Chương 19

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Bách Thần đã chuẩn bị tâm lý tốt khi ngã xuống cũng sẽ đỡ đau hơn. Nào ngờ có một đôi tay vững vàng đỡ lấy hắn, vừa mở mắt ra liền thấy một khuôn mặt có chút áy náy của một cậu trai trẻ.


Lâm Phi Vân không kịp lo nghĩ về lễ nghĩa và tôn ti, liền theo bản năng duỗi tay đỡ Bách Thần. Vạn nhất tiểu phu nhân mà có bề gì thì hậu quả cậu không dám tưởng tượng tới.
Lâm Phi Vân thậm chí rất hối hận khi bắt cơ thể suy yếu Bách Thần phải đứng tấn lâu như vậy.


"Cảm ơn." Bách Thần nói lời cảm ơn, trong lòng lại phỉ báng bản thân thật vô dụng. Kiếp trước lấy một địch ba cũng chẳng hề hấn gì tới hắn, hiện tại chỉ có đứng tấn nửa canh giờ vậy mà muốn té xỉu.
Quả thực quá mất mặt.


Bách Thần được Lâm Phi Vân đỡ đến ghế đá ngồi xuống, nhận lỗi: "Là thuộc hạ sai, thuộc hạ không quan tâm đến tình huống cơ thể tiểu phu nhân mà đã nóng vội, thỉnh tiểu phu nhân trách phạt."


"Không liên quan đến ngươi." Bách Thần xoa xoa mi tâm, "Tại vì ta quá yếu, sau này thích ứng được thì sẽ ổn thôi."
"Ngài còn muốn tiếp tục luyện nữa sao?" Lâm Phi Vân có chút lo lắng.


available on google playdownload on app store


Bách Thần nói: “Vì sao không luyện nữa? Thân thể càng yếu thì càng muốn rèn luyện. Nếu ngừng bây giờ cơ thể vĩnh viễn không bao giờ cường tráng được. Không cần lo lắng, sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu."


Lâm Phi Vân không lay chuyển được ý nguyện của Bách Thần, đành phải đáp ứng, "Vậy ngài nghỉ ngơi mười lăm phút, sau đó mới tiếp tục."
Bách Thần gật đầu, “Được.”
Băng Nhi đã sớm tới, chỉ là sợ quấy rầy chủ tử nên không có xuất hiện ở trong sân.


Hiện tại thấy tiểu thiếu gia nhà mình một bộ dáng thảm đến đáng thương, đau lòng cực kỳ, nên vội vàng cầm khay trà và khăn mặt chạy tới chỗ Bách Thần ngồi.
"Tiểu thiếu gia, ngài uống trước hai khớp trà đi ạ." Băng Nhi đưa chén trà đến trước mặt Bách Thần.


"Đặt trên bàn đi." Bách Thần nói, "Bây giờ không nên lập tức uống trà, đợi ta đỡ mệt hơn một chút mới uống được."
Băng Nhi đặt chén trà lên trên bàn, đưa khăn mặt cho hắn, "Chưa uống trà được thì ngài lau mồ hôi trước nha."
“Cảm ơn.”


Bách Thần tự nhiên nói lời cảm ơn, còn Băng Nhi thì lại đang quan tâm tới thân thể hắn có ổn không, cả hai không ai phát hiện cái chi tiết nhỏ này.
Hắn vừa lau mồ hôi vừa nói, "Băng Nhi, ngươi mau đi làm việc của ngươi đi, không cần hầu bên ta."
"Nhưng mà nô tỳ không yên tâm." Băng Nhi không muốn rời đi.


Bách Thần nghĩ nghĩ nói: "Lát nữa luyện xong, ta muốn ăn cháo thịt nạc rau dưa."
Nghe thấy tiểu thiếu gia nhà mình muốn ăn cháo thịt nạt rau dưa, mặt Băng Nhi lập tức hiện ra vui vẻ, "Nô tỳ lập tức đi xuống phòng bếp, nói với bọn họ chuẩn bị cháo cho ngài!"


Vừa dứt lời liền hướng tới phòng bếp mà đi. Thấy bóng dáng Băng Nhi biến mất, Bách Thần lắc đầu cười cười, cầm chén trà lên uống mấy khớp. Không tìm cớ kêu nha đầu này đi, khẳng định nàng ta sẽ tiếp tục lo lắng, hắn cũng không có cách nào an tâm rèn luyện.


Từ đầu đến cuối Lâm Phi Vân vẫn luôn đứng ở một bên, nghe đoạn nói chuyện của bọn họ liền có thể nhìn ra cảm tình của hai người không tồi. So với chủ tớ thì giống huynh muội hơn. Tính tình tiểu phu nhân cũng không giống với lời đồn trên phố, có khi nào Bách Thần có thù oán gì với người ở Hầu phủ, rồi người đó cố ý thả lời đồn để trả thù chăng?


Nghỉ ngơi một trận ra trò, tinh thần Bách Thần đã tốt hơn, hắn đứng lên, "Sư phó, chúng ta tiếp tục rèn luyện nha."


"...... Vâng, tiểu phu nhân." Lâm Phi Vân thu hồi suy nghĩ, đi đến ven tường cầm tạ đá lên, rồi trở về đặt nó lên trên bàn, "Tiểu phu nhân, đứng tấn chỉ là rèn luyện cho lực chân, còn lực tay phải dựa vào cách rèn luyện khác. Cái này là tạ đá, mỗi ngày sớm hay tối đều cử được." (Cử= cử tạ)


Dứt lời liền cầm tạ đá giơ lên hạ xuống, làm mẫu cho Bách Thần.
Ánh mắt Bách Thần sáng lên, tuy rằng đem đá tạc thành hình vuông nhưng nói trắng ra cái này còn không phải là tạ ở thời cổ đại hay sao!
Có tạ thì ngày thường ở trong phòng hắn cũng có thể luyện, rất tốt.


"Để ta thử." Bách Thần tiếp nhận tạ đá từ tay Lâm Phi Vân, khi cầm lấy thật sự có chút nặng. Hắn trên dưới cử hai lần, nhiêu đó thôi đã cố hết sức rồi đó nhưng mà vẫn trong phạm vi có thể chịu được. Bách Thần tin tưởng không bao lâu nữa, hắn có thể cử một bộ tạ nặng hơn.


"Tiểu phu nhân, ngài có ngộ tính thật cao." Lâm Phi Vân giọng nói thản nhiên, "Nếu như ngài không nắm chắc những điều căn bản, nói ngài đã từng luyện võ qua ta chắc chắc sẽ tin."
Bách Thần có chút nghẹn lời, mấy cái hắn biết đều là từ kiếp trước học được, bây giờ có thể tính là từng học qua không?


Không ngờ ngoài năng lực võ công thâm hậu, Lâm Phi Vân còn có giác quan thứ sáu rất mạnh. Về sau Bách Thần phải để ý nhiều hơn nữa nếu không lộ bí mật là hắn ch.ết chắc.
"Đều nhờ ngươi dạy tốt nên mới đạt được như vậy." Bách Thần thuận thế khen Lâm Phi Vân để cậu dời lực chú ý.


"Không dám nhận." Lâm Phi Vân nói tiếp, " Mỗi ngày huấn luyện ngài chia ra làm mười đợt để cử tạ đá, mỗi đợt mười lần, nghỉ một lát lại thêm mười lần, cứ như vậy cho đủ mười đợt thì dừng."
“Được, ta đã nhớ kỹ.”


Bách Thần dưới sự chỉ đạo của Lâm Phi Vân hoàn thành xong mười đợt cử tạ đợt huấn luyện ngày hôm nay.
Hiện tại Bách Thần có cảm giác rất kỳ diệu. Phảng phất cái cảm giác có được khi hắn mười chín tuổi, lần đầu tiên vào vùng huấn luyện đặc biệt dành cho quân nhân ở kiếp trước.


Vào thời điểm ấy, cõi lòng hắn tràn đầy nhiệt huyết và khí phách hăng hái.
Hiện tại thân thể này càng trẻ hơn thời điểm đó. Bởi vì "thanh xuân dễ thệ, mạc phụ thiếu niên khi."


Bách Thần ngầng đầu, sương sớm đã tan, mặt trời dần dần mọc lên ở phía đông, ánh sáng chiếu xuống vạn trượng.
Hắn cảm thấy có động lực, nhắc nhở bản thân nỗ lực mà sống, sống phải ra hình ra dạng.
……


"Hôm nay ngừng tại đây, tiểu phu nhân, ngài vất vả rồi." Tiếng Lâm Phi Vân vang lên, "Sáng mai thuộc hạ lại đến."
Bách Thần ôm quyền nghiêm chỉnh nói: "Sư phó, sáng mai gặp."
Mặt Lâm Phi Vân lại đỏ trong một cái chớp mắt. Sau đó cậu cáo từ rồi rời đi ngay.


Lần đầu tiên tập thể dục tại thế giới này nói chung cũng khá thuận lợi.
Băng Nhi đã chu đáo chuẩn bị nước tắm từ sớm, Bách Thần thoải mái tắm một trận rồi thay quần áo sạch sẽ, lúc này mới đi vào trong viện ăn cơm sáng.


Sau khi vận động ăn sáng cũng thấy thật mỹ vị, mặc dù đó chỉ là một chén cháo thịt nạc rau dưa.
Nha đầu Băng Nhi này quá thành thật, hắn nói muốn ăn cháo thì thật sự chỉ bảo phòng bếp chuẩn bị mỗi cháo.


Bách Thần dở khóc dở cười, một bên ăn cháo, một bên xem Băng Nhi tưới nước cho vườn hoa. Cả một chén cháo xuống bụng nhưng mà dạ dày hắn vẫn còn cảm thấy trống rỗng, đành phải kêu Băng Nhi xuống phòng bếp lấy ít bánh nhân trứng gà ăn cho đỡ đói vậy.


Băng Nhi lúc cao hứng lúc lại xin lỗi không ngừng, sau đó lập tức chạy ra cửa viện. Vừa chân trước bước ra chân sau Lý mẫu đã vào.


"Nô tỳ thỉnh an tiểu phu nhân." Lý mẫu là người có tính cách khoan dung, nhiều ngày qua bà cũng có ấn tượng rất tốt đối với Bách Thần, vì thế trên mặt lại nhiều phần chân thành, "Chúc tiểu phu nhân buổi sáng tốt lành."


Bách Thần đứng dậy đỡ Lý mẫu lên, "Lý mẫu không cần khách khí. Có phải mẫu thân có việc tìm ta?"


Bọn tiểu bối Khang Vương phủ sớm tối bồi bên Vương phi bởi vì thân thể bà không được tốt, sáng sớm Lý mẫu không bồi bê bà mà vội vã tới đây, phản ứng tự nhiên của Bách Thần là Vương phi muốn gặp hắn.


Lý mẫu nói: "Ngày mai chính là ngày hồi môn, phu nhân bảo nô tỳ chuẩn bị lễ vật chu đáo. Hôm nay nô tỳ tới đây thỉnh tiểu phu nhân xem qua lễ vật, nếu có thiếu sót cái gì, nô tỳ lập tức thêm vào."


Bách Thần cười nói: "Lý mẫu làm việc, ta sao có thể không yên tâm. Không cần đi xem thử, ngày mai cứ sai người mang qua Hầu phủ là được rồi."


Vương phủ làm việc không có khả năng không ổn. Lý mẫu chỉ chiếu theo quy củ qua đây hỏi hắn một chút, nếu thật sự đi xem thì không quá phóng khoáng, dễ làm người sinh ghét.


Quả nhiên, Lý mẫu nghe thấy Bách Thần nói như vậy, nếp nhăn trên mặt cũng cười thành một đóa hoa, "Vậy nô tỳ không quấy rầy tiểu phu nhân nghỉ ngơi nữa, nô tỳ trở về truyền lời cho phu nhân."
"Được, để ta tiễn ngươi."


"Này sao được, tiểu phu nhân ngài đừng tiễn ta." Lý mẫu liên tục xua tay tỏ vẻ không gánh nổi.
Bách Thần vẫn khăng khăng tiễn bà ra cửa viện, xong rồi hắn đứng nhìn bà mặt đầy ánh hồng mà đi ra ngoài.


Lý mẫu tuy là hạ nhân, nhưng thực tế trước mặt Vương phi và Vương gia rất có phân lượng. Trong Vương phủ nhiều người như vậy thay vì tìm thêm địch nhân chi bằng tìm thêm một người có thể giúp mình.
Tiễn Lý mẫu về, Bách Thần ngồi ở tiểu viện thích ý mà hưởng thụ buổi sáng yên tĩnh này.


Không bao lâu, Băng Nhi bưng một mâm điểm tâm trở lại.
Đợi Băng Nhi đem tô bánh hoa quế đặt trên bàn Bách Thần mới hỏi: "Băng Nhi, đã xảy ra chuyện gì?"
Vành mắt nàng hồng hồng.
Băng Nhi cười trừ: "Không, không có chuyện gì đâu ạ."
"Nhìn bộ dáng ngươi kìa, lừa ai đó?"


Bách Thần cầm lấy một khối điểm tâm, rồi lại thả lại bàn, thở dài nói, "Ngươi không nói thật, điểm tâm này ta cũng chẳng muốn ăn."
“Đừng……” Băng Nhi sợ nhất là tiểu thiếu gia nhà mình không chịu ăn cái gì, nàng hít hít cái mũi, "Ngài đừng như vậy, ta nói, ta nói!"


"Có phải hay không có người khi dễ ngươi?"
"Không phải." Băng Nhi lắc đầu, "Hồi nãy ta xuống phòng bếp chờ lấy bánh hoa quế, vừa lúc đó ở bên ngoài phòng có mấy nha hoàn ở viện khác nói chuyện phiếm. Các nàng ta lắm mồm, nói một ít lời......"


“Nói cái gì?” Chắc là bọn nha hoàn nói xấu sau lưng hắn.
Băng Nhi cắn môi, thấp giọng nói: "Càng ta nói ngài không xứng với Tiêu tiểu thiếu gia, nói nếu không phải vội vã xung hỉ, với cả chân y không đi lại được thì chẳng cần cưới ngài."


Băng Nhi tức giận bất bình, "Ngài có chỗ nào không xứng với y, ngài rõ ràng tốt như vậy!"
Bách Thần thấy bộ dáng nhỏ bé tức giận của nàng có chút buồn cười, lại có chút cảm động.


"Thì ra là như vậy." Bách Thần đưa cho nàng một cái khăn tay sạch, khuyên nhủ, "Lau nước mắt đi, không nên tức giận, không đáng. Bọn họ muốn nói cái gì thì nói cho đã, căn bản cũng chẳng ảnh hưởng đến ta."


"Chủ tử ngài nói đúng." Băng Nhi dùng khăn tay lau nước mắt, "Dù sao ngài ở trong lòng Băng Nhi là tốt nhất."
Bách Thần cười cười, “Nha đầu ngốc.”
Trở về phòng, Bách Thần cân nhắc lời vừa rồi Băng Nhi nói, hắn chú ý tới hai chữ: Xung hỉ.
Tác giả có lời muốn nói:


Cảm tạ “Mạc quân trần” “Đại kiều muốn mỗi ngày vui vẻ” hai vị tiểu thiên sứ dinh dưỡng dịch tưới ~ moah moah
Quốc khánh trung thu, đại gia nghỉ dài hạn vui sướng, học sinh đảng nhóm lại có thể nghỉ ngơi một trận lạp ^_^
……….
Hình mình họa cho cháo thịt nạt rau dưa: (nguồn: 


) à, ko có rau dưa ta thay bằng ảnh cháo thịt nạc cà rốt. Hắc hắc hắc, mỗi lần có tên món ăn ta đều chèn ảnh vào, là lá la~~~ Có thèm thì thèm chung~~~ Mà cháo cà rốt sao để hình trái bí ở đằng sau nhể? Thôi thì cháo bí cũng đc *chẹp, chẹp, chẹp*

Bánh hoa quế: 






Truyện liên quan