Chương 28
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Mẹ Mạnh luôn nhằm vào Kỷ Đồng Đồng, đối với mẹ kế Kỷ cũng chỉ không cho sắc mặt tốt, ngược lại không làm khó bà ta nhiều.
Nhưng bà không nghĩ đến, có một ngày trở về, sẽ nhìn thấy chồng mình và người phụ nữ đó tằng tịu với nhau trên giường.
Mẹ kế Kỷ rất biết cách ăn mặc lại bảo dưỡng nhan sắc tốt, cùng với tuổi tác nhỏ hơn mẹ Mạnh, đứng cùng Kỷ Đồng Đồng ở một chỗ càng giống chị em hơn.
Mẹ Mạnh cả ngày cùng Kỷ Đồng Đồng huyên náo, cha Mạnh giúp một chút sẽ bị mẹ Mạnh mắng.
Trải qua thời gian dài, cha Mạnh tự nhiên đối với mẹ Mạnh cũng thay đổi tâm tính.
Cùng với mẹ kế Kỷ luôn ở tại Mạnh gia, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, chuyện gì nên đến cũng đã đến
Chuyện này vỡ lở ra, Mạnh Nhiên cũng có chút ngớ ngẩn.
Mẹ vợ hắn cùng cha hắn lên giường với nhau rồi?
Vậy hắn cùng Kỷ Đồng Đồng tính là gì?
Cái nhà này rốt cuộc bị làm sao vậy?!
Mẹ kế Kỷ vốn cho rằng mẹ Mạnh sẽ làm loạn lên, nhưng bà ấy bình tĩnh cả một đêm, không có chút ý tứ sẽ náo loạn nào.
Chỉ đuổi bà ta và Kỷ Đồng Đồng ra ngoài.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, Mạnh Nhiên lúc này cũng không thể bảo hộ Kỷ Đồng Đồng được.
Cha Mạnh làm con rùa đen rút đầu, không ra mặt, đoán chừng cũng không dám xuất đầu lộ diện.
Nhà mẹ đẻ của mẹ Mạnh có quan hệ làm ăn chặt chẽ không thể tách rời với Mạnh gia, nếu quả thật làm to chuyện với mẹ Mạnh, cha Mạnh cũng không có chỗ tốt.
Mẹ kế Kỷ thấy bình thường mẹ Mạnh đối với cha Mạnh ngoan ngoãn phục tùng, không nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy.
Mẹ Mạnh làm sao có thể để mẹ kế Kỷ sống tốt.
Bà ấy dùng thủ đoạn mạnh mẽ đưa Mạnh Nhiên ra nước ngoài, mất đi Mạnh Nhiên bảo vệ, cuộc sống của Kỷ Đồng Đồng và mẹ kế Kỷ trôi qua rất gian nan.
Bọn họ không thiếu tiền, nhưng có đôi khi tiền không giải quyết được vấn đề.
Cuối cùng bị ép phải đi xa tha hương.
Về sau Sơ Tranh nghe nói kết cục của hai người này không được tốt, Kỷ Đồng Đồng gả cho một phú thương, kết quả không lâu sau phú thương liền qua đời, vốn tưởng rằng có thể kế thừa di sản, nhưng không nghĩ tới trong di chúc của phú thương, một chữ cũng không liên quan đến cô ta.
Mẹ kế Kỷ không ngừng tìm kiếm đàn ông cho Kỷ Đồng Đồng, nhưng có thể vì vận khí của cô ta đã tiêu hao hết, mặc kệ gặp phải loại đàn ông gì, kết cục cuối cùng cũng đều không tốt.
Dần dần Kỷ Đồng Đồng mang danh khắc phu, còn ai dám cưới cô ta nữa.
Cuối cùng bị mẹ kế Kỷ bức đến mức tự sát mà ch.ết.
...
Đảo mắt một cái, Diệp Trầm đã sắp tốt nghiệp đại học.
Diệp Trầm tự mình suy nghĩ biện pháp kiếm tiền, lúc học năm hai đã bắt đầu lập nghiệp, bây giờ trôi qua 2 năm, cũng đã có chút thành tựu.
Sơ Tranh thỉnh thoảng ném đồ vật cho hắn, chính là ném, cô căn bản cũng không phải là đưa.
Từ sau khi phát hiện ra điểm này, Diệp Trầm đối với chuyện cô cho mình đồ vật, cũng thoải mái hơn nhiều.
Mà vào những lúc hắn cần tiền, cô cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt, căn bản không có ý tứ muốn hỗ trợ.
Cuối cùng đều dựa vào chính hắn tự mình giải quyết.
Tuy về sau hắn mới biết được, là do cô ở sau lưng hỗ trợ, hắn mới có thể tìm được người đầu tư.
Nhưng chuyện này không tính là gì, chuyện hắn muốn...
"Học trưởng Diệp Trầm, học trưởng Diệp Trầm..." Nữ sinh diện mạo xinh đẹp gọi Diệp Trầm lại.
"Học trưởng Diệp Trầm."
Nữ sinh đỏ mặt, e thẹn đi lên phía trước: "Học trưởng Diệp Trầm, em... em... em thích anh, anh có thể làm bạn trai của em không?"
"Tôi không thích cô." Diệp Trầm nói xong liền đi.
Nữ sinh đầu tiên là sững sờ, sau đó nhanh chóng ngăn Diệp Trầm lại: "Học trưởng Diệp Trầm, anh không thể cho em một cơ hội sao? Em thật sự rất thích anh."
Sau khi Diệp Trầm lên đại học, mức độ hoan nghênh ngày càng tăng lên.
Nữ sinh này là hoa khôi có tiếng, lại tự nhận mình xuất mã, Diệp Trầm kiểu gì cũng phải ngoan ngoãn thần phục, nhưng chưa từng nghĩ sẽ nhận được một đáp án như thế.
"Tôi đã có người mình thích." Diệp Trầm lách qua nữ sinh, đi ra ngoài.
Nữ sinh nhíu mày, lại lần nữa không phục ngăn hắn lại: "Em nghe nói học trưởng Diệp Trầm gần đây rất cần tài chính? Em có thể đầu tư cho anh..."
"Kít —— "
Thanh âm chói tai vang lên, một chiếc xe màu lam dừng lại ở phía trước.
Diệp Trầm ngước mắt nhìn lên, trên mặt lộ ra ý cười rất khẽ, ánh mắt tựa hồ cũng nhu hòa xuống.
Nữ sinh lập tức nhìn đến ngây người.
Diệp Trầm ở trường học lâu như vậy, nhưng chưa có ai từng nhìn thấy hắn cười.
Diệp Trầm căn bản không để ý tới nữ sinh, trực tiếp đi về phía chiếc xe kia.
Nữ sinh nhìn Diệp Trầm lên xe rời đi, bực bội dậm chân, không cam lòng vò vạt áo mình.
"Thế nào, thành công rồi sao?"
"Lộ Tây? Sao sắc mặt cậu xấu thế?"
Mấy chị em thân thiết đi từ góc khuất ra, ân cần hỏi han.
Lộ Tây chỉ vào chiếc xe màu lam sắp đi khuất: "Chiếc xe kia là của ai?"
"Xem nào, chiếc xe kia phải đến 600 vạn đi?"
Một vị tiểu thư có vẻ biết nhìn hàng giọng điệu kinh ngạc.
"600 vạn?"
Có người há hốc mồm vì ngạc nhiên, một học sinh mà đi chiếc xe tới 600 vạn?
Lộ Tây cũng có tiền, nhưng xe của cô ta nhiều lắm cũng chỉ hơn trăm vạn thôi.
Dù sao tiền bây giờ bọn họ tiêu cũng là tiền của cha mẹ.
"Hình như tên cô ấy là Kỷ Sơ Tranh."
"Kỷ Sơ Tranh?"
"Đúng vậy, chính là người... Hôm khai giảng tặng cho bạn học cùng khoa mỗi người một cái di động, nghe nói cách đây không lâu, lại tặng cho mỗi người một cái máy vi tính... Đáng tiếc tớ không có diễm phúc học cùng khoa với cô ấy."
"Cô ấy có tiền như vậy sao?"
"Nghe nói nhà cô ấy rất giàu có."
Vị đại lão này vừa khai giảng đã làm ra chuyện lớn như vậy, có thể làm cho người ta ấn tượng sâu sắc.
Người ta nhiều tiền, ra tay hào phóng, dáng dấp lại rất xinh đẹp, ở trường học là nhân vật cấp bậc nữ thần.
"Học trưởng Diệp Trầm... Tại sao lại quen cô ấy nhỉ?"
Có người thấy sắc mặt Lộ Tây không tốt, lập tức im lặng không dám nói nữa.
....
Trên xe.
"Nữ sinh vừa rồi chặn cậu là ai?"
Sơ Tranh nói câu đầu tiên làm Diệp Trầm có chút ngoài ý muốn.
Trong lòng hắn mừng thầm, lắc đầu: "Không biết."
Sơ Tranh gật đầu, cũng không hỏi nữa.
Diệp Trầm chờ cô hỏi câu tiếp theo, kết quả chờ cả nửa ngày mà không thấy cô nói tiếng nào.
"Chuyện đó..." Diệp Trầm nhìn Sơ Tranh, ánh mắt hơi sáng lên: "Cô ta nói thích tôi."
"Ừ."
Diệp Trầm: "..."
Dù đã dự liệu trước phản ứng của Sơ Tranh, nhưng cô cứ bình thản như thế, Diệp Trầm vẫn có chút khó chịu.
"Dáng dấp rất xinh đẹp."
Sơ Tranh bổ sung thêm một câu, càng làm Diệp Trầm phiền muộn hơn.
Ai hỏi cô dung mạo cô ta có dễ nhìn hay không.
Trọng điểm là cô ta thổ lộ với hắn đây này!!
Diệp Trầm nhìn nữ sinh đang lái xe, so sánh với mấy năm trước, dung mạo của cô càng xuất chúng hơn, chỉ có ánh mắt là vẫn giống như trước đây, lãnh đạm xa cách, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí chất lãnh diễm cao quý, làm cho người ta không dám tùy tiện đến gần.
Đáy lòng Diệp Trầm khẽ thở dài một tiếng, muốn trong tim cô có mình, thật sự rất khó.
Cô cái gì cũng không để ý, đặc biệt còn có rất nhiều tiền...
Sơ Tranh đồng ý với Diệp Trầm hôm nay cùng đi ăn cơm, nhưng địa điểm là do cô chọn.
Diệp Trầm nhìn tòa nhà sang trọng trước mắt, cảm giác như mỗi bước chân đều là tiền, nội tâm hơi lung lay, sự nghiệp của hắn hiện tại vừa mới khởi sắc, nói thật, tài chính có chút khó khăn.
Ngày thường, cái gì có thể tiết kiệm hắn đều tiết kiệm.
Nhưng mà... Nếu cô thích, thì bỏ ra chút tiền này cũng không sao.
Cơm nước xong xuôi, đến lúc tính tiền, Diệp Trầm mới biết là đã được thanh toán xong rồi.
Hắn nhìn về phía Sơ Tranh, người đằng sau thản nhiên đi ra ngoài.
"Sơ Tranh, đã nói hôm nay tôi mời khách, sao cô lại thanh toán trước rồi?"
Diệp Trầm đuổi kịp cô.
"Cậu mời khách, tôi trả tiền, không mâu thuẫn." Sơ Tranh gật gật đầu, cảm thấy mình nói rất có đạo lý.
"..."
Không mâu thuẫn cái gì, đây là chuyện một cô gái như cô nên làm sao hả?
Để cho một người đàn ông như hắn có chút đất dụng võ được không!
Diệp Trầm lên xe liền loạt xoạt viết một tờ giấy nợ cho cô.
Đưa tiền cô không nhận, còn uy hϊế͙p͙ sẽ đánh hắn, chỉ có giấy nợ là cô sẽ thu.
Đưa Diệp Trầm đến dưới ký túc xá xong, Sơ Tranh chờ hắn xuống xe, Diệp Trầm lề mà lề mề, một hồi lâu mới chịu xuống xe.
"Diệp Trầm."
Diệp Trầm mừng rỡ xoay người lại.
Sơ Tranh vẫy tay, Diệp Trầm lập tức đi tới, Sơ Tranh ấn lấy đầu hắn vò loạn một trận, biểu tình trên mặt hết sức nghiêm túc, mềm như thế, thật thoải mái, sờ thêm hai cái nữa...
Sơ Tranh nhìn khuôn mặt Diệp Trầm đang dần trầm xuống, ngượng ngùng thu tay lại: "Ngủ ngon."
Diệp Trầm: "..." Mới buổi chiều ngủ cái gì mà ngủ!!!