Chương 60: Ta không làm thế thân (7)

"Kẻ mà các ngươi gặp là Ma Quân Thương Bắc đang nắm giữ thế lực hùng mạnh trong Ma tộc mấy năm gần đây, Đông Phương Đông." Trong mắt chưởng môn phái Vô Trần hiện lên một tia may mắn, ngữ khí nặng nề nói, "Ma Quân này đã đạt cảnh Luyện Hư, ngay cả ta cũng không phải đối thủ, các ngươi có thể nhặt về một cái mạng đúng là gặp may."


Đêm qua đệ tử phái Vô Trần chiến đấu với đám sương đen ở trấn Cam Tuyền ít nhiều gì cũng bị thương nhẹ, đám sương đen kia quả thực quỷ dị, làm thế nào cũng diệt không hết, khi bọn hắn đinh ninh sắp bỏ mạng ở đó thì những đám sương đen giống như nhận được lệnh nên đồng loạt lui bước, nhờ vậy bọn hắn mới giữ được mạng đi suốt đêm về môn phái.


Các đệ tử nhìn nhau, không ngờ mình gặp phải đại ma đầu nên ai nấy đều tỏ vẻ hú vía.


"Lần này may mắn sống sót nhưng lần sau thì chưa chắc đâu! Các ngươi nhất thời ham vui tự ý ở lại trong thành trái với quy củ, cả gan làm loạn còn ra thể thống gì nữa!" Chưởng môn tức giận nói, "Phạt tất cả các ngươi đến Tư Quá Nhai diện bích một tháng để ăn năn hối lỗi!"


Lời vừa nói ra thì mặt mũi ai nấy đều nhăn như mướp đắng, Tư Quá Nhai là nơi khắc nghiệt đến nỗi chim không thèm ị, ở đó một tháng khác nào bức người ta phát điên chứ?


Thanh Khanh nghe xong lập tức bất mãn, ngẩng đầu muốn cãi nhưng bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc của cha mình cũng hơi sợ, tức giận mà không dám hó hé gì.
"Sư phụ, đệ tử nghĩ phạt như vậy quá nặng rồi."


available on google playdownload on app store


Nghe có người dám mạnh miệng với chưởng môn, các đệ tử kinh ngạc nhìn lại thì thấy người vừa lên tiếng chính là Nguyễn Lan xưa nay luôn ẩn mình trong đám đông.


Không phải Đường Cửu muốn nói đỡ cho người khác mà chỉ đơn giản là hắn không muốn đến Tư Quá Nhai khỉ gió nào đó chịu khổ, vì vậy ngẩng đầu nhìn thẳng vào chưởng môn nói tiếp: "Tuy các đệ tử tự ý ở lại là sai nhưng chính nhờ thế mới bảo vệ được tính mạng hàng trăm hàng ngàn dân chúng dưới tay ma tu, sư môn luôn dạy chúng ta trừ kẻ ác giúp kẻ yếu, một lòng hướng đến chính nghĩa, chẳng lẽ hành động lần này của các đệ tử không phải công đức hay sao? Lấy công chuộc tội, đâu cần phạt nặng như thế đúng không?"


Chưởng môn nhìn đệ tử mình từng ưu ái này với vẻ mặt hết sức phức tạp. Trước kia hắn thật sự xem Nguyễn Lan như con ruột để nuôi dưỡng dạy bảo, cũng đánh giá cao sự thông minh hiếu học của Nguyễn Lan, nhưng sau khi Thanh Khanh trở về thì trong lòng hắn hổ thẹn, càng sợ con ruột mình đau lòng nên cố tình xa lánh Nguyễn Lan, thậm chí thấy Thanh Khanh nhiều lần dẫn các sư huynh đến ức hϊế͙p͙ sỉ nhục Nguyễn Lan cũng mắt nhắm mắt mở làm ngơ.


Trong lòng hắn cảm thấy Nguyễn Lan mắc nợ Thanh Khanh, mặc dù biết rõ Nguyễn Lan chưa bao giờ làm sai chuyện gì.


Chưởng môn dời mắt đi để khỏi đối diện với ánh mắt Đường Cửu nhìn thẳng vào mình, im lặng một lát mới nhượng bộ: "Ngươi nói có lý. Vậy thì đổi thành hối lỗi ngay trong phòng mình, không có tình huống đặc biệt thì không được tự ý ra ngoài."


Các đệ tử reo hò trong âm thầm rồi lặng lẽ liếc nhìn Đường Cửu. Bọn hắn vốn cảm thấy dạo này Nguyễn Lan sư đệ ngày càng đẹp, luôn luôn thu hút ánh mắt bọn hắn, giờ Nguyễn Lan còn nói giúp bọn hắn nên trong lòng lập tức nảy sinh thiện cảm, đang nghĩ xem có nên lén Thanh Khanh sư đệ đi nói mấy câu với Nguyễn Lan hay không thì đã thấy Nguyễn Lan quay người bỏ đi chẳng thèm nhìn bọn hắn dù chỉ một cái.


——
Nửa tháng trôi qua rất nhanh, Đường Cửu ở trong phòng mình ngồi thiền tu luyện để củng cố cảnh giới. Suốt thời gian đó mỗi ngày đều có tiếng đập cửa lén lút, hắn cũng lười hỏi là ai nên trực tiếp lập kết giới để được yên tĩnh hoàn toàn.


Hôm nay thiền xong hắn mở cửa ra sân, vừa chơi đùa với con thỏ Cửu Uyên tặng vừa nhìn vật nhớ người.
Đã hơn mười ngày rồi, chẳng biết người kia đã độ kiếp xong chưa, bao lâu nữa mới về.
Thật là, không thể nhanh hơn chút sao, không biết đang có người nhớ y vô vàn hay sao?


Hắn vừa âm thầm ủy khuất vừa nhổ cỏ trong sân đút cho thỏ ăn. Ký ức kinh khủng của con thỏ khi bị người này cho ăn thịt vẫn còn mới mẻ, sợ lại bị đầu độc lần nữa nên run lẩy bẩy không dám há mồm, Đường Cửu đành vuốt lông nó rồi nghĩ hết cách dụ nó ăn. Đúng lúc này một tiếng kèn ầm ĩ vang lên, tiếng khua chiêng gõ trống đinh tai nhức óc làm màng nhĩ lùng bùng, Đường Cửu giật mình run tay một cái, con thỏ kia thừa cơ nhảy ra khỏi ngực hắn chạy mất dạng.


Nhà ai cưới vợ mà náo nhiệt thế?
Không đúng. Đường Cửu nghĩ lại. Phái Vô Trần ẩn cư trên núi Thúy Bình, người dưới núi có cưới vợ linh đình đến mấy cũng đâu thể vọng tới trên núi chứ!?


"Chúc mừng Ma Quân Thương Bắc cưới tiểu thiếp thứ mười sáu! Con trai chưởng môn phái Vô Trần Thanh Khanh, Ma Quân đại nhân nhà ta thích ngươi là may mắn của ngươi đấy, còn không mau thay đồ xuống núi lên kiệu hoa về cung với Ma Quân đại nhân của chúng ta đi ——"
Đường Cửu: "......"
Cái quái gì thế


Trong thế giới ban đầu còn có tình tiết này nữa sao
Sao hắn không nhớ có ma tu nào chơi trò cưỡng chế yêu với Thanh Khanh nhỉ


Thanh âm này rất to và rõ ràng, hiển nhiên là dùng bùa truyền âm, mọi người trong phái Vô Trần đều nghe rõ mồn một nên kinh hãi ùa hết ra sân. Thanh Khanh hoang mang đi sát bên cạnh chưởng môn, sắc mặt chưởng môn cũng hết sức khó coi, cơ mặt run lên nhè nhẹ.


"Có chuyện gì vậy?" Thiên Hoằng trưởng lão nghiêm giọng hỏi, "Sao đột nhiên Đông Phương Đông lại tìm tới cửa? Thanh Khanh trêu chọc y à?"


"Ta không có!" Thanh Khanh hét lên the thé, dù hắn kiêu căng ngang tàng đến đâu thì cũng biết ma tu cảnh Luyện Hư không dễ chọc, huống chi Đông Phương Đông còn mang tiếng xấu, "Ta đã gặp y bao giờ đâu!!"


"Con chưa gặp y nhưng rất có thể y đã thấy con." Trong lòng chưởng môn chùng xuống, "Vào đêm các con đến trấn Cam Tuyền nửa tháng trước."


Sắc mặt Thanh Khanh dần tái đi, lần này rốt cuộc luống cuống: "Không...... Con không làm tiểu thiếp đâu!! Đây chính là Đông Phương Đông đó! Con mà xuống núi thì làm gì còn mạng nữa chứ!?"


Đông Phương Đông nổi danh không chỉ vì y là đại ma đầu cảnh Luyện Hư mà còn vì y từng làm vô số chuyện mất nhân tính nghe rợn cả người. Tu vi của y cao là nhờ đi theo tà ma ngoại đạo, ăn sống tim người để tu luyện, giếŧ người đã thành thói quen, đi qua chỗ nào thì chỗ đó máu chảy thành sông. Đồng thời y còn cực kỳ háo sắc, yêu thích mỹ nhân, nhất là mỹ nhân chính đạo. Sở dĩ tuyên bố muốn cưới Thanh Khanh làm phu nhân thứ mười sáu là vì lúc trước y đã gióng trống khua chiêng cưới mười lăm người, ai cũng là tu sĩ chính đạo. Y bắt những tu sĩ này về Ma Cung, sau khi tha hồ làm nhục thì sát hại tàn nhẫn, moi tim họ ra ăn sống.


Những việc Đông Phương Đông làm đã sớm truyền khắp giới tu chân, người người hận y thấu xương nhưng ma đầu kia có tu vi cao và thế lực lớn nên không thể diệt trừ. Danh môn đại phái như Huyền Thiên Môn không cần e ngại Đông Phương Đông nhưng các môn phái nhỏ yếu đều sợ y như sợ cọp, đừng nói đến ý nghĩ trừ ma mà chỉ hận không thể thắp hương cầu nguyện ma đầu kia tuyệt đối đừng nhìn trúng tu sĩ nào trong môn phái của mình, nếu không sẽ gặp phải đại họa.


Giờ tai bay vạ gió này lại đột ngột ập đến phái Vô Trần mà không hề báo trước.
Mặt ai cũng xám như tro.
——
Dưới núi, ma tu truyền lời thấy trên núi không có động tĩnh gì thì cung kính ngửa đầu hỏi người bên cạnh: "Chủ thượng, Thanh Khanh kia không ra, giờ phải làm sao ạ?"


Nhìn chiến trận ở đây thật sự rất giống nhà giàu tới đón dâu. Mấy ma tu dẫn đầu giơ lên cờ xí, lọng che và bảng gỗ mở đường, theo sau là loa kèn chiêng trống và đội tấu cổ nhạc, ở giữa có kiệu lớn tám người khiêng buông rèm đỏ nhìn hết sức long trọng. Đông Phương Đông mặc áo đỏ cưỡi trên một con ma thú nhìn không ra chủng loại gì. Nửa tháng trước y bị đánh nội thương đã khỏi hẳn, lúc này tỏ vẻ hài lòng ra hiệu cho thủ hạ dâng lên bùa khuếch đại âm thanh, giọng nói lả lơi đưa tình nhưng lại khiến người ta không rét mà run văng vẳng khắp núi Thúy Bình.


"Thanh Khanh, xa cách nửa tháng có nhớ ta không? Còn ta cứ mãi trằn trọc khó ngủ, rốt cuộc phải tìm đến đây cưới ngươi. Trong vòng một khắc nếu ta không thấy ngươi thì sẽ đích thân lên núi đón. Đến lúc đó nếu không cẩn thận ngộ thương đồng môn của ngươi thì mong ngươi đừng trách ta đấy nhé."


Cả phái Vô Trần nghe Đông Phương Đông nói xong đều nhịn không được run rẩy. Ma đầu kia đã biểu lộ ý tứ rất rõ ràng, nếu không chủ động đưa Thanh Khanh xuống núi thì y sẽ tự mình lên, đến lúc đó tàn sát cả môn phái chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi!


Ánh mắt rất nhiều người đều đổ dồn vào Thanh Khanh.
Thanh Khanh níu chặt cánh tay chưởng môn, vì hoảng sợ tuyệt vọng mà giọng nói trở nên chói tai: "Phụ thân cứu con với! Con không muốn xuống núi...... Con không muốn xuống núi!!"


"Cha tuyệt đối sẽ không giao con ra đâu." Chưởng môn tái mặt nhưng vẫn an ủi vỗ lưng Thanh Khanh. Đây là con ruột bị thất lạc của hắn khó khăn lắm mới tìm về, sao có thể giao cho ma đầu kia chà đạp được!?


"Nhưng sư phụ, ma đầu kia nói một khắc sau y sẽ lên núi đấy ạ!" Có đệ tử thất sắc nói, "Đến lúc đó...... chỉ sợ tất cả chúng ta cộng lại cũng không thắng nổi y đâu!"


Đây là sự thật. Tu vi của chưởng môn cũng chỉ đến cảnh Hóa Thần, các trưởng lão chưa qua đỉnh Nguyên Anh, còn đệ tử môn phái chỉ có mình Hà Thiên Duệ đạt đến Kim Đan, những người khác chỉ đạt Trúc Cơ hay thậm chí là Luyện Khí, tuy đông người nhưng cũng không thể đỡ được vài chiêu của đại ma đầu cảnh Luyện Hư.


Huống chi dưới tay ma đầu kia còn có vô số ma tu hung ác!


Mồ hôi lạnh tuôn như mưa trên đầu trên mặt đám người, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi và tuyệt vọng tột độ như đang chờ tử thần đến. Thanh Khanh trốn sau lưng chưởng môn, toàn thân lạnh buốt vì sợ hãi, chỉ hận không thể tìm khe hở chui vào để không ai tìm thấy mình nữa.


Ngay giữa lúc tĩnh mịch này, không biết đệ tử nào thì thầm một câu: "Nguyễn Lan và Thanh Khanh sư đệ rất giống nhau mà."
Như một cây kim đâm vào thần kinh gần như đứt đoạn của đám người, ai nấy đều giật mình, không hẹn mà cùng thấy được một tia hy vọng.


Thật ra bọn hắn rất muốn nói đưa Thanh Khanh xuống núi đi, nếu không tất cả mọi người sẽ phải ch.ết, nhưng thân phận Thanh Khanh vẫn còn đó, bọn hắn biết chưởng môn tuyệt đối sẽ không đồng ý nên không dám mở miệng.
Nhưng Nguyễn Lan thì khác.


Nguyễn Lan không cha không mẹ, xuất thân bần hàn, nói khó nghe thì y có ch.ết cũng chẳng ai đau lòng.
Hơn nữa ch.ết một người dù sao cũng tốt hơn ch.ết cả đám, đã có lựa chọn tốt hơn thì sao không làm?


Dần dà ánh mắt mọi người đều tập trung vào thiếu niên có dáng dấp tương tự Thanh Khanh, kể cả chưởng môn.
Đường Cửu yên lặng cảm nhận mọi ánh mắt đổ dồn vào mình từ bốn phương tám hướng, nghĩ thầm trước kia Nguyễn Lan cũng trải qua tình cảnh như bây giờ sao?


Cảnh này rất giống với khi Nguyễn Lan bị yêu cầu đổi mặt cho Thanh Khanh.
Đường Cửu nhận ra giọng ma đầu kia chính là nam tử áo tím mà hắn gặp ở trấn Cam Tuyền đêm đó, cũng biết đối phương đến tìm mình, chỉ vì Thanh Khanh nổi danh bên ngoài nên Đông Phương Đông mới tìm sai người.


Nhưng những người khác trong môn phái hoàn toàn không biết chuyện này.
Bọn hắn chỉ biết Thanh Khanh không thể ch.ết, bọn hắn không muốn ch.ết, vì vậy đành để Nguyễn Lan chết.
Logic thật hợp lý biết bao.
Lòng dạ...... thật bẩn thỉu biết bao.


Thanh Khanh như vớ được ngọn cỏ cứu mạng, lao ra từ sau lưng chưởng môn chỉ vào Đường Cửu nói năng lộn xộn: "Đúng, bắt y đi đi! Dù sao Đông Phương Đông chỉ mới gặp ta một lần, nhất định sẽ không nhận ra chúng ta khác nhau chỗ nào đâu! Sắp đến giờ rồi, mau đưa y xuống núi đi!!"


Thiên Hoằng trưởng lão nhíu mày, cảm thấy việc này quá hoang đường nên buột miệng bảo chưởng môn: "Làm vậy có quá đáng lắm không? Nguyễn Lan vô tội......"


"Trưởng lão nói thế là có ý gì!?" Thanh Khanh lập tức hung tợn trừng mắt với Thiên Hoằng trưởng lão, vẻ mặt điên cuồng như con sói bị ép vào đường cùng, "Chẳng lẽ ta không vô tội sao? Chẳng lẽ ta có thể chết sao!?"
Thiên Hoằng trưởng lão: "Ta không có ý này!"


"Ta mặc kệ!" Thanh Khanh hét lên the thé rồi quay phắt lại đỏ mắt nhìn Đường Cửu, "Nguyễn Lan vốn được chúng ta tốt bụng cứu lên núi, còn mạo danh thay thế ta hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp lâu như vậy, chẳng lẽ không nên báo đáp sao!? Giờ chính là lúc để y báo đáp!! Nguyễn Lan, nếu ngươi còn chút lương tri thì tự xuống núi đi!!"


Đường Cửu nhìn hắn chậm rãi nói: "Ta chưa thấy ai bắt người ta lấy mạng để báo đáp cả. Mà nếu ta nhớ không lầm thì năm đó ta sống một mình ở trấn nhỏ dưới núi vẫn tự lo được cơm no áo ấm, hình như đâu cần các ngươi tốt bụng "cứu" ta lên núi."


"Ngươi đừng ở đây giảo biện nữa!" Thanh Khanh rít lên rồi nhìn các đệ tử khác bên cạnh Đường Cửu, "Các ngươi muốn ch.ết à? Còn không mau bắt y lại đi!"


Đám đệ tử rục rịch muốn động nhưng không dám ra tay khi chưa có lệnh của chưởng môn, ai nấy đều háo hức trông mong nhìn chưởng môn. Chưởng môn lộ vẻ do dự, một lát sau chán nản quay đầu đi: "Nguyễn Lan, sư phụ có lỗi với ngươi. Nhưng vì toàn môn phái...... đành để ngươi chịu thiệt thòi vậy."


Một đệ tử bên cạnh Đường Cửu nghe vậy thì lập tức mừng rỡ quay sang Đường Cửu, ánh mắt lộ vẻ hung ác, rút kiếm đâm về phía hắn!
"Sư đệ, ngươi hy sinh thân mình vì người khác, các sư huynh nhất định sẽ không quên ngươi đâu!"


Hắn đã đạt đỉnh Trúc Cơ, trong trí nhớ thì Nguyễn Lan chỉ là Trúc Cơ trung kỳ nên cứ đinh ninh chỉ cần một chiêu nhất định sẽ đánh Nguyễn Lan bất tỉnh, ai ngờ giây trước hắn còn thấy Nguyễn Lan thờ ơ đứng tại chỗ, thế mà giây sau một ánh kiếm lạnh lẽo phóng lên tận trời làm hắn giật nảy mình, vừa định ra chiêu ngăn cản thì đột nhiên không cảm giác được tay phải của mình.


Hắn mờ mịt cúi đầu nhìn mới phát hiện cánh tay cầm kiếm của mình đã rơi xuống đất từ lúc nào. Nhát kiếm kia quá nhanh, cơn đau kịch liệt lúc này mới lan ra toàn thân làm mọi giác quan của hắn đột ngột nổ tung.
"Á ——!!!"


Hắn rú thảm một tiếng rồi ôm cánh tay phải chảy máu ồ ạt ngã ra đất, trên mặt nổi đầy gân xanh, rống cổ gào thét ầm ĩ.


Đường Cửu lắc cho máu rơi xuống từ thân kiếm Thanh Lam, dung nhan kiều diễm lúc này còn lạnh hơn cả ánh kiếm, đôi mắt dưới hàng mi đen dài như chứa đựng băng tuyết chậm rãi đảo qua đám người vây quanh mình, chậm rãi hỏi: "Còn ai đến nữa không?"


Mọi người đều khiếp đảm nhìn hắn với vẻ không tin nổi. Không phải chấn động vì xưa nay hắn luôn hiền lành mà lại hạ độc thủ với đồng môn, mà chấn động vì tu vi lộ ra qua nhát kiếm kia của hắn——
Không ngờ là cảnh Nguyên Anh!
Rốt cuộc Nguyễn Lan đã có tu vi cao như vậy từ lúc nào!?


Hà Thiên Duệ nhếch môi nhìn người kia ánh mắt lạnh thấu xương, sắc mặt như tuyết, cầm trong tay trường kiếm hiện đầy sát ý, gần như không thể tin được người này và Nguyễn Lan trong trí nhớ của hắn là cùng một người.


Bị tu vi và sát khí của Đường Cửu cảnh cáo, các đệ tử không dám tiến lên nữa mà bắt đầu lui lại. Thanh Khanh thấy cảnh này thì tức bốc khói, níu áo chưởng môn rối rít nói: "Phụ thân ra tay đi! Mau lên! Thời gian sắp hết rồi!!"


Chưởng môn nhắm mắt lại, thân hình như cánh chim vút lên một cái, vận khởi song chưởng đánh tới Đường Cửu từ trên cao!


Một luồng chân nguyên bàng bạc ập xuống đầu, Đường Cửu cắn chặt răng, tim đau dữ dội, một lần nữa cảm nhận được sự áp chế khủng khiếp của kẻ mạnh hơn mình. Nhưng hắn không lùi mà tiến tới, vung kiếm bổ ra giữa trời, lấy khí thế điếc không sợ súng giơ kiếm xông lên!


Mọi người đứng ngoài quan sát đều nghĩ hắn điên rồi.
Dù cảnh Nguyên Anh đã rất lợi hại nhưng so với một người đạt cảnh Hóa Thần thì chẳng khác nào đom đóm không biết tự lượng sức muốn chống lại mặt trời, làm sao thắng nổi!?
Đường Cửu cũng không nghĩ mình sẽ thắng.


Không phải hắn cậy mạnh, thậm chí cũng không phải đang trút giận.
Hắn chỉ không cam lòng mà thôi.


Dựa vào cái gì Nguyễn Lan phải đối mặt với sự bất công hết lần này tới lần khác, dựa vào cái gì vì khuôn mặt này mà bị những kẻ đáng ghét kia lấy lý do sặc mùi đạo đức giả để ép vào chỗ ch.ết?


Máu tươi chảy xuống khóe miệng, xương cốt toàn thân như bị nghiền nát đau đến tê liệt. Nhưng hắn vẫn không lùi bước mà tiếp tục nghênh đón vô số cú chưởng hiểm ác của chưởng môn trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Trong đầu hắn lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất, rõ ràng, cố chấp, gần như điên cuồng.


Dù Đông Phương Đông có lên núi giếŧ sạch cả đám thì hắn tuyệt đối sẽ không chủ động xuống núi để hy sinh vì lũ ích kỷ này!


Đám người không ngờ Đường Cửu có thể kiên trì lâu như vậy trước chưởng môn nên ai cũng kinh ngạc lo lắng, Thanh Khanh trợn rách cả mí mắt, chỉ hận không thể xúi phụ thân đánh ch.ết người kia. Hà Thiên Duệ nãy giờ đứng ngoài quan sát, lúc này tính toán thời gian, rốt cuộc nhìn Đường Cửu với ánh mắt phức tạp rồi khẽ thở dài.


Đường Cửu dốc hết sức lực tránh được một chưởng, sau đó chợt cảm thấy bên hông đau nhói, cảm giác tê liệt lập tức lan khắp toàn thân.
Ám khí......
Hắn chửi thầm một tiếng, trường kiếm trong tay phải rơi xuống, cả người xụi lơ ngã vào lòng Hà Thiên Duệ.


Hà Thiên Duệ rút ra cây kim bạc bôi thuốc tê trên hông Đường Cửu rồi nhìn hắn cố giãy dụa không để mình ngất đi, thì thầm thật nhỏ để những người khác không nghe được: "Nguyễn Lan, ta thật sự rất thích ngươi."


Đây là sự thật. Vốn dĩ thích khuôn mặt y, thích sự ngoan ngoãn của y, gần đây lại phát giác không hiểu sao Nguyễn Lan trở nên mạnh mẽ kiên cường, không sợ trời không sợ đất càng làm hắn mê muội hơn.
Chỉ tiếc là......


"Đáng tiếc ta không có lựa chọn nào khác." Hà Thiên Duệ ôm người đã nhắm nghiền mắt, thấp giọng nói, "Nguyễn Lan, xin lỗi nhé."
——
Thời hạn một khắc đồng hồ vừa đến, Đông Phương Đông ngẩng đầu thấy một tu sĩ đệ tử đi xuống núi, trong ngực còn ôm một người.


"Mong Ma Quân đại nhân sẽ đối xử tốt với sư đệ ta." Hà Thiên Duệ căng thẳng giao Đường Cửu mê man trong ngực cho Đông Phương Đông. Hắn đề phòng nhìn chăm chú sắc mặt ma đầu kia, cứ sợ đối phương nhận ra người này không phải Thanh Khanh thì sẽ tức giận chém ch.ết bọn hắn.


Cũng may sau khi nhìn người kia Đông Phương Đông không có phản ứng gì, chỉ hứng thú hỏi: "Các ngươi đánh hắn bất tỉnh đấy à?"
Hà Thiên Duệ mím môi không nói gì.


Đông Phương Đông cười: "Quý phái có phong cách làm việc độc đáo thật đấy. Ta từng cưới mười lăm phu nhân, môn phái bọn họ hoặc là sống ch.ết không chịu giao người hoặc là tuyên bố thà ch.ết chứ không để đệ tử chịu nhục, còn phiền ta đích thân giếŧ sạch cả đám mới cưới được phu nhân của ta về. Chỉ có phái Vô Trần các ngươi là biết điều, còn đánh người ngất xỉu đưa đến cho ta đỡ tốn sức nữa chứ."


Ngay cả Hà Thiên Duệ nghe những lời này cũng không nhịn được đỏ mặt, nhưng hắn không dám nói mà cũng không biết nói gì hơn, đành siết chặt nắm đấm trơ mắt nhìn ma đầu kia tự tay phủ khăn cô dâu cho người trong ngực, đưa vào kiệu hoa sửa sang cẩn thận rồi nghênh ngang rời đi trong tiếng kèn trống vang trời.


Tác giả có lời muốn nói: Cua, mau tới cướp dâu kìa!!






Truyện liên quan