Chương 17: 17: Sau Khi Bị Bắt Trở Thành Đỉnh Lưu 17
Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Lăng Du thật sự bị cô chọc cho vui vẻ, "Cô biết có bao nhiêu người muốn cùng tôi kết giao không?"
"Tôi không phải bao nhiêu người." Hoa Vụ xoay người liền đi, xua xua tay với hắn: "Chúng ta vẫn là bảo trì quan hệ giao dịch trong sáng thì tốt hơn."
Lăng Du: "..."
Hắn chủ động làm kết bạn, thế mà lại bị từ chối?
...
...
Có lẽ là do tư tưởng phản nghịch, Lăng Du không kết giao được thật sự không cam lòng, một đường đi theo Hoa Vụ đến chỗ thang máy.
"Anh không phải đi làm à?" Hoa Vụ rất kỳ quái: "Tổng tài các người không phải nên có một đống văn kiện phải ký, họp hội nghị xếp hàng đến cuối tháng sao?"
Lăng Du: "Tống tiểu thư, tôi cũng là người, cũng cần nghỉ ngơi.
Cho dù có công việc, cũng không cần tôi bắt buộc phải đến để chỉ đạo, nuôi nhiều người như vậy, không phải để cho tôi thêm gánh nặng."
Hoa Vụ bình luận: "Đây là nguyên nhân anh không thể so sánh với Sở Giang Thu?"
Lăng Du nghẹn một cái.
Đinh—
Cửa thang máy mở ra.
Hoa Vụ: "..."
Lăng Du: "..."
Sở Giang Thu trong thang máy: "..."
Ba người đối mặt, khung cảnh lâm vào yên tĩnh quỷ dị.
Sở Giang Thu không nghĩ tới sẽ gặp được Hoa Vụ, liền tính là gặp được, cô còn cùng Lăng Du ở cùng nhau...
Lăng Du đánh vỡ bầu không khí quỷ dị: "Di Di, em xem, nhắc tào tháo, tào tháo liền đến."
Hoa Vụ bị xưng hô của hắn làm cho ghê tởm, quay đầu nhìn hắn.
Lăng Du chớp chớp mắt với cô, sau đó quay đầu chào hỏi Sở Giang Thu: "Sở tổng, chào buổi tối.
Không nghĩ tới trùng hợp như vậy, ở chỗ này cũng có thể gặp được."
Sở Giang Thu mặc dù không hợp với Lăng Du, nhưng ngoài mặt vẫn cần duy trì, "Thật đúng là trùng hợp."
Lăng Du trực tiếp đi vào thang máy, thân mật gọi Hoa Vụ: "Di Di, em sao lại không vào? Là sợ Sở tổng sao?"
"..."
Hoa Vụ sao lại sợ Sở Giang Thu, nhấc chân liền đi vào thang máy.
"Di Di, chờ chút nữa anh đưa em về nhà." Lăng Du kêu đến càng thân mật, sợ Sở Giang Thu sẽ không hiểu lầm quan hệ của bọn họ: "Em trở về một mình, anh không yên tâm lắm."
Hoa Vụ: "..."
Hắn coi nam chính là đồ ngốc sao?
Sở Giang Thu bất thình lình nói ra một câu: "Lăng tổng đối với đồ người khác không cần, luôn nhiệt tình như vậy sao, nhưng mà đó cũng là tình cảm lâu dài."
Hoa Vụ: "" Cái gì gọi là đồ người khác không cần?
Cô muốn phân thắng bại với tên đáng ch.ết này!!
Hoa Vụ cướp lời trước khi Lăng Du muốn mở miệng, "Sở tổng, là ai không cần ai? Coi như dựa theo người yêu chia tay thì đó cũng là tôi đá anh!"
Sở Giang Thu bị giật mình ba chữ tôi đá anh kia.
Sau đó đáy lòng phun lên một trận lửa giận.
"Tống Di, cô..."
Đinh—
Thang máy đến tầng một.
Hoa Vụ là người đầu tiên ra ngoài, "Sở tổng, hiểu rõ mình rất quan trọng."
Sở Giang Thu mặt đen như đít nồi.
Lăng Du thiết chút nữa cười ra tiếng, trước khi Sở Giang Thu đem lửa giận này ném cho hắn, hắn vội vàng kêu một tiếng: "Sở tổng, hẹn gặp lại.
Di Di, chờ anh một chút!"
Hoa Vụ liếc nhìn hắn một cái, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quái dị: "Anh lại gọi tôi như vậy, tôi có thể để anh cùng Sở tổng là bạn bè tốt."
Lăng Du ho nhẹ một tiếng, hiếu kỳ hỏi: "Cô làm kiểu gì để cho tôi và Sở tổng trở thành bạn tốt."
"Làm bạn tốt ở bên trong danh sách đen."
"..."
Là hắn không nghĩ tới.
Lăng Du nói sang chuyện khác: "Tôi không nghĩ tới, Tống tiểu thư khi gặp Sở Giang Thu lại cứng rắn như vậy."
"Tôi lại không sợ hắn."
Chẳng qua chỉ là nam chính.
Nhớ ngày đó, cô thế nhưng đem một nhóm nhân vật chính ấn trên mặt đất mà mài, nếu không phải cuối cùng bỏ cuộc, thì ai diệt ai còn chưa biết đâu.
Cô sẽ sợ một cái Sở Giang Thu sao?
Lăng Du đối với chuyện kết bạn, mười phần để bụng: "Liền nói đến tính cách này của Tống tiểu thư, tôi cảm thấy chúng ta có thể làm bạn tốt."
Hoa Vụ ha hả một tiếng.
...
...
Hoa Vụ không nghĩ tới, hôm nay sẽ may mắn như vậy.
Không chỉ gặp được Sở Giang Thu mà còn gặp được Quý Uyển Vi.
Cô vừa mới đi ra khỏi cửa, đã thấy cách đó không xa có một đôi nam nữ đang lôi lôi kéo kéo.
Nữ đeo kính râm và đội mũ, nhìn không rõ mặt, nhưng mà căn cứ vào ảnh chụp của Quý Uyển Vi mà Hoa Vụ đã cẩn thận xem đi xem lại nhiều lần thì chính là cô ta.
Một người khác ăn mặc rất tùy ý, tóc rất dài, rất có khí chất của người làm nghệ thuật.
Chồng trước của Quý Uyển Vi – Dư Lâm.
"Dư Lâm, tôi nói lại lần nữa, chúng ta đã ly hôn, anh không cần cứ đến quấn lấy tôi!"
Âm thanh của Quý Uyển Vi có chút khàn khàn, rõ ràng là có chút vỡ.
Cô hất tay Dư Lâm ra và đi về phía cửa.
Nhưng Dư Lâm đâu có dễ dàng từ bỏ như vậy, đuổi theo giữ chặt Quý Uyển Vi: "Uyển Vi, tình cảm của chúng ta nhiều năm như vậy, chẳng lẽ em nói từ bỏ là từ bỏ?"
"Tôi đã không còn thích anh!"
Trên mặt Dư Lâm hiện lên một chút tàn nhẫn: "Có phải vì Sở Giang Thu kia không?"
Quý Uyển Vi: "Không có liên quan gì tới anh ấy, là tôi không thích anh, anh nghe không hiểu sao?"
"Anh đã biết, lần này em trở về, là vì hắn!" Âm thanh Dư Lâm cao hơn một chút.
Lúc nà người ra vào không nhiều lắm, nhưng cũng có lẻ tẻ.
Nghe thấy âm thanh này, mọi người đều không khỏi ghé mắt, nhìn về phía hai người.
Quý Uyển Vi tất nhiên không muốn để cho người ta nhìn thấy, cúi đầu đi vào bên trong.
Nhưng Dư Lâm sao lại cho cô cơ hội này, ngăn ở trước mặt cô, trước khhi Quý Uyển Vi mở miệng, đột nhiên bịch một tiếng quỳ xuống.
Dư Lâm lớn tiếng nói: "Uyển Vi, trước đó là anh không đúng, anh không nên khiến em nổi giận, chỉ cần em đồng ý trở về bên cạnh anh, anh sẽ không so đo chuyện em cùng hắn, anh sẽ coi như chưa xảy ra chuyện gì..."
Nói về những chuyện phiếm này, chỉ cần là người, đại khái đều sẽ cảm thấy hứng thú.
Quý Uyển Vi có thể cảm giác được đám người bốn phía, bởi vì câu nói kia của Dư Lâm, mà đặt ánh mắt lên người mình.
Mấy lời đàm tiếu, dò xét trần trụi này, khiến cô cảm thấy sởn cả gai ốc.
Dư Lâm lôi kéo tay Quý Uyển Vi, lớn tiếng nói: "Uyển Vi, anh không thể không có em, anh sẽ không tính toán cái gì, thật, chúng ta cùng nhau sống thật tốt...!Chuyện của các người, anh có thể không tính toán."
"Anh đừng có nói bậy nói bạ!!" Quý Uyển Vi giọng nói vỡ nát, "Tôi và anh đã ly hôn!! Đã ly hôn!!"
"Vì tiểu tam mà ly hôn...!không phải là trèo lên đại gia gì đó chứ?"
Bên cạnh thổi tới một câu, làm Quý Uyển Vi tức đến phát run.
Cô cần đại gia sao?
Nhưng mà Quý Uyển Vi không dám giải thích, bởi vì cô không muốn để người khác biết cô là ai.
Chuyện lần trước, trong nhà đã cảnh cáo cô.
Nơi này thường xuyên có paparazzi nằm vùng, nếu lại để cho người ta chụp được cái gì, trong nhà sẽ càng thất vọng đối với cô.
Quý Uyển Vi tránh Dư Lâm, muốn chạy vào bên trong, kêu bảo vệ ngăn Dư Lâm lại.
Dư Lâm một bên khóc cầu xin cô tha thứ, một bên lôi kéo cô.
Lúc hai người đang lôi kéo, mũ và kính râm của Quý Uyển Vi bị rơi xuống, lộ ra vẻ mặt có hơi tiều tụy kia.
Trong lúc hỗn loạn, Quý Uyển Vi nhìn thấy Hoa Vụ đứng ở trong đám người đằng xa.
Hoa Vụ trên thân còn mặc lễ phục, đứng bên một người ăn mặc có chút thời thượng, nhưng người đàn ông ngũ quan tuấn mỹ, hai người tựa như đứng ở dưới ánh sáng, phá lệ chói mắt.
Dường như có một tia sấm sét giữa trời quang bổ xuống đầu của cô.
Vì sao...
Cho dù là mình biết tất cả mọi chuyện diễn ra như thế nào, vẫn không thể thay thế được cô sao?
Là bởi vì cô có hào quang nữ chính?
Mình có thay đổi bất cứ chuyện gì cũng vô dụng...
Vậy cô xuyên đến trên người Quý Uyển Vi là vì cái gì?
"Hom nay hẳn là một ngày tốt lành." Lăng Du cười híp mắt dò xét vị bạch nguyệt quang có chút chật vật này của Sở Giang Thu: "Xảy ra nhiều chuyện thú vị như vậy."
Lăng Du thấy Hoa Vụ không có đáp, "Tống tiểu thư, cô đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Hoa Vụ đang suy nghĩ kế hoạch A hoàn hảo của mình có khả năng vẫn không thể sử dụng.
Bởi vì nơi này quá nhiều người.
Cô sẽ kéo cả mình vào.
____
—Ngắm hoa trong sương—
Các bảo bối tháng năm tốt lành!
Nhớ bỏ phiếu~
====
Hôm nay chăm chỉ được hai chương!!.