Chương 100

EDIT: morticia.
Mấy ngày nay Trác Việt không về, Hồ Tiểu Bạch gấp không chịu được, nhưng lại không biết anh ở đâu, cũng không biết đi đâu tìm, vì trước giờ Trác Việt chưa từng mang cô về nhà chính.
Bây giờ Hồ Bất Ngôn đề nghị đi tìm giúp, Hồ Tiểu Bạch đương nhiên đồng ý.


Theo bản năng, cô vẫn rất tin tưởng đồng loại.
Hồ Bất Ngôn mang danh đi tìm Trác Việt, dẫn cô đến những nơi bọn họ từng ở chung, liên tục nhắc lại chuyện quá khứ, ý đồ khiến Hồ Tiểu Bạch khôi phục ký ức.


Từ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, đến lúc cô chịu ch.ết thay mình, thật ra bọn họ không ở chung lâu, anh ta bị kẻ thù truy sát, trọng thương biến về bản thể, ẩn thân trong một ngọn núi, sau đó gặp Hồ Tiểu Bạch.
Lúc đó cô còn mơ hồ, chưa khai trí, nhưng đối xử với anh ta rất tốt.


Anh ta không thể cử động, cô đút thức ăn nước uống cho anh ta mỗi ngày.
Anh bị nặng đến mức không nói được, ngày nào cô cũng nói chuyện giải sầu với anh, không cần trả lời, cô có thể nói một mình cả ngày, không ngại mệt mỏi...!


Những chuyện nhỏ bình thường như thế, mỗi lần Hồ Bất Ngôn nhớ đến, luôn thấy đó là khoảng thời gian đẹp nhất đời mình.
Về sau bị kẻ thù đuổi đến, Tiểu Bạch đỡ thay anh một kích.
Cô thiện lương đơn thuần như vậy, có thể liều mình cứu giúp một yêu quái khác mới ở chung không lâu.


"Ngươi còn chưa khỏi, đừng để bị thương nữa..." Câu cuối cùng cô nói trước khi hôn mê.
Chỉ vì lý do buồn cười như thế là đi chịu ch.ết thay anh? Tiểu yêu ngốc nghếch, sao anh dám mặc cô ch.ết?


available on google playdownload on app store


"Thật xin lỗi, ta thật sự không nhớ nổi, ngươi có thể dẫn ta đi tìm Việt Việt trước không? Anh ấy lâu lắm rồi chưa về." Hồ Tiểu Bạch không thích ôn lại chuyện cũ với anh, giờ phút này chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy Trác Việt.


Không cao su như mấy ngày trước, lần này Hồ Bất Ngôn đồng ý luôn, "Được, ta dẫn ngươi đi gặp anh ta."
Không đợi Hồ Tiểu Bạch vui vẻ, anh ta nói thêm, "Nhưng ngươi phải chuẩn bị tâm lý trước, Trác Việt định cưới người phụ nữ khác."


"Không thể nào!" Hồ Tiểu Bạch không suy nghĩ lập tức phủ nhận, "Việt Việt đã đồng ý thú ta rồi, sao có thể cưới người khác?"
"Ngươi nhìn tận mắt thì biết."
Hai nhà Trác Kiều đình hôn, khách đông, rất náo nhiệt, coi nhẹ sắc mặt lạnh lùng của nam chính, những người khác chỉ có vui mừng hớn hở.


Trác Việt kháng cự mối hôn nhân này, nhưng anh làm được gì? Nhìn cha mẹ già nua trong một đêm, anh không thể vứt đi cọng rơm cứu mạng cuối cùng, chỉ có thể đau lòng đồng ý.
Thậm chí anh còn chưa nói lời từ biệt với Tiểu Bạch, nói cho cô biết chân tướng, chỉ có thể hèn nhát trốn đi.


Có lẽ, lâu dần cô sẽ quên anh đi.
Hồ Bất Ngôn cho là, tận mắt thấy Trác Việt đính hôn với người phụ nữ khác, Hồ Tiểu Bạch sẽ tuyệt vọng.
Dù Tiểu Bạch ngốc, nhưng vẫn luôn hướng tới một tình yêu không đổi, cách làm của Trác Việt không khác gì phản bội, không có chuyện cô tha thứ.


Nhưng khiến anh ta không ngờ được, Hồ Tiểu Bạch tận mắt thấy nam nữ chính lễ đính hôn, vậy mà không hề phẫn nộ, không khóc không nháo, yên lặng.
"Không, Việt Việt sẽ không phản bội ta, ngươi nhìn đi, anh ấy không cười.


Anh ấy nên vui vẻ, nhưng không cười, chắc chắn là anh ấy không nguyện ý, là bị ép buộc."
Hồ Tiểu Bạch nói xong, chạy vào giữa hôn lễ, Hồ Bất Ngôn theo bản năng định ngăn cản, lại yên lặng thu tay về, để cô chạy vào.
Trong hôn lễ, người hai nhà Trác Kiều đang chúc mừng lẫn nhau, ý mừng dào dạt.


Trác Việt đứng bên cạnh mặt lạnh băng, Kiều tiểu thư đứng cạnh anh thẹn thùng, tránh sau lưng Trác Việt.
Đúng lúc này, một thân ảnh màu trắng nhào vào lòng Trác Việt.


Hồ Tiểu Bạch ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, nước mắt ủy khuất rơi xuống, "Việt Việt, em tìm được anh rồi, có phải anh không cần em nữa không, không nói tiếng nào đột nhiên biến mất thật lâu..."
Trác Việt thấy dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của cô, thoáng chốc đau lòng, "Không phải, sao anh lại không cần em."


"Thế mà anh còn đính hôn mới người phụ nữ khác, anh từng nói muốn cưới em mà?"


"Không không, anh sẽ không cưới cô ấy, ngoài em ra anh không cưới ai khác!" Anh nói xong lời này, không nhìn những người khác bị kinh hãi, quay đầu nói với người nhà họ Kiều, "Xin lỗi, cháu chỉ yêu Tiểu Bạch, cháu không thể cưới người cháu không yêu, là bất công với cả ba."


Rồi nói với ba mẹ Trác, "Ba mẹ, chuyện công ty, con sẽ nghĩ cách, nếu phải hy sinh tình yêu của con để đối lấy sự sống còn cho công ty, vậy thà rằng bỏ công ty."
Nói xong, anh dắt tay Hồ Tiểu Bạch, mặt mày ôn nhu, "Tiểu Bạch, chúng ta đi."
Hồ Tiểu Bạch vui vẻ vội gật đầu, "Ừm."


Hoàng tử và công chúa tay trong tay vui vẻ rời đi, để lại một đám người mặt mũi mơ hồ, còn có Kiều tiểu thư mắt trợn tròn.
Trong đám khách mời, Lâm Tô xem náo nhiệt, dắt ba mẹ nhà mình đi.
Những người khác mới giật mình nhớ ra bây giờ người ngoài không nên ở lại, yên lặng rời đi.


Đi được nửa đường, mẹ Lâm mới hồi phục tinh thần, muốn nói lại thôi, "Sao lại..."
"Sao là sao? Người ta là chân ái, hâm mộ bao nhiêu."


"Hâm mộ cái gì, trước giờ cứ tưởng Trác Việt là đứa nhỏ chững chạc, sao lại làm việc không đâu thế? Nếu thích thật, thì đừng đồng ý đính hôn, đột nhiên đổi ý giữa đường, lôi kéo chân ái chạy biến, chân ái của nó thì không hối hận, vậy cô bé Kiều gia mất mặt bao nhiêu? Người ta cũng là báu vật trong lòng ba mẹ, sao lại giẫm đạp người ta dưới chân như thế? Coi như không có tình cảm với người ta, vậy ba mẹ mình thì sao? Nó chạy rồi thì mặt mũi ba mẹ nó để đâu? Bao nhiêu người nhìn thấy, bọn họ phải xấu hổ lắm?"


Mẹ Lâm lòng đầy căm phẫn lải nhải, cuối cùng chốt một câu, "May mắn Tô Tô nhà mình không đính hôn với nó, nếu bé con nhà mình bị người ta chà đạp như thế mẹ đau lòng biết bao!"
Lâm Tô nghĩ thầm, trong nguyên tác mẹ đau lòng thật đó, còn không chỉ một lần đâu.


Để Kiều tiểu thư đi theo kịch bản của cô, Lâm Tô không thản nhiên, trước khi đính hôn còn đi khuyên Kiều tiểu thư mấy lần, nhưng người ta không nghe, một lòng một dạ muốn gả cho Trác Việt.
Lâm Tô nói Trác Việt sẽ đổi ý, người ta còn mắng Lâm Tô là ghen tị mình.


Lâm Tô cũng không có biện pháp, chỉ có thể thuận theo tự nhiên, cô đã tận lực, kết quả thế nào, là tự bản thân cô ấy chọn.


Lâm Tô luôn thấy hình như bản thân quên mất chuyện gì, nhưng vì mấy hôm nay quá bận, khu phía Tây Nam có yêu quái ăn thịt người, cô phải đi công tác với đám Cổn Cổn và đồng nghiệp nên không có thời gian ngẫm xem quên chuyện gì.


Đến lúc hết bận rồi nghĩ lại mới nhớ ra, trong nguyên tác ngày kết thúc hôn lễ, quan hệ giữa Hồ Tiểu Bạch và Trác Việt tiến thêm một bước.
Hai người này tâm sự thầm kín.


Nhưng nhân yêu khác biệt, Hồ Tiểu Bạch kích động kém chút hút khô Trác Việt, sau đó vì cứu Trác Việt, đưa yêu đan của mình cho anh.
Lâm Tô hơi nghe ngóng chút, đúng theo nguyên tác, kịch bản phát triển.


Sau đó, Hồ Bất Ngôn không rảnh chèn ép Trác gia, điên cuồng tìm kiếm cách cứu Hồ Tiểu Bạch; Trác Việt thu mua nhân sâm linh chi khắp cả nước, kéo dài tính mạng cho Hồ Tiểu Bạch.


Lâm Tô đoán chừng, Hồ Bất Ngôn nhanh chóng tìm thấy bí phương pha ke, sau đó lấy máu tim bắt yêu sư chế thành thuốc kéo dài tính mạng cho Hồ Tiểu Bạch.


Bắt yêu sư chính thống trên cả nước không có mấy người, ai cũng ẩn giấu rất sâu, công khai ngoài sáng, trước mắt chỉ có một mình Lâm Tô, cho nên Hồ Bất Ngôn tìm đến cửa, là chuyện trong dự đoán.
Chỉ là...!
"Vô duyên vô cớ, sao ta phải đưa máu cho ngươi? Lấy máu tim rồi ta sống kiểu gì?"


Người đàn ông đối diện thần sắc lạnh lùng, nhìn Lâm Tô như nhìn người ch.ết.
"Mạng ngươi không quan trọng bằng Tiểu Bạch, cứu cô ấy, là vinh hạnh của ngươi."
** mẹ! Vinh hạnh chó má này ai muốn!


Lâm Tô nhịn không được chửi tục, cô tự cho là bản thân không gây phiền phức cho nam nữ chính, lúc nam hai lấy máu tim sẽ không có lý do, ai biết người ta mặt dày không cần lý do! Coi trọng ngươi, ngươi phải cho! Còn phải mang ơn!
Xem ra trận chiến này không thể tránh.
Hậu cung của trẫm đâu? Lên!


Đương nhiên, lời thoại xấu hổ như thế, Lâm Tô không dám nói, cô tâm ý tương thông với đám Cổn Cổn, chỉ cần một ý niệm, bọn nó ngầm hiểu liền.
6 đứa nhỏ, chui ra từ trong không gian, xếp thành hàng trước mặt Lâm Tô.


Không đổi bản thể, vẫn là dáng vẻ lông xù, 6 tiểu khả ái dễ thương, xếp thành một hàng, đứng trước mặt Lâm Tô.
Ngẩng đầu ưỡn ngực đối mặt với kẻ thù, rất có tính dễ thương, khí thế, ờ...!hơi kém chút.


Cục Tuyết: "Dám khi dễ Tô Tô nhà ta, để ta dạy ngươi cách làm yêu lần nữa!"
Đại Vương: "Cho dù ngươi có to lớn thế nào đi nữa, bản vương cũng không sợ ngươi!"
Cổn Cổn: "Tô Tô đáng yêu như thế, sao ngươi lại khi dễ người ta?"
Khiếu Thiên: "Bọn ta đông, không sợ ngươi!"


Kim Hoàn: "Nói cho ngươi biết, độc của ta đến chính ta cũng sợ!"
Cẩm Tú: "Ừm...!nguyền rủa ngươi yếu sinh lý."
Hồ Bất Ngôn: "..."
EDIT: morticia..






Truyện liên quan