Chương 48

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên


➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥


"Không phải, người kia nói dối, hắn căn bản không có vợ."


Ông Cao ném một xấp tài liệu qua, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quát lớn: "Người ta kết hôn đã năm năm! Con cũng được 2 tuổi rồi!"


Cao Tuyết Vân nhìn đứa bé trên tấm ảnh, chấn kinh đến nói không nên lời. Nửa ngày sau mới thì thào một tiếng: "Sao có thể..."


"Cha, cha nghe con nói, con không biết, con thật sự không biết, là hắn lừa con, chúng ta phải tìm hắn để hắn làm sáng tỏ chuyện này!"


available on google playdownload on app store


Ông Cao: "Không tìm thấy người."


"Tại sao lại không tìm thấy người? Lúc trước không phải hắn còn chấp nhận phỏng vấn sao? Tại sao không tìm thấy người?" Cao Tuyết Vân chất vấn.


Ông Cao: "Phỏng vấn xong thì được một chiếc xe đón đi, sau đó không còn tung tích nữa. Cho dù có tìm thấy hắn thì làm được gì, phía sau còn bao nhiêu chuyện như thế nữa!!"


Ông Cao sắp bị đứa con gái này làm cho tức ch.ết rồi.


Hiện tại tuôn ra không chỉ có một chuyện, mà là vô số tin tức bê bối.


"Con còn làm những gì nữa?" Ông Cao hỏi.


Cao Tuyết Vân lắc đầu: "Không có, cha, con không có. Cha, cha đem những chuyện này áp xuống đi! Cha nhất định có cách."


Nói đến chuyện này ông Cao lại càng tức, sau khi chuyện này tuôn ra, ông ta lập tức cho người ngăn chặn độ nóng của nó, nhưng không hiểu sao tin tức vẫn ngày càng hot lên.


Ông ta dùng tiền áp độ nóng, thì cũng có người dùng tiền mua độ nóng.


Đối phương căn bản không quan tâm đến chuyện tiền bạc, nên tin tức này muốn ép cũng không thể ép.


Ông Cao nghe Cao Tuyết Vân gầm rú chói tai, nhức đầu không thôi, cho người nhốt cô ta vào phòng, không được cho phép thì không thể bước ra ngoài.


...


Giải trí Hoàng Phi.


Thần sắc Tạ Chu có chút không hiểu nhìn hot search mới nhất.


"Cao gia đắc tội với người nào à?" Hắn hỏi.


Trợ lý nói: "Chắc là Cố Sơ Tranh, trước đó có người chụp được ảnh Cao Tuyết Vân bị người ta ném ra ngoài trung tâm thương mại, tôi điều tr.a được một số việc, chuyện này còn có ảnh chụp..."


Trợ lý đưa ảnh cho Tạ Chu xem. "Đây là ảnh chụp ngày đó."


Trợ lý nhấn trên màn hình, hình ảnh từ bên ngoài trung tâm thương mại đến cửa hàng kia. Cao Tuyết Vân bị Sơ Tranh đè lên đánh, không có chút lực phản kháng nào.


"Tôi còn điều tr.a được, scandal xấu liên quan đến Cố Sơ Tranh trên mạng trước đó, là do Cao Tuyết Vân đứng sau thao túng. Cố Sơ Tranh là ăn miếng trả miếng..."


Nữ nhân này trả thù cũng thật nhanh lại còn hung ác.


"Tạ tổng, Cố Sơ Tranh này lai lịch không nhỏ."


Đến Cao gia cũng dám đắc tội như thế, bọn họ còn chưa điều tr.a được tin tức cụ thể.


Hơn nữa tin tức của cô phát ra cũng quá nhanh.


Coi như cô điều tr.a được chuyện Cao Tuyết Vân đứng sau hại cô, thì cô cũng phải đi thăm dò chuyện của Cao Tuyết Vân chứ nhỉ?


Nhưng chỉ mới qua được mấy ngày, cô đã làm ra một màn như thế, khiến người ta kinh ngạc không thôi.


Tạ Chu đóng màn hình lại: "Việc này cứ yên lặng xem biến hóa thế nào."


"Còn chuyện Cố Sơ Tranh kia?"


"Tiếp tục điều tra."


"Dạ." Trợ lý chuẩn bị ra ngoài, nhưng đi được một nửa lại quay về: "Tạ tổng, tiểu thư Mạn Mạn nói muốn đi casting vai nữ hai của phim « Thủy Nguyệt Kính Hoa », nhờ tôi nói với ngài một tiếng, gần đây cô ấy có thể sẽ không tới được."


Tạ Chu nhíu mày: "Đưa kịch bản cho cô ấy."


Trợ lý biết đây có nghĩa là muốn lấy vai diễn này cho cô ta.


...


Ở một nơi khác, Sơ Tranh nằm dài trên ghế thái phi, Vương Giả ở trong đầu cô líu lo không ngừng.


【 Tiểu tỷ tỷ mau nhìn đi, ta nói không sai chứ, có tiền có thể sai khiến quỷ thần, cô về sau cứ nỗ lực phá sản cho tốt, đừng nghĩ đến chuyện xử lý ai nữa, bạo lực như vậy không phải điều mà một người con gái nên có đâu. 】


"Nếu ta có thể xử lý bọn chúng, thì bây giờ làm gì còn những phiền toái như vậy nữa?" Sơ Tranh biểu thị cô không nghe.


【...】 Mệt tim quá! Offline để bình tĩnh chút! Offline!


Sơ Tranh quơ cái ghế, Cao Tuyết Vân đã giải quyết xong, thế thì chuyện của Tô Tửu coi như cũng giải quyết rồi, không còn Cao Tuyết Vân, hắn chắc không thể hóa đen nữa đâu nhỉ?


Cuối cùng chỉ còn lại thẻ người tốt...


Đinh ——


[ Bùi Vũ: Cố tổng, Tô Tửu nhập viện rồi. ]


Sơ Tranh nhận được cái tin nhắn ngắn này, chăm chú nhìn gần ba mươi giây, sau đó chậm rãi đánh chữ trả lời lại.


[ Cố Sơ Tranh: Tiền thuốc men tôi trả. ]


Bùi Vũ bên kia đoán chừng bị mấy chữ này làm cho chấn động rồi, Tô Tửu được đãi ngộ tốt như vậy, chẳng lẽ không phải vì vị Cố tổng không rõ lai lịch này coi trọng hắn à?


Sao hắn nhập viện lại không có chút lo lắng nào thế?


【 Tiểu tỷ tỷ à. 】 Vương Giả thở dài 【 Bây giờ cô nên lập tức chạy đến bệnh viện, quan tâm tỉ mỉ chăm sóc chiếu cố hắn mới đúng, sao cô có thể làm ra loại chuyện không bằng cầm thú là cự tuyệt thế này!! 】


Có muốn thẻ người tốt không! Có muốn trở về nữa không!


Sơ Tranh: "..."


Lúc Tô Tửu quay phim, chân hắn bị giá đỡ đập phải, lúc này đã sưng đỏ một mảnh, không thể đi nổi nữa.


Tô Tửu ngồi trên giường xem kịch bản, nhưng một chữ hắn cũng xem không vào.


Gương mặt xinh đẹp kia, lúc này bởi vì đau đớn mà có vẻ hơi tái nhợt.


Bộ dáng nhỏ bé kia càng làm người ta thêm thương tiếc.


"Cố tổng, ngài tới rồi?" Tô Tửu nhìn ra ngoài cửa, bên ngoài hình như có người đứng, hắn lập tức nằm xuống nhắm mắt lại.


Tiếng bước chân của hai người từ bên ngoài truyền đến, Bùi Vũ nói: "Bác sĩ nói phải nghỉ ngơi một thời gian, đoàn phim bên kia tôi đã xử lý tốt rồi."


"Hình như cậu ấy ngủ rồi, có cần tôi gọi cậu ấy dậy không?"


Sơ Tranh tháo khẩu trang xuống, vò vò rồi nhét vào trong túi: "Không cần, anh có việc thì đi trước đi."


Bùi Vũ hiểu ý: "Vậy tôi đi trước."


Sơ Tranh kéo ghế ngồi xuống, giơ tay rút kịch bản trong tay Tô Tửu ra.


Vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với đôi mắt ướt sũng của Tô Tửu.


Tô Tửu ngoan ngoãn nở nụ cười: "Tôi nghĩ là cô không tới."


Hắn chính mắt nhìn Bùi Vũ gửi tin nhắn cho cô, cũng trông thấy cô trả lời lại, Tô Tửu không muốn thừa nhận rằng hắn rất thất vọng.


Hắn muốn cô đến thăm hắn.


Lúc đầu Tô Tửu cũng bị ý nghĩ này làm cho giật mình, hắn sao lại có thể có loại suy nghĩ như vậy được.


Nhưng hắn không ngừng thuyết phục mình rằng, nếu như cô thật sự có mưu đồ khác với hắn, thì đã từng có rất nhiều cơ hội như vậy, nhưng cô cũng không làm gì với hắn, không phải sao?


Có lẽ cô và những người kia không giống nhau?


Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp lại kể từ khi quay xong chương trình thực tế kia.


Sơ Tranh buông kịch bản xuống: "Lúc quay phim nên chú ý một chút."


"Cô quan tâm đến tôi sao?" Tô Tửu rũ mắt xuống, hàng mi dài khe khẽ run rẩy, tạo nên một cái bóng như chiếc quạt nhỏ ở dưới mí mắt.


Hai tay Sơ Tranh đan chéo vào nhau, đặt trên đùi: "Cậu xảy ra chuyện, tôi sẽ rất phiền phức."


Thẻ người tốt không thể xảy ra chuyện gì được.


Tô Tửu không hiểu câu nói kia lắm.


Hắn có thể từ ánh mắt người khác nhìn mình, mà phân biệt rõ ý nghĩ của bọn họ đối với mình, nhưng người này thì không được.


Ánh mắt cô quá bình tĩnh.


Bình tĩnh giống như mặt hồ bị kết băng, không hề nổi sóng, không ai có thể trở thành tiêu điểm trong mắt cô...


Không ai có thể.


Tô Tửu mấp máy cánh môi hơi khô: "Tôi muốn uống nước."


Sơ Tranh đưa tay cầm cái ly bên cạnh lên, trong đó không có nước, cô đứng dậy đi ra ngoài rót nước cho hắn.


Tô Tửu uống một ngụm nước, nhiệt độ ấm áp vừa phải.


Hắn bất chợt nhớ tới, khi đang quay chương trình truyền hình thực tế, cô thật ra rất biết chiếu cố người khác, mặc dù sắc mặt băng lãnh, nhưng cô luôn làm tốt đến từng chi tiết nhỏ.


Tô Tửu uống mấy ngụm nước rồi đưa ly lại cho cô.


"Còn muốn uống nữa?"


Tô Tửu: "..."


Cất đi giùm nha!


Đây không phải là chuyện bình thường nên làm sao?


Tô Tửu ngượng ngùng thu tay lại, có chút khó khăn đặt ly xuống bên cạnh.


Tô Tửu thử thăm dò đưa ra mấy yêu cầu, mặc dù ánh mắt cô nhìn hắn có chút lạnh, nhưng vẫn quay đi làm.


Hắn càng nhìn càng không hiểu cô đến cùng là có ý gì.


Hắn đối với cô hình như có chút...






Truyện liên quan