem thường thì thầm: "Chị ấy vốn là như vậy, thay đổi thất thường, chị ấy chắc là càng thích anh Mạnh Nhiên hơn."


"...Cô ta muốn cướp học trưởng Mạnh Nhiên với cậu, cậu còn cười được, cậu không đề phòng chút nào sao?"


Dương Thiến Thiến giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chọc cô ta hai cái.


"Anh Mạnh Nhiên thích ai... Cũng không phải chuyện mình có thể khống chế được." Kỷ Đồng Đồng yếu ớt giải thích: "Vừa rồi thầy giáo gọi mình, mình đi trước đây."


Dương Thiến Thiến nhìn Kỷ Đồng Đồng rời đi, khóe miệng lập tức cong lên, nhưng trong mắt lại tràn đầy chua xót, ai mà không biết Mạnh Nhiên thích cô ấy chứ.


Kỷ Đồng Đồng cố ý nói với Dương Thiến những lời kia, cô ta biết Dương Thiến Thiến nhất định sẽ đi nói ra ngoài.


Quả nhiên chỉ mới qua hai tiết học, lời này đã truyền đến bên tai Diệp Trầm.


"Kỷ Sơ Tranh nếu không trang điểm kỳ kỳ quái quái, kỳ thật dáng dấp cũng rất xinh đẹp."


"Đó là đương nhiên, so với Kỷ Đồng Đồng có khi còn xinh đẹp hơn."


"Tên tiểu tử Diệp Trầm kia diễm phúc không nhỏ, không biết làm sao lại câu được Kỷ Sơ Tranh, hắn không phải nhìn trúng Kỷ Sơ Tranh có tiền chứ?"


"Thôi đi, cậu không nghe nói sao? Người Kỷ Sơ Tranh thích là Mạnh Nhiên, cùng Diệp Trầm... chẳng qua là vui đùa một chút thôi."


"Người ta dù thế nào cũng là một thiên kim đại tiểu thư, làm sao có thể để ý hạng người như Diệp Trầm, ngoại trừ thành tích, hắn có gì khác người đâu?"


Loảng xoảng.


Cửa phòng bị người ta dùng sức đẩy ra, mấy học sinh đang nghị luận bên ngoài đồng thời im lặng.


Diệp Trầm sắc mặt âm trầm đi ra, đến bên cạnh bồn rửa tay, tiếng nước chảy ào ào, làm cho mấy học sinh thoáng lui về sau một chút.


Diệp Trầm quét mắt nhìn bọn họ, sau đó không nói tiếng nào rời khỏi nhà vệ sinh.


Mấy nam sinh không khỏi chà xát cánh tay.


Nhà vệ sinh vốn âm lãnh, lúc này dường như lại càng lạnh hơn.


Buổi chiều lên lớp Diệp Trầm có chút không tập trung, tâm trạng hơi bực bội, bên tai không ngừng vang lên mấy câu nói hắn nghe thấy kia.


Cô đối với mình tốt như vậy, quả nhiên vẫn là chơi đùa mình.


Tốn nhiều tâm tư như vậy...


Trải qua nhiều chuyện thế rồi, có ai sẽ thật lòng đối tốt với mày?


Bọn họ chỉ muốn xem chuyện cười của mày thôi, Diệp Trầm à... mày tỉnh táo lại đi!


Diệp Trầm siết chặt cây bút, đáy mắt u ám xen lẫn như mây mù, hắn rủ mi mắt, ngăn trở cảm xúc bên trong, lấy sách bài tập ra, tỉnh táo giải hai đề mục.


Tan học.


Diệp Trầm thu dọn đồ đạc rời đi, lúc ra khỏi phòng học thì bị một người đụng phải, thấy rõ là hắn liền nhỏ giọng nói: "Kỷ Sơ Tranh ở trên sân thượng tòa nhà thí nghiệm chờ cậu."


Người kia nói xong liền chạy đi.


Diệp Trầm nhìn về phía tòa nhà thí nghiệm, hơi hơi nhíu mày, rồi nhấc chân đi về phía cổng trường.


...


"Sơ Tranh về rồi à?"


Sơ Tranh vừa vào cửa liền nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp, mỉm cười nghênh đón cô.


Cô đến đây nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy vị mẹ kế này.


Mẹ kế nhìn sự thay đổi lớn của cô, cũng hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục, tự nhiên tiếp lời: "Sơ Tranh của chúng ta như thế này cũng rất xinh đẹp, lâu lâu thay đổi hình tượng, thay đổi tâm trạng."


"Sắp ăn cơm rồi, con nhanh đi tắm rửa một chút đi." Mẹ kế cười hiền hòa, lông mày khóe mắt dường như cũng mang theo sự từ ái.


Sơ Tranh: "..."


Quá đặc sắc!


Kịch nhà giàu diễn cũng thật nhiều.


Có thể xử lý rồi chứ?


【... 】 Không thể không thể không thể không thể!!


Kỷ Đồng Đồng được Mạnh Nhiên đưa về, không biết đầu gối làm sao lại bị thương, chút vết thương nhỏ này, Sơ Tranh cảm thấy đến băng cá nhân cũng không cần dán.


Nhưng hai người cứ thế ở trước mặt Sơ Tranh diễn tiết mục ân ái.


Sơ Tranh mặt không cảm xúc đi lên lầu, nhường sân khấu cho bọn họ.


Đợi Mạnh Nhiên rời đi, Kỷ Đồng Đồng lập tức kéo mẹ cô ta nói chuyện.


"Mẹ, mẹ có nhìn thấy không, cô ta giống như biến thành người khác vậy." Trước kia nếu như trông thấy Mạnh Nhiên cùng mình trở về, cô ta đã sớm làm loạn lên.


"Ừ."


Mẹ kế gật đầu: "Nếu không phải con đã gửi ảnh cho mẹ, thì hôm nay nó về nhà, mẹ cũng suýt không nhận ra được."


"Cũng không biết vì sao cô ta đột nhiên lại thay đổi... Trước kia cô ta ngu như vậy, tùy tiện khích hai câu sẽ mắc mưu... Mẹ, không phải là cô ta đã biết cái gì chứ?" Trong giọng nói Kỷ Đồng Đồng tăng thêm mấy phần lo lắng.


Mẹ kế hơi nhíu mày: "Cha con gần đây đi công tác, qua một thời gian ngắn nữa mới có thể trở về, chúng ta cứ quan sát trước đã."


Kỷ Đồng Đồng gật đầu, biểu thị mình đã biết.


Hai mẹ con ở trong phòng thì thầm một hồi lâu, lúc Kỷ Đồng Đồng rời đi, mẹ kế lại kéo cô ta hỏi: "Con cùng Mạnh Nhiên thế nào rồi?"


Trên mặt Kỷ Đồng Đồng lộ ra mấy phần đắc ý: "Mẹ yên tâm, Mạnh Nhiên đối với con bây giờ nói gì nghe nấy."


"Vậy thì tốt."


Kỷ Đồng Đồng vừa nghe điện thoại vừa đi về phòng mình, vô tình đụng phải Sơ Tranh trên hành lang, Kỷ Đồng Đồng kinh ngạc, lập tức cúi đầu xuống, nắm chặt điện thoại chạy về phòng.


Hành lang yên tĩnh, lúc đi ngang qua Kỷ Đồng Đồng, Sơ Tranh vừa vặn nghe thấy hai chữ Diệp Trầm.


Xế chiều hôm nay khi tan học, cô ở cổng trường đợi gần nửa tiếng, cũng không thấy Diệp Trầm xuất hiện.


Hắn không có điện thoại, Sơ Tranh để Tam Mao vào trường học tìm, bạn học trực nhật nói hắn đã đi từ sớm.


Trường học có cửa sau, Sơ Tranh nghĩ hắn có việc rời đi từ cửa sau, cho nên đã trực tiếp về nhà.


Nhưng mà... Sơ Tranh thu hồi tay đặt trên tay nắm cửa, nhìn về phía phòng Kỷ Đồng Đồng.






Truyện liên quan