Chương 27: Chiến thắng

Công trình phòng ngự bố trí xong, Lôi Thiết Nhĩ rốt cục lưu luyến mang theo các thú nhân đi ra ngoài săn thú.
Chủ yếu là nếu không đi săn, trong bộ lạc cũng sắp không có cơm ăn, không ít nhà hầm dự trữ đã muốn trống không.


Các thú nhân mới vừa đi ba ngày, ban đêm hôm nay, ngọn đèn cuối cùng vừa tắt, toàn bộ bộ lạc chìm trong bóng đêm vô cùng yên lặng, mọi người đang say giấc, đột nhiên một tiếng khóc thét thê lương vang lên.


Chững lại một hồi, đột nhiên có người bắt đầu đập cửa phòng Bạch Hạo:“Bạch Hạo, liệt xỉ bạo long rơi vào cạm bẫy, ta đi thông tri bọn người thủ lĩnh.”


Bạch Hạo vội vàng mặc quần áo, vừa ra cửa, đã có giống cái lục tục hướng phía bên này chạy đến. Cũng may phòng Bạch Hạo đủ lớn, ba gian phòng lớn chật ních mấy chục người, tuy rằng khá chật, nhưng cũng rất an toàn.
Bên ngoài liên tiếp vang lên tiếng khóc, tiếng hét.


Bạch Hạo có chút ngồi không yên, hắn muốn biết biện pháp của mình đến tột cùng có hữu dụng hay không.
Tây Lợi Á giữ chặt Bạch Hạo muốn xuất môn:“Ngươi làm cái gì?”


“Ta đi nhìn một chút sẽ quay lại.” Bạch Hạo đem dao găm dắt trên tường lấy xuống:“Ngươi đừng lo lắng, chiếu cố hảo hài tử cùng dựng phu, tốt nhất nấu một ít canh nóng, ta nghĩ sau khi chấm dứt, mọi người nhất định sẽ rất đói bụng.”


available on google playdownload on app store


“Uy, ngươi đừng nói giống như di ngôn được không?” Sắc mặt Tây Lợi Á biến thành màu đen, hắn nhìn Âu Cảnh ngồi trên giường sưởi bị Bối Á Đặc ôm chặt:“Bọn nhỏ đều đã rất lo lắng .”


Bạch Hạo không biết nên khóc hay cười:“Ta thật sự chỉ đi ra ngoài nhìn một chút, dù sao cũng là chủ ý của mình, vạn nhất có chỗ nào không thích hợp, ta còn có thể bổ cứu một chút.”


Tây Lợi Á nghĩ nghĩ, rốt cục buông tay ra:“Chính là đi xem thôi a, trăm ngàn đừng tiếp cận, cho dù ngươi lợi hại đến đâu cũng không bằng các thú nhân, loại sự tình này hướng dẫn cho bọn họ là được rồi, nếu không mỗi ngày ăn nhiều như vậy, không hoạt động đều thực xin lỗi lương thực!”


“Tốt lắm, ngươi yên tâm.” Bạch Hạo vỗ vỗ tay Tây Lợi Á, mở cửa ra ngoài.
Tuyết Lai đang chuẩn bị thảo dược, gặp Bạch Hạo đi ra ngoài cũng bắt đầu lo lắng:“Hắn đi ra ngoài làm cái gì?”


“Ai nha, không có việc gì, không có việc gì.” Tây Lợi Á an ủi:“Hắn chính là đi ra ngoài nhìn một chút, người nọ thối tính tình ngươi còn không biết sao?”


Trong phòng rất chật, nhưng lại thực im lặng, bọn nhỏ đều được an bài ngủ trên giường sưởi, nhóm người lớn thì ngồi lại với nhau, có thu thập dược thảo, có bắt đầu chuẩn bị nấu canh, cũng có đan áo len hoặc là ngẩn người .


Bên ngoài liên tiếp vang lên tiếng kêu thảm thiết, làm cho người ta lo lắng không thôi.
Nương theo ánh lửa của ngọn đuốc, Bạch Hạo nhìn thấy một đám liệt xỉ bạo long đông nghìn nghịt bên ngoài.


Bình thường hắn chỉ nghe nói, nhưng mà chưa thấy qua, tưởng tượng đến liệt xỉ bạo long bất quá cũng chỉ cùng cứ xỉ long không sai biệt lắm, chẳng qua so với cứ xỉ long hung ác hơn một ít thôi. Ai biết này liệt xỉ bạo long trưởng thành trông giống như khủng long bạo chúa vẫn được chiếu trên ti vi, thậm chí so với khủng long bạo chúa còn dữ tợn hơn, vóc dáng không cao, một thân da dày đầy gai nhọn, miệng đầy răng sắc nhấp nhô, nhìn đến liền dọa người.


Lực nhảy lên của liệt xỉ bạo long rất tốt, chi sau phát triển hơn rất nhiều so với chi trước, có rơi vào bẫy, những con phía sau sẽ dẫm lên mình con trước, tiếp tục lao lại đây.


Nhìn thấy liệt xỉ bạo long lục tục rơi vào trong thâm câu (hào sâu) bên ngoài tường vây, có người ra lệnh một tiếng, từng cây đuốc trong tay các thú nhân lần lượt ném xuống.


Ánh lửa đan thành một mảnh, liệt xỉ bạo long trước khi ch.ết hỗn loạn thê lương gào thét, trong đêm tối, làm cho người nghe mao cốt tủng nhiên. (dựng tóc gáy)
Bạch Hạo xoa nhẹ mặt, nhìn về phía người vừa hạ lệnh, là Đạt Khắc Tư.


Đạt Khắc Tư cũng thấy hắn, vội vàng chạy tới:“Bạch Hạo, sao ngươi lại ra đây? Nhanh chạy trở về.”
“Ta chỉ đi ra nhìn xem, sẽ không gặp chuyện gì.” Hắn hướng ra phía ngoài nhìn lại: “Như thế nào nhiều như vậy?”


“Ân, chúng ta cũng hoảng sợ, phỏng chừng là vài cái sào huyệt bạo long liên hợp lại. Chắc là do mùa đông năm nay gió tuyết quá lớn, làm chúng nó thiếu thức ăn, cho nên mới khuynh sào xuất động (cả động cùng đi ra), nơi nơi cướp đoạt thức ăn.” Đạt Khắc Tư nhìn từng tốp liệt xỉ bạo long vẫn như cũ tiến lên, mạnh mẽ thét dài một tiếng, biến thân thành một kim hoàng sắc sư tử:“Ta đi tách đội ngũ chúng nó ra.” Nói xong liền vượt qua hào xông ra ngoài. Lập tức lại có thêm mấy mãnh thú cũng nhắm về phía liệt xỉ bạo long.


Đây là cuộc chiến của các dã thú, vài dã thú thật lớn ở giữa đàn bạo long cắn xé tàn sát, sau đó bị tấn công  ngược lại.
Bạch Hạo đứng ở trên tường vây, nhìn đến kinh hồn táng đảm.
“Đạt Khắc Tư, tìm thủ lĩnh của chúng nó, đi tìm long mẫu!” Bạch Hạo dùng sức hô to.


Số lượng liệt xỉ bạo long rất nhiều, lại cùng nhau hợp sức, nhất định khó mà kiên trì được đến lúc bọn Lôi Thiết Nhĩ trở về.
Đạt Khắc tư rầm một tiếng triển khai đôi cánh màu vàng, bay thẳng lên trời, đem liệt xỉ bạo long đang bám trên người dùng sức ném xuống mặt đất.


Long mẫu dẫn đầu cơ hồ đều được con đực bảo hộ ở phía sau. Mẫu long hay công long trưởng thành gần như giống nhau, chẳng qua hình thể mẫu long so với công long nhỏ hơn một chút.


Đạt Khắc Tư mạnh mẽ lao xuống, hai tay thú hóa, bắt lấy một long mẫu rồi bay lên cao, sau đó nhanh chóng vặn đứt cổ nó, ném đến trong đàn bạo long.
Đội ngũ liệt xỉ bạo long có chút hỗn loạn, nhưng lại lập tức khôi phục .
Quả nhiên không chỉ có một long mẫu dẫn đầu.


Lửa trong thâm câu dần dần yếu đi, có bạo long cá biệt dẫm lên thi thể đồng loại, nhảy lên được phía trên tường vây, nhưng lập tức bị thú nhân canh giữ trên tường vây vặn gãy cổ, đánh trở về. Nhưng số lượng bạo long nhảy lên được tường vây càng lúc càng nhiều, thú nhân bên trên có chút khó duy trì, đành phải gọi bọn người Đạt Khắc Tư trở về.


Bạch Hạo rút ra dao găm, đâm về phía bạo long đang lao tới. Dao găm đâm trúng phần bụng tương đối mền mại của bạo long, huyết hoa phun ra, nghiêng ngả lảo đảo vọt tới phía trước vài bước mới ngã.


Cánh tay Bạch Hạo có chút run lên, nhưng phần hiếu chiến trong cơ thể bắt đầu sôi động, bản tính thị huyết của nam nhân làm cho hai mắt hắn tỏa sáng.


Đến khi Lôi Thiết Nhĩ cùng các thú nhân trở về, nhìn đến chính là tình huống như vậy: trên người Bạch Hạo đầy máu, dao găm trước mắt đảo qua đảo lại, phía trước hắn là vài con liệt xỉ bạo long……


“Bạch Hạo ! !” Lôi Thiết Nhĩ cơ hồ can đảm câu liệt, y nghĩ đến Bạch Hạo bị trọng thương, bỏ lại con mồi trong tay liền chạy vội tới, vài con liệt xỉ bạo long bị thú hóa Lôi Thiết Nhĩ xé thành mảnh nhỏ.


“Kháo! Cuối cùng ngươi cũng trở lại.” Bạch Hạo mệt đến mức tay cơ hồ không thể nâng lên dao găm được nữa, hắn dùng toàn lực một cước đá văng Lôi Thiết Nhĩ vừa tới:“Ta không sao, ngươi còn không nhanh đi hỗ trợ! !”


Lôi Thiết Nhĩ thấy Bạch Hạo tạm thời an toàn, liền ngửa mặt lên trời thét vang, mang theo các thú nhân thú hóa phân chia gia nhập chiến trường.
Nháy mắt, trận chiến này bắt đầu nghiêng về một phía, liệt xỉ bạo long bị đánh lui liên tục về phía sau, đến khi hừng đông, trận chiến đã thắng lợi.


“Vài con chạy mất.” Đạt Khắc Tư lau máu trên mặt:“Đánh thực thống khoái, đã lâu không thống khoái như vậy.”
Lôi Thiết Nhĩ không quan tâm, y hóa thành hình người liền vội vàng chạy đến bên cạnh Bạch Hạo, cẩn thận xem xét toàn thân hắn: “Hạo Hạo, ngươi không sao chứ? Ngươi không sao chứ??”


“Ta không sao……” Nhìn gương mặt lo lắng của Lôi Thiết Nhĩ, Bạch Hạo mỉm cười:“Ta thật sự không có việc gì, chính là đứng lâu chân tên rần, có thể phiền ngươi dìu ta trở về……” Sao? Chữ cuối cùng còn chưa nói ra, đã bị Lôi Thiết Nhĩ cúi xuống ôm lên, nhằm về phía phòng ở.


Chiến đấu thắng lợi, các thú nhân dọn dẹp xong chiến trường trở về được nhóm giống cái nhiệt liệt chào đón, từng chén canh nóng được đưa ra, trên quảng trường lửa trại bùng cháy, con mồi vừa săn được làm sạch sẽ nướng trên lửa tỏa hương thơm phức.


Đây là lần đầu tiên Kiệt Sâm tham dự một trận chiến lớn lại dành thắng lợi. Không có tử vong, chỉ có một chút trầy da, bất quá điều này đối với thú nhân mà nói không đáng kể chút nào. Y khắp nơi tìm kiếm Lôi Thiết Nhĩ cùng bạn lữ của y Bạch Hạo, lại được báo cho biết là hai người kia hiện tại đang ở trong phòng, không tiếp khách.


Kiệt Sâm lý giải nở nụ cười, y theo trong đám người tìm được toan tú tài của mình, gắt gao ôm vào trong ngực.
Mộ Dung Vân Phi ửng hồng mặt, do dự nửa ngày, rốt cục vươn tay hoàn trụ thắt lưng thú nhân.


Bạch Hạo tắm rửa sạch sẽ thay quần áo, cũng muốn đi ra ngoài giúp vui, nhưng lại bị Lôi Thiết Nhĩ ngăn ở trong phòng.
“Lấy cho ta một bát canh, được không?” Lôi Thiết Nhĩ đáng thương hề hề ngồi bên cạnh cái bàn.


Vừa rồi thời điểm hắn ôm Bạch Hạo vào nhà, bởi vì vừa thú hóa nên không mặc quần áo, kết quả bị Tây Lợi Á chỉ e thiên hạ bất loạn thấy được, hiện tại Bạch Hạo chính là thẹn quá thành giận, y phải dùng sức hống.


Bạch Hạo không nói chuyện, lấy đến một bát canh nóng đặt trước mặt Lôi Thiết Nhĩ.


“Ta không phải cố ý, khi thú hóa, quần áo rơi mất…… Ách…… Ta lúc ấy nghĩ ngươi bị thương, rất sốt ruột…… Hạo Hạo…..” Lôi Thiết Nhĩ lo lắng bản thân có nên biến thân đến hống Bạch Hạo hay không, bởi vì thú hình của y tựa hồ rất thảo được Bạch Hạo niềm vui.


Bạch Hạo vẫn là không nói lời nào, cảm tình của Lôi Thiết Nhĩ đối với hắn, hắn rất rõ ràng, cũng không phải không cảm động. Nhưng mà cũng không thể bởi vì cảm động, liền đem tiểu ƈúƈ ɦσα của bản thân dâng đi ra a. Hơn nữa, chính mình có thể sinh hài tử hay không còn chưa biết đâu, thú nhân nơi này thực chú trọng con nối dòng của bản thân, vạn nhất khi y biết bản thân không thể nào sinh hài tử, kia đến lúc đó thống khổ còn không phải là chính mình?


Bạch Hạo thở dài, nhu nhu mái tóc hơi dài của mình:“Kỳ thật, ta…… Ân, ngươi có biết …… Ta có lẽ không thể sinh hài tử, ngươi có muốn, ân, tìm người khác hay không?”


Nghe được đến không thể sinh hài tử, Lôi Thiết Nhĩ sửng sốt, tái nghe Bạch Hạo để bản thân đi tìm người khác, y thực không cao hứng.


Cánh tay duỗi ra, đem Bạch Hạo ôm vào trong lòng:“Ta không ngại có hài tử hay không, ta chỉ để ý, trong lòng ngươi có ta hay không mà thôi!” Ánh mắt Lôi Thiết Nhĩ thật hắc, giờ phút này hết sức chăm chú:“Có rất nhiều giống cái bởi vì thân thể gầy yếu không thể sinh dục, nhưng mà giống đực cũng sẽ không buông bỏ bạn lữ của mình. Hơn nữa, cho dù ngươi không thể sinh bảo bảo cho ta, vậy sau này chúng ta cũng có thể tìm thú nhân bảo bảo nào đó không có cha mẹ về nuôi……” Nói xong, y lại đột nhiên cao hứng tột độ:“Nói như vậy, Bạch Hạo, ngươi không phải là nhận thức ta làm bạn lữ của ngươi đi?”


Bạch Hạo phút chốc đỏ thẫm khuôn mặt, dùng sức đẩy ra cánh tay Lôi Thiết Nhĩ:“Ta, ta khi nào thì nhận thức đâu?”


“Nhưng mà ngươi đang cùng ta thảo luận chuyện hài tử a.” Lôi Thiết Nhĩ nhìn hai má Bạch Hạo đỏ lên, rốt cục nhịn không được cúi xuống vừa hôn vừa ɭϊếʍƈ:“Hạo Hạo, ngươi đồng ý làm bạn lữ của ta đi, ngươi xem, ta sẽ bảo hộ ngươi, cũng sẽ đánh đuổi mấy kẻ vô lại chú ý đến ngươi, ta còn có thể biến thành đại lão hổ cho ngươi chơi vui vẻ, Hạo Hạo, ngươi đồng ý đi……”


Bạch Hạo chống đỡ không được, bị Lôi Thiết Nhĩ hôn trụ đôi môi, một cái hôn nồng nhiệt xuống dưới, hai mắt Bạch Hạo nổi lên nhang muỗi vòng vòng.
Lôi Thiết Nhĩ vô cùng thân thiết cắn cắn cái mũi Bạch Hạo:“Thân ái, ngươi quên hô hấp ……”


Bạch Hạo thật vất vả thu hồi thần chí bản thân nhét trở lại trong đầu:“Ta, ta còn chưa đồng ý…… Ngô…… Hỗn đản, a ngô……”
Kháng nghị lại bị nuốt vào trong đôi môi của Lôi Thiết Nhĩ, không đồng ý? Khó mà làm được ! !
Hạo Hạo thân ái, ngươi chỉ có thể là của ta ! 






Truyện liên quan