Chương 42
EDIT: Morticia.
"Túi không gian! Là túi chỉ lớn bằng bàn tay nhưng có thể chứa rất nhiều thứ, không có trọng lượng, mỗi tu sĩ có ít nhất một cái ấy hả?!"
"Má má má! Tôi biết ngay Tô thần không để tôi thất vọng mà, từ lúc bắt đầu tôi đã mong túi không gian xuất hiện rồi.
Tu tiên mà không có túi không gian thì gọi gì là tu tiên nữa!"
"Đúng đúng đúng, so với mấy thứ tu tiên phi thiên độn địa(*), tôi thích túi không gian hơn, có thể mang hết đồ tùy thân theo! Thích đi đâu thì đi!"
(*) Thi thiên độn địa: Bay lên trời, độn thổ.
"Tô thần, không gian tùy thân có như trong tiểu thuyết không? Có suối, thực vật, còn chứa được cả người sống, không gian mười ngày bên ngoài một ngày!"
"Có loại không gian có ruộng đất không? Trồng hết mấy loại cây ăn quả tôi thích, nghe nói hoa quả được linh khí tẩm bổ rất ngon!"
...!
Không thể không nói, trí tưởng tượng của mọi người rất đa dạng.
Lâm Tô vừa chuẩn bị vật liệu, vừa kéo bọn họ về hiện thực, "Tỉnh dậy, tỉnh dậy đê, trời sáng rồi, đừng có mơ giữa ban ngày nữa! Đọc nhiều tiểu thuyết không gian tùy thân có ruộng quá à? Cái loại Thần khí mọi người thích không có đâu, chỉ có túi không gian bình thường thôi."
"Uầy, Tô thần cũng biết đùa kìa, chỉ cần Tô thần mỗi ngày cười với tôi một cái, tôi không cần túi không gian nữa!"
"Bình thường cũng được rồi, tôi không có nhiều yêu cầu, tôi quan tâm là quốc gia có phát cho mỗi người một cái không?"
"Đúng! Tôi không tham lam, chỉ cần quốc gia phát cho tôi một cái là được!"
Một bên khác, Tiêu Nhã đang livestream, live cho giới Tu chân, theo yêu cầu của người xem, cô ta nhắm ống kính vào Lâm Tô.
"Mấy người muốn không gian tùy thân đúng là có dũng khí.
Mấy loại không gian mà mấy người nói tiểu sư tổ của ta từng luyện chế rồi, chỉ có tiểu sư tổ bọn ta làm được!"
"Âm tông có Tu Di bí cảnh, Hi Âm sư tổ lúc một ngàn tám trăm tuổi từng luyện chế, lấy một vùng trời phong ấn trong một khối ngọc bội, có suối có đất, có thể cho người sống vào, thời gian so với bên ngoài hơn ba mươi ngày.
Nhưng không gian quá lớn, không ai khống chế được! Nên đặt ở Âm tông làm bí cảnh."
"Lũ gà bắp mới nhập môn, trang trị không gian không nên to quá, phải xem thần trí của mình có thể khống chế bao nhiêu, lớn quá không khống chế được, ngươi tìm đồ ngươi bỏ vào kiểu gì?"
"Cái vị muốn không gian tùy thân có vựa trái cây ấy, tìm hiểu tùy thân linh điền chút! Tiểu sư tổ chúng ta cũng luyện chế rồi, không mảnh ruộng nhỏ, tùy thời trồng thiên tài địa bảo."
"Còn có loại nuôi Linh thú chờ Linh thú trưởng thành.
Loại có nhiều công năng rất khó luyện chế, vật liệu cũng khó tìm, nhưng nếu tách công năng ra, túi trữ ra túi trữ, nuôi Linh thú ra nuôi Linh thú, ruộng đất ra ruộng đất...!Đơn giản hơn nhiều."
"Còn có rất nhiều công dụng lẻ, đều là phát minh của tiểu sư tổ!"
...!
Tiêu Nhã chỉ nhìn cũng cảm nhận được từng câu chữ của những người này đều toát lên vẻ tôn sùng đối với Lâm Tô, cho dù có phải đồng môn tu sĩ hay không đều chỉ có sùng kính.
Không phải giới Tu Chân cá lớn nuốt cá bé, cạnh tranh rất kịch liệt à? Vì sao nhắc đến Lâm Tô lại hài hòa thế?
Hay nói, rốt cuộc là kiểu người như thế nào mới khiến mọi người buông hết định kiến môn phái, nhìn cô bằng con mắt khác?
Tiêu Nhã không hỏi, cô ta chỉ yên lặng nhìn bình luận của những tu sĩ kia, chậm rãi phác họa ra hình tượng của Lâm Tô ở giới Tu chân.
—— Một người thích nghiên cứu, không tranh quyền đoạt thế, thiên tài tu sĩ không giữ mình.
Giống như nhà phát minh điên cuồng nghiên cứu khoa học.
Thuần là khoa học, lại là người mang lại lợi ích cho rất nhiều người, ai mà không thích?
Tiêu Nhã hình như hiểu rõ gì đó, nhưng cảm thấy bản thân chắc chắn không làm được như Lâm Tô, khiến mọi người ai cũng thích.
Vì cô ta không thể mở lòng với người khác, thẳng thắn đối đãi, cho nên mặc định không có chuyện người khác cũng chân thành với cô ta.
*
EDIT: Morticia.
Túi không gian đầu tiên luyện chế ra chỉ rộng hơn năm mét vuông, Lâm Tô không hài lòng lắm.
Chỉ có cô không hài lòng, người khác lại cực kỳ vui sướng, túi không gian đó, đây là túi không gian, là túi không gian mà tu sĩ dùng trong truyền thuyết! Chỉ ba chữ đã là sự tồn tại khiến người ta hết sức ngạc nhiên rồi!
Theo thường lệ, Lâm Tô luyện chế xong sẽ đưa cho Lục Thanh chuyển về quân đội, bọn họ muốn tự mình nghiên cứu hay sử dụng cô không quan tâm.
Nhân lúc vật liệu đầy đủ, luyện chế thêm mấy túi không gian nữa, giao dịch cho những khu an toàn khác.
Người bình thường mong đợi quốc gia phát mỗi người một cái, phải qua một thời gian nữa.
Bây giờ mọi người mới bắt đầu bước vào con đường tu luyện, biết luyện đan luyện khí chỉ có mình cô, cũng đâu thể bắt cô tăng ca luyện chế cho mỗi người một cái?
Không nói linh lực có đủ không, chỉ riêng vật liệu thôi đã không đủ rồi.
Vật liệu luyện chế Pháp khí không gian đâu có dễ tìm? Bất cứ chuyện gì cũng phải từng bước một, phổ cập cũng cần quá trình, không có chuyện một phát là xong.
Thế là, thế kỷ mới năm thứ hai, cùng tu luyện qua một năm.
Cái gọi là thầy dẫn đến cửa, học hành dựa vào bản thân, Lâm Tô có thể giúp bọn họ nhập môn, đi được bao xa thì phải xem nghị lực và ngộ tính của mình.
Tu hành là chuyện cực kỳ khô khan, mà chu kỳ thì dài dằng dặc, không phải ai cũng chịu đựng được.
Nhất là xã hội có nhiều dụ hoặc như thế, chơi điện thoại? Chơi game? Xem TV? Qua cảm giác mới lạ, ngày ngày tu luyện, lại không thấy hiệu quả, có người bắt đầu lười biếng.
Tư chất linh căn khác nhau, tu luyện một năm mới lên một tầng ở đâu cũng có.
Thời gian nỗ lực thì lâu, mà kết quả lại không như mong muốn, không phi thiên độn địa như trong tưởng tượng, không lật tay trời mây trở tay trời mưa, có chăng là mỗi ngày buồn tẻ ngồi xuống, tu tiên như thế thì còn ý vị gì nữa?
Lấy Lâm Tô làm ví dụ, cô thiên tư tốt mà vẫn phải tốn ba ngàn năm mới phi thăng, còn phi thăng thất bại, ba ngàn năm theo đuổi hóa hư không.
Cho nên bây giờ trên đường tu tiên, chỉ còn những người nghị lực kiên trì.
Đây cũng là nguyên nhân Lâm Tô cường điệu ngay từ đầu.
Tu tiên là tu tiên, bình thường thì không kiên trì được.
Ngược lại những người hưởng thụ quá trình tu tiên, vừa tu tiên vừa hưởng thụ phong cảnh ven đường, nhìn như người không làm được việc gì ra hồn, lại thường là những người kiên trì đến cuối.
Sinh mệnh dài dằng dặc, chỉ làm một chuyện thế thì chán ch.ết.
Phải học cách điều hòa, học được cách hưởng thụ nhân sinh, tìm được thú vị trong khô khan.
Thế kỷ mới năm thứ ba, đã có một bộ phận tư chất kém từ bỏ tu tiên.
Tu sĩ cũng phải ăn cơm, không nhìn thấy hi vọng, mà còn phải bôn ba vì sinh hoạt, tự nhiên từ bỏ.
Còn có một số người, tu tiên phật hệ, bọn họ sinh hoạt như người bình thường, học hành, công việc và giải trí, lâu lâu lúc nhớ tới thì tu một lúc, hoàn toàn xem tu tiên là nghề tay trái.
Tâm tính yên bình, ngược lại có hiệu quả không tưởng, so với việc lúc nào cũng căng thẳng tu luyện còn hiệu quả hơn.
Đương nhiên, có một số người vẫn kiên trì, thành tiên, trường sinh bất lão, thanh xuân mãi mãi...!Nhưng thứ này vẫn có sức hấp dẫn lớn.
Cho dù chỉ có một tia hy vọng vẫn bất chấp hướng tới, khiến bọn họ kiên trì.
Mà kiên trì sẽ có hồi báo.
"Bây giờ tu sĩ Trúc cơ không ít, theo yêu cầu của mọi người, tôi sẽ giảng thêm ngự kiếm phi hành.
Ngự kiếm phi hành, chỉ dành cho kiếm tu, bọn họ chỉ tu một thanh kiếm, cưỡi hay giết định đều dùng nó.
Mà đối với tu sĩ khác thì gọi là ngự khí phi hành, khí là pháp khí bảo mệnh của mình, loại này dùng khá dễ..."
"Tô thần, tôi có thể ngự châm không? Trước kia tôi đọc truyện nhân vật chính ngự châm phi hành, khiến người ta tưởng anh ta lăng không phi hành(*), thật là cảm zác."
(*) Lăng không phi hành: tui nghĩ là đạp không? Đạp vào không gian.
"Tô thần, lúc tôi ngự kiếm không nhắm được phương hướng thì phải làm sao? Muốn đi hướng Bắc nhưng lại bay về phía Bắc."(*)
(*) Hướng Bắc theo người, Phía Bắc theo địa hình.
Mọi người hiểu không? =)) Hướng thì thay đổi được mà phía thì chỉ có một.
Kiểu kiểu vậy á.
;;-;;
"Lão đại, tôi bay lên thì không dừng được, làm sao đây? Mỗi lần phải chờ đến khi dùng hết linh khí rơi xuống mới thôi!"
...!
Bây giờ trong livestream, không phải bình luận cúng bái Lâm Tô như trước, bây giờ người xem giao lưu với Lâm Tô rất chuyên nghiệp, hay đưa ra câu hỏi để cô trả lời.
Coi như lại vào kỳ trưởng thành một lần nữa.
"Ngự châm, trên lý thuyết thì được nhưng thực tế rất khó thực hiện, người mới thì không nên làm.
Đề nghị bạn sau khi học được những pháp khí khác rồi hẵn học ngự châm..." Lâm Tô trả lời từng câu hỏi.
truyện xuyên nhanh
Mấy năm nay, Lâm Tô luôn tu luyện, nghiên cứu, livestream cứ thế sinh hoạt, cô không thấy buồn chán, ngược lại đắm chìm trong đó.
Tu luyện với cô mà nói, giống như mở thêm tài khoản phụ chơi thêm lần nữa, không có gì khó.
Live cũng giống như trả lời câu hỏi của tiểu bối, là chuyện thường xuyên làm, vấn đề bọn họ hỏi cũng dễ hiểu, không ảnh hưởng gì.
Ngược lại liên quan đến nghiên cứu, là chuyện tốn nhiều công phu hơn, đương nhiên, cũng là chuyện cô thích nhất.
Cô có thể ngâm mình trong phòng thí nghiệm mấy ngày liền, Tịch cốc(*) rồi sau ngày không cần ăn uống nữa, không có cảm giác đói khát, cô yên tâm đắm mình.
(*) Tịch cốc: Nói người đi tu bỏ không ăn cơm để chuyên chú vào việc tu hành (cũ).
Làm chuyện hao tổn tinh lực thì thu hoạch chắc chắn không nhỏ, tỉ như, kết hợp pháp khí Tu chân và vũ khí hiện đại, chế tạo vũ khí Phụ Linh; khi giao cho người bình thường chế tạo, có thể sản xuất một lượng lớn linh đan cấp thấp...!
Nhân loại là chủng tộc rất am hiểu bắt chước, bất kỳ thứ gì rơi vào tay họ đều có thể giải phẫu nghiên cứu, sau đó đem đi sản xuất.
Không chỉ linh đan, bọn họ còn sản xuất túi không gian, bùa chú, pháp khí; trước mắt mới trong giai đoạn nghiên cứu, bị giải phẫu chỉ là chuyện sớm muộn.
Mà những hạng mục này, đa số đều có sự tham gia của Lâm Tô, ban đầu cho là cô chỉ tu tiên, kết quả còn phát hiện cô có cả năng lực nghiên cứu khoa học, điều này khiến đám người Lục Thanh rất vui mừng.
"Lửa phù nhất phẩm đã phá giải thành công, có thể sản xuất hàng loạt rồi, mục tiêu tiếp theo là người bình thường có thể sử dụng..."
Lúc Lâm Tô mở video hội nghị trong phòng thí nghiệm, Lục Thanh mở cửa đi vào.
"Có người tên là Tiêu Nhã đến tìm ngài, cô ta nói hai người có quen biết."
- ---
Nó lại ảo vcl:D...!Toi dịch mà toi hoang mang..