Chương 8: 8: Sau Khi Bị Bắt Trở Thành Đỉnh Lưu 8
Phùng Lệ cứ xác định mãi, cô không có vì chuyện kia mà tâm lý có vấn đề hay có di chứng gì đó, cũng không điên thì giọng điệu lại nghiêm khắc lên.
"Cô đừng nằm, ngồi dậy." Phùng Lệ lấy điện thoại ra, "Chính cô tự xem xem, bên ngoài đều sắp lật trời đến nơi rồi."
Trên màn hình chính là một bản tin tức.
#Nữ minh tinh nào đó ở nước ngoài đóng phim gặp nguy hiểm, giết ch.ết tên côn đồ#
Hoa vụ gạt mái tóc che khuất tầm mắt ra một chút, "Cái tiêu đề này hơi dài."
Phùng Lệ ấn đầu ngón tay vào màn hình, "Em nhìn xem nội dung đi!"
Tiêu đề viết khá được, giống như không có ý bôi đen cô.
Nhưng nội dung cùng cái này không giống nhau.
Bên trong tất cả đều là các loại lời vô căn cứ về cô.
Nói cô sau khi giết người không có nửa điểm sợ hãi, rất có khả năng chính là nhân cách phản xã hội, vân vân...
Còn nhắc người đồng nghiệp bị kẻ bắt cóc giết ch.ết kia, nói linh tinh một hồi, cuối cùng đem lý do người đồng nghiệp này ch.ết đổ lên đầu cô, nói bởi vì cô chọc giận kẻ bắt cóc nên mới dẫn đến kết cục đó.
Bình luận phía dưới cũng tụ tập toàn yêu ma quỷ quái, còn có rất nhiều thủy quân trà trộn vào.
[Đây là ai, chưa từng nghe qua nha.]
[Trời ơi, đó không phải là trực tiếp giết người sao?]
[Trước đó hai ngày tôi từng nghe người ta đồn về cái tin tức nhỏ này, nói có cái đoàn phim ở nước ngoài gặp côn đồ, bị cướp một xe người.
Lúc ấy tôi còn tưởng là bịa đặt, không ngờ lại là thật.]
[Hại ch.ết đồng nghiệp của chính mình, còn ổn không?]
[Vì mạng sống của bản thân? Gián tiếp hại ch.ết đồng nghiệp? Cái này...!này cũng quá đáng sợ đi!]
[Cái này thế này, có khuynh hướng phản xã hội sao có thể làm nghệ sĩ? Tiêu chuẩn làm nghệ sĩ hiện tại thấp như vậy sao?]
[Thật sự giết người sao? ch.ết thật rồi à?]
[Khẳng định đã ch.ết đó.]
[Không phải, các người có thật sự biết chân tướng không thế? Người ta là tự vệ, bọn côn đồ tính giết ngươi, ngươi còn cùng người ta giảng lễ nghĩa liêm sỉ sao?]
Có một số ít bình luận vẫn còn lý trí.
Nhưng đại đa số đều bị thủy quân cùng người qua đường không rõ chân tướng làm trôi đi, có người có lẽ đến nội dung còn chưa xem qua, liếc qua mấy từ mấu chốt đã vác bàn phím trực tiếp nhảy vào.
Cuối cùng truyền đến truyền đi, liền biến thành #nữ minh tinh nào đó giết người#
Bình luận phía dưới càng là một lời khó nói hết.
Tin tức tốt duy nhất là, tên của nữ minh tinh vô danh nào đó đã biến thành Tống Di.
||||| Truyện đề cử: Hoan Hoan Ái - Cách Yêu Của Chủ Tịch Phong |||||
"Biểu tình này của cô là như thế nào?" Phùng Lệ thấy nghệ sĩ nuôi thả của mình một vẻ mặt chỉ thế này, "Bây giờ dư luận đều nghiêng về một bên, tất cả đều mắng cô, cô làm sao còn có một bộ dạng không chú ý thế này?"
"Chuyện dư luận không phải để công ty giải quyết sao? Tôi để bụng thì được cái gì, giờ là lúc để chị phát huy nha." Hoa Vụ đem chuyển cây gậy này cho người đại diện.
"..."
Nói như thế không sai.
Nhưng...
Cô nha, chính là một nghệ sĩ nuôi thả.
Trước đó cứng đầu không nghe công ty sắp xếp, đắc tội với người ta, công ty không bán cô đã không tệ rồi, bây giờ còn quản cô?
Phùng Lệ nhìn nghệ sĩ nuôi thả nhà mình đang co quắp trên ghế sô pha, khóe miệng giật giật.
"Cô nói tình huống cụ thể lúc ấy cho tôi một chút đi." Mặc dù rất không muốn quả, nhưng tốt xấu gì cũng là nghệ sĩ mình mang.
Việc này mà làm không cẩn thận, để liên lụy đến mình hoặc công ty, liền càng khó giải quyết.
"À."
Hoa Vụ đơn giản nói lại tình huốn lúc đó.
Sau khi nghe xong, Phùng Lệ trầm mặc một hồi lâu, hỏi: "Nhân viên công tác bị mất mạng kia của đoàn làm phim, hẳn là không có quan hệ với cô đi?"
Hoa Vụ liếc nhìn người đại diện một chút, "Không có."
"Vậy là tốt rồi." Phùng Lệ nói: "Chuyện này còn có thể xoay chuyển, mấy người bị hại cùng với cô chắc là có phương thức liên lạc chứ?"
Hoa Vụ: "..."
Trên điện thoại của nguyên chủ hẳn là có.
Nhưng đáng tiếc là điện thoại của nguyên chủ bị mất rồi nha.
Phùng Lệ cuối cùng dựa vào quan hệ của chính mình, hỏi người bên trong đoàn làm phim phương thức liên lạc của những người đó.
Cô nói chuyện điên thoại xong, phát hiện nghệ sĩ nhà mình đã chuẩn bị ra cửa.
"Cô đi làm cái gì?" Phùng Lệ cả kinh a một tiếng.
Chỉ thấy nghệ sĩ nuôi thả nhà mình có chút ủ rũ, quần áo mặc tùy ý, tóc cũng tùy tiện thả ra, Phùng Lệ hoài nghi cô chỉ tiện thể lấy tay làm lược.
Nghệ sĩ nuôi thả còn rất đúng lý hợp tình: "Ăn sáng, thuận tiện báo cảnh sát."
"" Lúc này cô còn có tâm tình ăn sáng? Thuận tiện...!thuận tiện làm gì? "Cô báo gì cơ?"
"Tôi vừa mới tìm hiểu, bị đặt tung tin đồn nhảm vượt qua năm trăm chính là phạm pháp, còn chần chừ gì mà không tiễn họ đi ăn cơm nhà nước?"
Hoa Vụ dừng một chút, "Nếu không thì ngài lại để công ty mua một chút thủy quân, đại hạ giá, đưa vào thêm một ít?"
Phùng Lệ: "..."
Trời ơi, đại hạ giá!
Cô có muốn đưa cả công ty vào luôn không?
Phùng Lệ ngẫm lại, những người này bịa đặt như vậy, đúng thât là có thể báo cảnh sát.
Nhưng mà...
"Cô cứ đi như vậy?" Phùng Lệ cảm thấy nghệ sĩ ch.ết tiệt này của nhà mình tạo hình thật sự rất tệ! Trước đó tuy rằng có chút cứng đầu nhưng thẩm mỹ lại online a!
Còn có một chùm lớn hoa hồng hoa tím phối hợp với nhau đặt ở trên bàn kia....
Phùng Lệ nhìn đến cay cả con mắt.
"A, đúng rồi!"
Hoa Vụ dường như được Phùng Lệ nhắc nhở, vội vàng trở về phòng ngủ.
Mấy phút sau, Hoa Vụ đi từ trong phòng ngủ ra.
Phùng Lệ vốn cho rằng cô đi thay đổi một thân trang phục kia, ai biết cô không những không có, còn trang điểm thêm cho mình — càng tệ hơn!
Phùng Lệ: "..."
Hoa Vụ chủ động giải thích: "Cái này đi bán thảm, tôi đi cục cảnh sát vừa khóc vừa đòi ch.ết, nhất định chú cảnh sát sẽ làm chủ giúp tôi!"
Phùng Lệ: ""
Phùng Lệ không biết đột nhiên lĩnh ngộ được cái gì, "Nếu không cô chờ một chút? Để dư luận lên men thêm xíu nữa?"
Chỉ cần cảnh sát bắt những cái người tung tin đồn nhảm kia, chuyện này rất nhanh sẽ tự đổ vỡ.
Hoa Vụ nháy mắt đã hiểu: "Cô đúng thật đáng bị xử phạt."
Việc này tất nhiên là có bút tích của bạch nguyệt quang, hotseach, thủy quân chắc chắn là đã được sắp xếp, bây giờ việc này chỉ mới bắt đầu.
Cho nên chờ một thời gian nữa, nhất định có thể bắt được một nhóm lớn!
Không thể để cho bạch nguyệt quang tiêu tiền vô ích a!
Làm việc thiện tích đức, lấy chuyện giúp người làm niềm vui không phải là việc nữ chính nên làm sao?
....
....
Văn phòng của Sở Giang Thu.
Lương đặc trợ đến thở mạnh cũng không dám, bắt đầu từ tối hôm qua, Sở tổng liền rất không thích hợp, gương mặt kia đen như...
Đến bây giờ tin tức của Tống Di tiểu thư thả ra, bộ mặt kia càng đen hơn.
Sở Giang Thu tắt những mưa đạn khó coi trên màn hình đi, ngẩng đầu nhìn Lương đặc trợ: "Tống Di gọi điện chưa?"
"Chưa....!chưa có."
Sở Giang Thu lập tức nổi giận.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, cô thế mà lại không gọi điện đến, chẳng lẽ cảm thấy mình có thể tự giải quyết?
Nghĩ đến những nội dung bên trong đống bản thảo tin tức kia, Sở Giang Thu lại cảm thấy có chút hối hận khi tối qua đã giận dỗi với cô.
Nhưng mà muốn hắn cúi đầu trước, đó là không có khả năng.
Nhưng mà nghĩ lại một chút, giống như mình cũng có lỗi.
Cô vừa xảy ra chuyện này, từ nước ngoài trở về, cho dù bề ngoài kiên cường như thế nào, nội tâm bên trong cũng vẫn yếu đuối, cần người an ủi.
Thế nhưng nghĩ lại thái độ của cô với mình tối hôm qua, Sở tổng liền bắt đầu không thoải mái.
Hắn đã hạ nhẹ tư thế, muốn cô lên xe trước rồi nói.
Nhưng cô thì sao?
Thế mà còn chạy, còn nói với bảo vệ rằng mình theo dõi cô!
Nhưng mà cũng chỉ là cái thế thân...
Nghĩ như vậy, chút tâm ý muốn chủ động liên hệ trước của Sở tổng vô tình bị dập tắt.
Lương đặc trợ thăm dò hỏi: "Sở tổng, ngài xem, chuyện này chúng ta có cần...." Giúp đỡ Tống tiểu thư không a..