Chương 7: Hoàng Tẩu Xinh Đẹp Tuyệt Trần (7)
Lời vừa nói ra, ngoại trừ Đường Cửu thì tất cả mọi người đều sững sờ.
Yến Ngọc Hiên có chút mờ mịt: "Không có độc? Chỉ là chén thuốc bình thường thôi à?"
Thái y: "Vâng."
Tiếng khóc của Thẩm Kha dừng lại, tỏ vẻ không thể tin vội vàng nói: "Nhưng thuốc này có mùi tanh, tuyệt đối không giống thuốc hôm qua!"
"Mùi tanh mà quý phi ngửi thấy là mùi bùn đất của nhân sâm đấy ạ." Thái y cung kính trả lời, "Trong thuốc có bỏ thêm nhân sâm, mà lại là sâm núi ngàn năm khó gặp, cực phẩm trong các loại thuốc bổ nên khi sắc xong hương vị mới nồng như thế."
Trong đầu Thẩm Kha trống rỗng, rốt cuộc phát giác chính mình bị hớ. Y quay phắt lại nhìn Đường Cửu nhưng vẻ mặt đối phương vẫn lạnh nhạt như trước, nhếch môi không nói một lời.
Chỉ có Yến Ngọc Hiên vẫn chưa rõ tình hình, nhưng hắn vừa oan uổng người ta nên lúc này không khỏi xấu hổ, cũng có chút bất mãn: "Cẩn Chi, ngươi bỏ thêm nhân sâm mà sao lúc nãy không nói?"
Đường Cửu giương mắt nhìn hắn: "Xem ra bệ hạ đã quên lai lịch của sâm núi ngàn năm này rồi."
Yến Ngọc Hiên khẽ giật mình.
"Năm Chinh Khánh đầu tiên, bệ hạ xuất chinh Bắc Nhung, thần thay bệ hạ cản một mũi tên. Lúc ấy bệ hạ phái người tìm kiếm khắp nơi, thiên tân vạn khổ mới tìm được sâm núi ngàn năm. Vật này cực kỳ quý giá, lẽ ra chỉ có Hoàng thượng và Thái hậu mới được dùng. Bệ hạ lại đặc biệt ban nó cho ta, nói ngoại trừ ta thì bất kỳ ai cũng không được dùng."
"Thần cảm tạ ân đức của bệ hạ nên không nỡ dùng hết sâm núi vô cùng trân quý này, thế là vẫn luôn cất kỹ. Hôm qua biết Thẩm quý phi bị bệnh, nghĩ có lẽ y nhiều năm lưu lạc bên ngoài nên thân thể suy yếu, liền sai người âm thầm bỏ sâm núi này vào thuốc của quý phi, hy vọng có thể bồi bổ thân thể y."
Hắn dừng một chút, trên mặt lộ vẻ mỉa mai thê lương: "Không ngờ quý phi và bệ hạ đều cho rằng ta bỏ độc vào thuốc."
Lần này Yến Ngọc Hiên triệt để choáng váng, sắc mặt biến đổi liên tục, trong lòng đủ mọi cảm xúc đan xen, không tự chủ buông lỏng cánh tay đang ôm Thẩm Kha rồi đi đến chỗ Đường Cửu, đưa tay muốn chạm vào hắn: "Cẩn Chi, trẫm......"
Đường Cửu nhẹ nhàng nhích người né tránh tay hắn, nhìn cũng không nhìn mà thi lễ với hắn: "Thần cáo lui." Nói xong không đợi Yến Ngọc Hiên đáp lại đã đi thẳng không hề quay đầu lại.
Yến Ngọc Hiên lúng túng đứng đó, ngu ngơ chốc lát rồi mới chậm chạp hạ tay xuống.
Thẩm Kha biết mình lúc này bị hố lớn, sắc mặt tái xanh, trong lòng cấp tốc suy nghĩ một lát rồi chủ động quỳ xuống đất, khóc ròng nói: "Ta thật không ngờ sự tình như vậy...... Là ta hiểu lầm Hoàng hậu, xin bệ hạ trách phạt!"
Yến Ngọc Hiên lấy lại tinh thần, thở dài đỡ y lên: "Ngươi làm thế này đúng là có chút không ổn. Cẩn Chi không phải người như vậy, sao lại hại ngươi được chứ?"
Thẩm Kha nức nở nói phải.
Yến Ngọc Hiên thấy bộ dạng y đáng thương nên cũng không nhẫn tâm trách móc, nhưng nhìn chén thuốc trên mặt đất rồi nhớ lại những lời Lâm Cẩn Chi vừa nói thì thái độ đối với Thẩm Kha cũng phai nhạt chút ít: "Ngươi nghỉ ngơi trước đi." Dứt lời hắn vội vàng rời đi.
Nhìn phương hướng là Trường Nhạc Cung.
Thẩm Kha đứng đó thật lâu, sau đó quay người giẫm lên vũng thuốc kia, lấy chân nghiến mạnh.
"Lâm Cẩn Chi." Y hung ác nói, "Ngươi cứ đợi đấy."
——
Đường Cửu vừa vào Trường Nhạc Cung thì Yến Ngọc Hiên đã theo kịp, còn đuổi tất cả người hầu ra ngoài, níu tay Đường Cửu thấp giọng nói: "Cẩn Chi!"
Đường Cửu dừng lại nhưng vẫn không quay đầu.
Yến Ngọc Hiên nắm cả hai tay bắt hắn quay lại đối diện với mình, thở dài nói: "Là trẫm oan uổng ngươi. Ngươi đừng nóng giận......"
"Ta không giận." Đường Cửu thản nhiên nói, sắc mặt còn lạnh lẽo hơn xưa, có lẽ vì trong lòng đã nguội lạnh. "Chỉ là trái tim hơi băng giá thôi. Quen biết ba năm, ta tưởng bệ hạ dù không thích ta nhưng cũng hiểu rõ ta. Không ngờ hôm nay mới biết hóa ra trong lòng bệ hạ ta chính là tiểu nhân đê tiện hạ độc hại người."
Xưa nay chưa từng có ai dám dùng giọng điệu giễu cợt này nói chuyện với Hoàng đế, nhưng Yến Ngọc Hiên không giận mà trong lòng càng thêm day dứt.
Chuyện này đúng là hắn quá đáng.
Hắn không ngờ Lâm Cẩn Chi sẽ trân trọng giữ gìn nhân sâm mình ban thưởng lâu như vậy, bản thân không nỡ dùng mà lại lấy ra cho Tiểu Kha Nhi dùng. Vậy mà Tiểu Kha Nhi còn hiểu lầm Cẩn Chi, hắn cũng nóng vội lập tức tin lời Tiểu Kha Nhi, hoài nghi Cẩn Chi hại người.
Đúng là khiến người ta thất vọng đau khổ.
Như Cẩn Chi đã nói, y là hạng người gì mình còn không biết sao? Nhiều năm qua y vốn dĩ không tranh không đoạt, tính tình lại thanh cao như vậy thì sao có thể vì ghen ghét mà làm chuyện ti tiện đến thế?
Yến Ngọc Hiên lúc này thật sự hối hận, nhìn vẻ ốm yếu của người trước mặt càng thêm đau lòng: "Cẩn Chi, trẫm sai rồi, trẫm sẽ để mặc ngươi đánh chửi, để ngươi trút giận được không?"
Đường Cửu nhìn bảng điểm, giá trị hối hận đã lên đến 30. Yến Ngọc Hiên có thể ăn nói khép nép nhận lỗi đã rất khó khăn, nếu không cho hắn đường lui thì chỉ sợ cẩu hoàng đế này sẽ mất kiên nhẫn. Đường Cửu thở dài, thái độ mềm mỏng đi: "Thôi được. Chỉ mong lần sau bệ hạ đừng nghĩ về ta như vậy nữa."
"Tuyệt đối sẽ không!" Yến Ngọc Hiên khẽ thở phào rồi liên tục cam đoan, ôm hắn vào trong điện, "Bệnh của ngươi chưa khỏi, sớm nghỉ ngơi một chút."
"Ta không sao." Đường Cửu nói, "Bệ hạ đến với Thẩm quý phi đi."
Yến Ngọc Hiên bất đắc dĩ cười nói: "Lại khẩu thị tâm phi. Ngươi thật lòng không muốn trẫm ở lại với ngươi sao?"
Đúng là không muốn. Đường Cửu khinh thường nghĩ, ngươi ở đây chỉ làm ô nhiễm không khí thôi.
Yến Ngọc Hiên lại tưởng hắn im lặng xem như ngầm thừa nhận, ôn nhu nói: "Trẫm biết thời gian này bỏ bê ngươi nên ngươi không vui. Hôm nay đúng lúc trẫm rảnh rỗi, chỗ nào cũng không đi mà ở đây với ngươi thôi."
Cút mẹ ngươi đi!!
Một câu chửi bậy suýt nữa thốt ra, Đường Cửu ráng nhịn xuống rồi miễn cưỡng nhếch miệng tìm cớ cự tuyệt: "Ta chưa hết bệnh phong hàn, sợ lây sang cho bệ hạ thì nguy. Bệ hạ vẫn nên về đi."
Ai ngờ Yến Ngọc Hiên nghe xong lại bật cười vui vẻ.
"Ta biết ngay mà. Ngươi đuổi ta đi nhưng thật ra là sợ ta sinh bệnh đúng không?" Yến Ngọc Hiên an ủi hắn, "Đừng lo, thân thể trẫm khoẻ mạnh nên chút phong hàn kia không làm gì được trẫm đâu."
Đường Cửu suýt nữa thì tức trào máu họng.
Mẹ nó đầu óc cẩu hoàng đế có bệnh à! Còn tự luyến như thế nữa!
Nếu cự tuyệt thêm sẽ khiến hắn nghi ngờ, Đường Cửu chẳng có cách nào nên đành đáp ứng.
"Ngủ một lát đi." Yến Ngọc Hiên ôn nhu nói, "Trẫm sẽ ở cạnh trông nom ngươi."
Đường Cửu: "......"
Hắn hùng hổ leo lên giường, mắt không thấy lòng không phiền. Bệnh của hắn vẫn chưa khỏi hẳn, đầu mê man, thế mà bất tri bất giác ngủ thật.
Chẳng biết qua bao lâu, trong cơn mơ màng cảm thấy có người đang nhẹ nhàng bóp trán hắn. Đường Cửu thoải mái rên hừ hừ, lại thấy khát nước nên lầu bầu: "Nước......"
Chỉ chốc lát sau, hắn được một đôi tay vững vàng đỡ dậy, nước ấm lập tức đưa đến bên môi. Đường Cửu nhắm mắt uống hai ngụm rồi trở tay ôm eo người kia, vùi mặt vào người hắn cọ xát lung tung, "Mr. Krabs, cậu thật chu đáo."
Mỗi lần hắn uống say đều là lão Tạ vác hắn về nhà, thay đồ lau mặt cho hắn, bắt hắn uống nước mật ong, hầu hạ hắn còn chu toàn hơn cả mẹ ruột.
Đường Cửu hài lòng ngáp một cái, định ôm gối hình người chuẩn bị ngủ tiếp thì đột nhiên nhận ra có chỗ nào đó sai sai.
Hình như hắn xuyên qua rồi mà.
Vì vậy người bên cạnh không thể nào là Tạ Lâm.
Đó là ai?
Cẩu hoàng đế?!
Đường Cửu hít một hơi khí lạnh rồi ép mình tỉnh táo lại, mở mắt ra nhìn người đang bị mình quấn chặt như bạch tuộc.
Một khuôn mặt phong lưu tuấn tú đập vào mắt, nam nhân thấy Đường Cửu ngẩn ngơ thì cười khẽ rồi thấp giọng hỏi: "Mơ thấy cái gì mà ôm ta chặt thế?"
...... Yến Ngọc Sâm
Đường Cửu phải véo mình một cái mới biết chắc không phải là mơ, hắn hít sâu một hơi rồi buông tay ra ngồi dậy: "Sao ngươi lại ở đây!?"
Yến Ngọc Sâm vươn tay đỡ đầu hắn như sợ hắn bật dậy quá mạnh nên bị choáng: "Ta nghe nói ngươi ngã bệnh nên vào cung thăm ngươi một lát."
Không phải...... Ngươi không phải vào cung bình thường, mẹ nó ngươi vào cung Hoàng hậu đấy biết không!!
Yến Ngọc Sâm biết hắn muốn hỏi gì nên mỉm cười, có chút trẻ con giơ một ngón tay lên môi, chỉ vào cửa sổ bên kia nói: "Xuỵt...... Đừng nói lớn, ta lén nhảy cửa sổ vào đấy."
Đường Cửu: "............"