Chương 35: Cục cưng bé nhỏ của hắn (Hết)

Đoạn video kia trở nên nổi tiếng trên mạng, thậm chí còn lên cả hot search, dân mạng đều phát cuồng vì quá nhiều sự đẹp trai trong video, phấn khởi hò hét:
Tui muốn biết mọi thông tin về bác sĩ này trong vòng một phút!】
Bác sĩ ca ca này đúng chuẩn nam thần luôn!! Hợp gu tui ghê!!】


Nhìn là biết có tập võ rồi, lợi hại thiệt, xem ra đầu năm nay bác sĩ không học võ thì không được mà.
Bọn gây sự thật buồn nôn, xem xong chỉ muốn khen một câu đánh hay lắm.


Dân mạng tưởng bác sĩ đẹp trai đánh người xong thì hết rồi, ai ngờ khúc sau video càng đặc sắc hơn. Khi người phụ nữ định xông tới cào mặt bác sĩ đẹp trai, trong đám người đột nhiên lao ra một tiểu soái ca trắng trắng mềm mềm, còn có lúm đồng tiền cực xinh, kết quả vừa mở miệng thì mọi người đều đứng hình.


Nội dung cực kỳ thoải mái, thích hợp xem lại N lần.
Chửi thay tui luôn kìa, thoải mái!!】
A a a tiểu ca ca xù lông đáng yêu quá!! Đại soái ca tui thích, tiểu soái ca tui cũng thích nốt!!】


Lầu trên đừng nằm mơ nữa, hai người họ chắc chắn là một cặp, nhìn ánh mắt kìa, động tác xoa đầu kìa, nhìn đi, nhìn cho kỹ vào.
Bảo vệ chồng giỏi quá! Mà tui thấy hình như tiểu ca ca còn đem theo cơm hộp tình yêu cho đại ca ca nữa, tiếc là bị ném vào người mụ kia rồi QWQ】


Cơm hộp tình yêu? Thím nói mấy thứ đen sì kia ấy hả? Tui còn tưởng là vũ khí hóa học nữa chứ...... Nói thiệt nha, đại soái ca không ch.ết vì trúng dao nhưng chỉ sợ bị ngộ độc ch.ết thôi.
Đường Cửu đang vui vẻ đọc bình luận, kéo xuống câu này lập tức tăng xông.


available on google playdownload on app store


Có cần cường điệu vậy không!!
Nhưng bỏ qua bình luận kia, mấy người khác đều khen hắn và Trang Hoàn xứng đôi khiến trong lòng Đường Cửu hết sức ngọt ngào.


Một lý do khác làm hắn vui vẻ là giá trị hối hận của Triệu Gia Hạo đã lên tám mươi điểm. Sở dĩ tăng nhanh như vậy là vì Triệu Gia Hạo hối hận hai điều: Một là hối hận mình không quản lý được nửa người dưới nên mất đi tình yêu đích thực, hai là không thấy rõ bộ mặt hiểm ác của tình địch nên mới dẫn đến kết cục bây giờ.


Vì Triệu Gia Hạo đã thật sự hối hận nên tiến độ đang dần rút ngắn. Đường Cửu phởn phơ hát ngâm nga, đang định xem tiếp bình luận thì điện thoại đột nhiên reo lên, màn hình hiển thị một dãy số lạ.
Đường Cửu: "A lô, ai đó?"


Bên kia không lên tiếng mà chỉ có tiếng hít thở bất ổn, chốc lát sau mới vang lên thanh âm say khướt nức nở: "Điền Hân, em ở đâu?"
Đường Cửu nhíu mày, không ngờ là Triệu Gia Hạo.
Hắn đã chặn số đối phương từ lâu, chắc hẳn đối phương lấy số khác gọi tới.


Đường Cửu lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì?"
"Em, em có thể ra gặp anh được không? Anh nhớ em lắm, anh thật sự rất nhớ em......"
"Không được." Đường Cửu nói, "Không có gì thì tôi cúp máy đây."
"Khoan đã!" Bên kia cuống quýt la lớn, "Anh, anh đang ở hồ Minh Tâm trong công viên Wetland, nếu em không đến thì anh sẽ nhảy xuống!"


Đường Cửu lập tức biến sắc ngồi thẳng dậy: "Triệu Gia Hạo, anh nổi điên gì thế?"


"Anh mặc kệ! Anh nói thật đấy, nếu em không đến thì anh sẽ nhảy xuống cho xem!" Chẳng biết đối phương uống say hay thật sự muốn dùng cách cực đoan này để vãn hồi tình cũ, bất kể hắn uy hϊế͙p͙ thật hay giả thì Đường Cửu cũng không thể ngồi yên mặc kệ, hắn chửi một câu rồi bảo Triệu Gia Hạo ngồi chờ, sau đó cúp điện thoại vội vàng ra cửa.


Giờ là hơn năm giờ chiều, Trang Hoàn vẫn đang ở bệnh viện, Đường Cửu không kịp nói với y mà hấp tấp đón xe tới công viên Wetland.


Hồ Minh Tâm trong công viên không lớn nhưng rất sâu, nhảy xuống sẽ ch.ết chắc. Triệu Gia Hạo tuy cặn bã nhưng vẫn chưa đến mức hết thuốc chữa, Đường Cửu không thể nhìn tên đần này quẫn trí làm bậy được.


Khi hắn chạy tới bờ hồ thì trông thấy Triệu Gia Hạo ngồi trên lan can, một chân đã thò ra ngoài, hắn đang quệt nước mắt nhìn mặt hồ, vừa thấy Đường Cửu thì ánh mắt lập tức sáng lên, gân cổ gào to: "Điền Hân!"


"Mẹ nó anh xuống đây cho tôi!" Đường Cửu nhịn không được quát lớn, "Xuống đây rồi chúng ta nói chuyện!"
"Anh không xuống!" Triệu Gia Hạo sụt sịt, đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn chằm chằm, "Trừ khi em chia tay với tên họ Trang kia rồi quay lại với anh!!"


Trong lòng Đường Cửu nhủ thầm ở đó mơ tiếp đi con, nhưng hắn sợ làm tên ngu xuẩn này kích động nên chỉ có thể dịu giọng nói: "Được rồi, anh xuống trước đi đã."


"Anh không tin!" Không ngờ tên đần này đột nhiên thông minh ra, lớn tiếng nói, "Em gọi điện trước đi! Ngay trước mặt anh gọi cho tên họ Trang kia nói chia tay đi!"
Đường Cửu: "......"


Dù đây chỉ là kế hoãn binh thì hắn cũng không muốn nói chia tay với Trang Hoàn, thấy hắn do dự, Triệu Gia Hạo lập tức hiểu ra, trong nháy mắt khóc càng to hơn: "Quả nhiên em đang lừa anh mà!! Điền Hân, nếu em thật sự không cần anh...... anh không sống nổi nữa!!"
Nói xong hắn phóng người nhảy xuống thật!!
"Này ——!!"


Đường Cửu không ngờ hắn nói nhảy liền nhảy, sợ đến nỗi tim ngừng đập, co cẳng chạy tới, vừa lấy điện thoại ra gọi 120 vừa chuẩn bị xuống nước cứu người, ai ngờ đã thấy trong hồ ngoi lên một cái đầu đen sì, Triệu Gia Hạo vuốt nước trên mặt rồi khoát tay bơi vào bờ.
Đường Cửu: "............"


Đường Cửu đứng trên bờ lạnh lùng chờ Triệu Gia Hạo bơi đến, sau đó đấm một cú thật mạnh làm hắn ngã lại xuống nước. Triệu Gia Hạo gào toáng lên, bụm mặt không thể tin: "Sao.... sao em lại đánh anh —— Á!"


Đường Cửu lại thụi vào mặt hắn thêm một cú rồi chửi ầm lên: "Mẹ nó não anh bị úng nước à!! Biết bơi mà còn dọa cái quần què!!"


"Anh, anh muốn gặp em mà!" Triệu Gia Hạo ủy khuất tột độ, nước mắt lại bắt đầu rơi lã chã, "Điền Hân em nghe anh nói, lần này anh sẽ thay đổi thật mà, anh không nên ngɵạı ŧình, anh biết lỗi rồi! Sau này anh nhất định sẽ một lòng một dạ với em, em đừng bỏ anh được không......"


Hắn thật sự xúc động, càng nói càng khổ sở, cuối cùng quả thực nước mắt đầm đìa, ngay cả thể diện cũng vứt bỏ: "Nếu em không yên tâm thì anh có thể đeo đai trinh tiết, mỗi ngày đều cho em kiểm tra, xin em trở về đi được không——"
"Triệu Gia Hạo." Đường Cửu gọi hắn.


Ba chữ này rất bình tĩnh, không còn chứa đựng lạnh lùng và chán ghét mà thời gian qua hắn luôn nghe thấy, Triệu Gia Hạo sững sờ, nhất thời quên cả khóc.


"Anh nên trưởng thành đi." Đường Cửu hít một hơi rồi kéo hắn từ dưới nước lên, tiện tay xoa đầu chó của hắn, "Anh nên hiểu một điều rằng không phải những gì mất đi đều có thể tìm lại được."


Triệu Gia Hạo cảm nhận bàn tay phủ lên đỉnh đầu mang theo chút dịu dàng hiếm thấy, nước mắt thoáng chốc lại trào ra. Nhưng lần này hắn đã hiểu được quyết tâm của Đường Cửu, khổ sở thì thào: "Anh mất em thật rồi sao?"


Đường Cửu: "Mất đi chưa chắc là điều xấu, ít nhất nó cũng dạy cho anh biết trân trọng."
Triệu Gia Hạo lau nước mắt, có vẻ như đã hiểu ra, hắn nhìn Đường Cửu thật lâu rồi hỏi: "Vậy anh có thể ôm em lần cuối được không?"
Đường Cửu phũ phàng từ chối: "Không."


Triệu Gia Hạo: "............" Lại muốn khóc rồi!
——
Sau khi Trang Hoàn biết việc này thì sắc mặt hết sức khó coi: "Em cứ thế mà đi à? Lỡ hắn nổi điên muốn kéo em nhảy xuống hồ thì sao? Sao không nói anh biết?"


Vẻ mặt y sa sầm, trong mắt thấp thoáng lo sợ, Đường Cửu lập tức nhào tới ôm y thành khẩn nhận lỗi: "Em sai rồi em sai rồi em sai rồi, lẽ ra em phải nói với anh, anh đừng nóng giận mà——"


Trang Hoàn tựa như tức giận thật sự, nhếch môi không để ý tới hắn, thậm chí đây là lần đầu tiên không đưa tay ôm lại hắn. Đường Cửu thầm nghĩ tiêu rồi, vội vàng dụi mặt vào ngực y, cả người quấn chặt đối phương, tủi thân nhìn y: "Tình huống quá cấp bách nên em mới không kịp nói cho anh mà, em thật sự biết lỗi rồi, anh đừng ngó lơ em nữa được không......"


Bộ dạng của hắn cực kỳ giống chú mèo con phạm lỗi sợ bị chủ nhân vứt bỏ, Trang Hoàn vốn không nỡ giận hắn mà chủ yếu là lo lắng cho an nguy của hắn, lập tức mềm lòng đưa tay ôm chặt hắn vào ngực, trừng phạt cắn một cái lên tai hắn: "Lần sau không được như thế nữa. Có chuyện gì nguy cấp nhất định phải nói ngay với anh."


Đường Cửu gật đầu: "Nhất định!"


Đêm đó giá trị hối hận của Triệu Gia Hạo đã đạt tới một trăm, Đường Cửu lại nhận được một vạn điểm may mắn, nghe 233 thông báo chuẩn bị đến thế giới tiếp theo. So với nỗi khổ sở thương tâm khi rời đi thế giới trước, lần này tâm tình của hắn bình thản hơn nhiều vì biết chỉ tạm thời chia tay mà thôi.


"Chờ em đi tìm anh nhé." Hắn lặng lẽ hôn lên gò má người đang ngủ say bên cạnh rồi quyến luyến thủ thỉ.
Dù ở thế giới kế tiếp anh có dáng vẻ ra sao thì em cũng sẽ đến tìm anh.
——


Theo hợp đồng đã ký với hệ thống trước đó, sau khi Đường Cửu rời đi thì Điền Hân lại trở về thân thể mình.
"Cám ơn ngài." Cậu nghiêm túc nói vọng vào không trung, thật lòng rất biết ơn người làm nhiệm vụ đã giúp mình được sống lại.


Mặc dù trong thời gian này cậu chưa hề trao đổi trực tiếp với đối phương nhưng thông qua hành động của đối phương đã hiểu được rất nhiều thứ.


Dù là tình cảm hay mối quan hệ nào khác thì cũng phải có lập trường của mình. Có một số trường hợp tha thứ là rộng lượng, nhưng đôi khi nhượng bộ tha thứ lại là sỉ nhục chính mình.
Một người phải yêu quý và tôn trọng mình mới đáng được người khác yêu thương bảo vệ.


Mặc dù trước khi Đường tiên sinh rời đi đã nói Triệu Gia Hạo biết ăn năn hối cải, nếu cậu còn thích đối phương thì có thể thuận theo lòng mình cho đối phương thêm một cơ hội.
Nhưng Điền Hân không có ý định này.


Triệu Gia Hạo đúng là vẫn chưa hoàn toàn biến mất trong lòng cậu, nhưng sau khi sống lại, cảm giác đầu tiên của cậu khi nghĩ về người này không phải hận cũng chẳng phải yêu mà là tràn đầy mỏi mệt. Dù sau này Triệu Gia Hạo có chung thủy một lòng một dạ thì cậu cũng sẽ không tiếp tục ở bên đối phương nữa.


Một người có thể thay đổi nhưng trái tim đã bị tổn thương chằng chịt thì dù sống thêm một đời cũng rất khó lành lại như cũ.
Ở bên Triệu Gia Hạo chỉ sợ cậu mãi mãi cũng không có cảm giác an toàn.


Gạt hắn sang một bên, Điền Hân nhìn căn hộ này, nhớ tới chủ nhân của nó lại có chút khó xử.


Cậu ở trong thân thể Đường Cửu nên tất nhiên cũng biết trong người Trang Hoàn có một ký chủ. Mặc dù Đường tiên sinh và ký chủ kia hẹn hò yêu đương ngọt ngào nhưng sau khi hai ký chủ rời đi, cậu và Trang Hoàn chỉ còn là hai người dưng mà thôi.


Điền Hân đang nghĩ xem phải đối mặt với Trang Hoàn thế nào thì đối phương mở cửa vào nhà.
Cậu lập tức luống cuống, khách sáo chào hỏi: "Bác sĩ Trang......" Đang định nói mình sẽ trả phòng dọn ra ngoài thì đối phương lên tiếng: "Tôi muốn nói với em hai chuyện."


Điền Hân sững sờ, ngây ngốc nhìn đối phương.
"Hai tin nhắn đầu tiên báo cho em biết Triệu Gia Hạo ngɵạı ŧình là do tôi gửi."


"Còn nữa. Con người tôi không thích giao tiếp, không thích những nơi náo nhiệt, nhưng mỗi lần Tưởng Minh gọi tôi đến họp mặt tôi đều nhận lời." Trang Hoàn dừng một chút, thanh âm trầm thấp nghe có vẻ lạnh nhạt nhưng lời nói ra lại khiến tim Điền Hân nhảy lên một cái, "......Bởi vì có thể gặp được em."


Điền Hân mất ba giây mới nhận ra anh có ý gì, trong đầu ong ong, gương mặt bất giác nóng lên.
Trang Hoàn đúng là một người cuồng công việc.


Thật ra anh cũng chẳng đam mê công việc của mình cho lắm, chỉ là không có hứng thú với bất kỳ chuyện gì khác, bình thường ngoại trừ tập thể dục giữ sức khỏe và thỉnh thoảng ôn lại mấy thế võ trước kia học được trong quân ngũ thì không còn sở thích nào khác.


Về mặt tình cảm lại càng nhạt nhẽo hơn.
Cha mẹ vì chuyện này mà thúc giục anh vô số lần, bạn bè cũng trêu chọc anh thanh tâm quả dục, lâu dần Trang Hoàn cũng hoài nghi mình vô cảm bẩm sinh, đời này đã định sẽ không yêu bất cứ ai.
Cho đến một lần họp mặt anh gặp được nam sinh tên là Điền Hân kia.


Trong quán bar sáng lờ mờ, Triệu Gia Hạo ôm vai cậu đắc ý tuyên bố với mọi người đây là bạn trai hắn. Tính cách nam sinh dường như rất khép kín, đối mặt với tình huống này lộ vẻ thẹn thùng khẩn trương, lí nhí chào hỏi mọi người. Bị đám người trêu chọc ồn ào, nam sinh hoàn toàn không biết ứng phó ra sao, ánh mắt luống cuống nhìn quanh, vừa vặn chạm trúng ánh mắt Trang Hoàn.


Bốn mắt nhìn nhau, nam sinh thoáng sửng sốt, lúc đầu muốn dời mắt đi nhưng có lẽ cảm thấy làm vậy không lịch sự nên ngượng ngùng cười với anh, trên mặt hiện rõ hai lúm đồng tiền nhỏ xinh.
Trong khoảnh khắc đó Trang Hoàn giật mình biết thế nào là hồng trần.


Anh kinh ngạc luống cuống vì trái tim mình lần đầu tiên đập cuồng loạn như thế, đột nhiên hiểu ra "tình yêu sét đánh" trước kia từng nghe nói là có thật.
Nhưng yêu đến mấy cũng vô ích, đối phương đã thuộc về người khác, đạo đức của Trang Hoàn không cho phép anh dụ dỗ bạn trai người khác.


Anh cố gắng làm mình phân tâm, từ chối mọi cuộc họp mặt với bạn bè để mong sớm quên đi sai lầm không nên xảy ra này. Nhưng tình yêu là thứ vô lý nhất trên đời, càng muốn quên lại càng nhớ, càng kiềm chế thì càng khao khát.


Lần đầu tiên anh thất bại trước sự tự chủ mà mình vẫn luôn tự hào, khi Tưởng Minh gọi điện rủ anh đến, anh liền nhận lời ngay.
Trong nháy mắt đó, Trang Hoàn không muốn thừa nhận nỗi vui sướng trong lòng mình đã vượt xa tự trách và áy náy.


Cứ thế anh ngồi trong góc không ai chú ý, yên lặng trầm mặc nhìn chăm chú người trong lòng mình. Thậm chí anh còn không dám nhìn quá lộ liễu vì sợ mang đến lời đồn đại và phiền phức cho cậu. Chỉ khi nào đám bạn xúm nhau trêu chọc đôi tình nhân kia, anh mới quang minh chính đại nhìn theo đám người, thấy đối phương ngượng ngùng mà tràn ngập quyến luyến nhìn sang nam nhân bên cạnh, trong lòng anh yên lặng nhấm nháp tư vị vừa vui sướng vừa thống khổ, tựa như đang ăn một viên kẹo độc.


Uống rượu độc giải khát mà còn vui vẻ chịu đựng.


Nhưng Triệu Gia Hạo cũng chẳng tử tế gì, anh vừa lo lắng vừa ích kỷ gửi cho Điền Hân hai tin nhắn kia, lại giống như ném đá vào biển sâu. Anh phẫn nộ, anh không cam lòng, thậm chí còn ác độc ghen ghét, muốn hỏi mình rõ ràng tốt hơn Triệu Gia Hạo một vạn lần, tại sao cậu vẫn cố chấp ở bên hắn.


Nhưng anh không có dũng khí, càng không có tư cách mở miệng hỏi câu này.
Cho đến đêm mưa hôm ấy, anh nhận được tin Điền Hân bị tai nạn qua đời.
Đạo đức hay tư cách gì đó chỉ là trò cười mà thôi.
Ruột gan đứt từng khúc cũng không đau đến thế.


Trang Hoàn có nằm mơ cũng không ngờ khi mình chạm được vào gò má của người kia như trong tưởng tượng vô số lần thì đối phương chỉ còn là một thi thể lạnh lẽo.
......


"Lần trước tôi không kịp nói ra, lần này tôi không muốn bỏ lỡ nữa." Trang Hoàn đi tới mấy bước, rốt cuộc đã rút ngắn được khoảng cách giữa họ, "Điền Hân, tôi có thể theo đuổi em được không?"






Truyện liên quan