Chương 48: Chúng ta cố gắng sinh bảo bảo đi

Tổn thất hoả hoạn mang đến đối với bộ lạc bọn họ mà nói không có bao nhiêu đại ảnh hưởng, bất quá một tháng sau hoả hoạn, bên ngoài tường thành xuất hiện đột ngũ các thú nhân mang theo người nhà. Bọn họ là một bộ lạc nho nhỏ sống trong rừng rậm, tất cả chỉ bất quá có ba mươi mấy người.


Những thú nhân lần trước Lôi Thiết Nhĩ cứu được trong hoả hoạn có hai người là sống trong bộ lạc này. Thú nhân sau khi về nhà hưng phấn cùng thủ lĩnh kể lại bộ lạc cứu mình có bao nhiêu mỹ lệ, thú nhân bên trong có bao nhiêu cường đại, bọn họ biết dựng tường thành cao lớn cùng nhà ở xinh đẹp, còn có thể chăn nuôi dã thú, dùng sữa của bọn chúng cho hài tử bổ sung dinh dưỡng. Kỳ thật này cũng không tính là gì, trọng yếu nhất chính là, trong bộ lạc này có rất nhiều hài tử, trong đó còn có một đôi song bào thai!


Hài tử, là có thể mang đến vận may, bọn họ là thiên thần của toàn bộ bộ lạc, cũng là tương lai cường đại của bộ lạc.


Thú nhân thủ lĩnh kia động tâm, rất nhiều thế hệ bọn họ vẫn ở trong rừng rậm trải qua cuộc sống gian khổ, người trong bộ lạc cũng càng ngày càng ít, đã muốn hơn mười năm không có bảo bảo nào được sinh ra. Bọn họ không phải chưa từng nghĩ đến việc gia nhập bộ lạc cường đại, chính là sợ bộ lạc cường đại căn bản không cần loại thú nhân yếu nhược như bọn họ gia nhập.


“Thủ lĩnh bọn họ phi thường hiền lành, hơn nữa còn nói qua có ý tưởng muốn thu nhận những bộ lạc nhỏ để mở rộng.” Thú nhân tiếp tục cổ động thủ lĩnh, hắn thật sự là rất thích bộ lạc kia.


Cuối cùng, thủ lĩnh rốt cục quyết định chuyển nhà, hậu trứ kiểm bì (da mặt dầy) đem tất cả mọi người trong bộ lạc đưa đến trước tường thành cao lớn.


available on google playdownload on app store


Bên ngoài tường thành, là rừng trúc tươi tốt xanh um, còn có đất trồng rau xanh biếc chỉnh tề, vài giống cái mang theo bọn nhỏ ở trong đất trồng rau nhổ cỏ dại. Phía dưới tường thành, là một hà đạo, dòng nước loan loan chảy xuôi đến cuối tường thành, cuối cùng đổ vào con sông ở phía xa xa.


Sau khi thủ lĩnh thú nhân kia đỏ mặt cùng Lôi Thiết Nhĩ nói ra ý tưởng muốn gia nhập, đã được mọi người trong bộ lạc nhiệt liệt hoan nghênh.
Bọn họ còn được phân đến phòng ở rộng mở sáng ngời, điều này làm cho bọn họ vốn đã quen ở thụ ốc (hốc cây)  cực kỳ tò mò.


“Nhiều thế hệ chúng ta đều ở trên cây, bởi vì trên cao so với dưới mặt đất an toàn hơn.” Khuôn mặt thủ lĩnh kia vẫn đỏ rực, mỗi lần mở miệng nói chuyện đều thẹn thùng, ngón tay cứ xoắn lấy mái tóc của mình: “Chúng ta biết rất nhiều thảo dược, cùng nhận thức các loại dã quả, nấm có thể ăn được, nhưng thú nhân trong bộ lạc chúng ta yếu nhược, mỗi lần săn bắn không nhất định có thể thắng lợi trở về…… Nhưng mà, thú nhân chúng ta cũng không phải không lợi hại, chỉ là bọn họ thường xuyên ăn không đủ no….. Ách, ý của ta là, các ngươi không nên nhìn chúng ta thấp kém, kỳ thật……kỳ thật……”


Bạch Hạo bị bộ dáng nói lắp của y làm cho cười lên tiếng, kết quả hại thủ lĩnh này càng thêm đỏ mặt.
Lôi Thiết Nhĩ đồng ý để bọn họ ở trong những căn nhà còn lại, nếu không đủ thì tự đi khuân đá về làm nhà ở, nếu không được, bộ lạc bên này sẽ hỗ trợ.


Điều này khiến cho bộ lạc bên kia thập phần cảm kích, nhất là vị thủ lĩnh, bởi vì quá mức hưng phấn, đôi mắt mở lớn đến gần giống nhưng chuông đồng.


“Thật tốt quá, thật tốt quá ! ! Chúng ta, chúng ta thật sự biết làm việc! Chúng ta biết bắt cá, bao nhiêu cá cũng bắt được, chúng ta sẽ vì bộ lạc tìm đến càng nhiều mầm cây, việc trồng trọt, chúng ta cũng sẽ cố gắng đi học!”


Tiễn bước thủ lĩnh hưng phấn quá độ cùng tộc nhân của y, Bạch Hạo xích xích nở nụ cười nửa ngày: “Bọn họ đến tột cùng là chủng tộc gì a? Ở tại trên cây, chẳng lẽ là hầu tử?”


“Cái gì là hầu tử?” Lôi Thiết Nhĩ nghe không hiểu: “Bọn họ là tộc mèo rừng, chủng tộc này vốn rất cường đại, chính là sau lại không biết vì sao dần dần suy nhược, hơn nữa đại bộ phận giống cái của tộc mèo rừng đều đi theo giống đực trong bộ lạc cường đại, làm cho bộ lạc càng ngày càng yếu nhược.” Giống đực không cường đại, rất khó hấp dẫn giống cái yêu thích, bộ lạc không có giống cái, trên cơ bản cùng diệt vong cũng không khác nhau.


“Bất quá, bọn họ thập phần có kinh nghiệm trong việc nhận thức dã quả cùng các loại côn trùng có độc hay không, cho nên dù không săn bắt được con mồi, bọn họ vẫn có thể dựa vào vài thứ kia mà sống sót.” Lôi Thiết Nhĩ sờ sờ đầu Bạch Hạo, đi ra ngoài an bài chuyện bộ lạc mới.


Tuy rằng Lôi Thiết Nhĩ biểu hiện thực bình tĩnh, nhưng Bạch Hạo biết tên kia trong lòng nhất định rất kích động, hiện tại trong bộ lạc đã có hơn trăm hộ dân, trước sau có hai bộ lạc gia nhập. Điều này khiến cho Lôi Thiết Nhĩ vẫn một lòng muốn phát triển bộ lạc phải hảo hảo chiếu cố hoàn chỉnh một phen, chính mình cũng không thể nhàn rỗi, có chủng tộc có thể đi tìm mầm cây gia nhập, tổng so với bản thân không có kinh nghiệm mà sờ loạn càng mạnh hơn.


Mùa hè còn chưa đi qua, Tây Lợi Á lại một lần nữa hoài thượng bảo bảo. Đem tất cả giống cái đều ghen tị đỏ hai mắt.


Giống cái vốn khó có thể mang thai, thật vất vả sinh được một bảo bảo, thân thể suy yếu cần điều dưỡng nhiều năm mới có cơ hội hoài thượng bảo bảo thứ hai, ai biết Tây Lợi Á người này mỗi ngày ăn cái gì, cư nhiên lại một lần nữa mang thai!


Biết được tin tức Tây Lợi Á lại mang thai, Bạch Hạo đột nhiên cũng có một chút tâm động……


Đi vào bộ lạc đã gần một năm, nhìn này bộ lạc biến hóa nghiêng trời lệch đất, cũng thấy rất nhiều tiểu bảo bảo sinh ra. Mỗi lần nhìn biểu tình phong phú của thú nhân có bảo bảo, Bạch Hạo liền cảm thấy có điểm thực xin lỗi Lôi Thiết Nhĩ.


Tuyết Lai từng an ủi hắn, nói bản thân cùng Đạt Khắc Tư cũng đã ở với nhau năm sáu năm mới có bảo bảo, cho nên Bạch Hạo cũng không cần quá để ý loại sự tình này. Nhưng mà Bạch Hạo vừa tưởng tượng đến song bào thai nhà tú tài cùng biểu tình đắc ý của Tây Lợi Á, liền vô cùng buồn bực.


Vết thương trên lưng Kiều đã lành lặn không sai biệt lắm, cố ý yêu cầu đi theo bọn Lôi Thiết Nhĩ ra ngoài săn thú. Bị cự tuyệt vài lần, trên mặt thú nhân thập phần mất hứng, y lại một lần nữa cường điệu cho dù không có cánh, y cũng rất cường đại, cho nên không thể kỳ thị y như vậy, hơn nữa bạn lữ của y muốn ăn thứ chính mình săn về mới được!


Lôi Thiết Nhĩ nhìn kẻ mang vẻ mặt quật cường này, đành phải đồng ý. Cùng lắm thì lần này bọn họ không vào rừng rậm, chỉ đến thảo nguyên là được rồi. Động vật trên thảo nguyên tuy rằng không lớn, nhưng săn nhiều một chút cũng có thể đủ ăn.


Năng lực săn bắn của tộc mèo rừng quả nhiên không tốt lắm, sau khi biến thân thành mèo rừng, thân thể nhỏ hơn một phần ba so với các thú nhân khác. Cho dù chỉ là một con hươu sừng nhọn, cũng phải đến ba bốn con mèo rừng vây công mới bắt được, hơn nữa trên cơ bản đều sẽ bị thương. Bất quá bởi vì bọn họ gia nhập, trên bàn ăn của các thú nhân phong phú hơn. Các loại nấm, rễ cây, dã quả có thể ăn được bọn họ xếp thành từng đôi mang về bộ lạc, đôi khi còn có thể mang về rất nhiều quả hạch, làm cho chủng loại đồ ăn vặt của tú tài cũng trở nên thập phần phong phú.


Bộ dáng biến thân của Kiều lần đầu tiên xuất hiện trong bộ lạc làm cho Bạch Hạo hoảng sợ, hắn cảm thấy giống như mình nhìn thấy một con kỳ lân biến chủng! Tuy rằng trên đầu không có sừng, tứ chi cũng không giống, hơn nữa một thân bạch mao, vảy đen, nhưng mà giống hệt kỳ lân trong tranh Tết ah!


Nhìn bộ dáng Bạch Hạo đối với thú hình của Kiều yêu thích không buông tay, Lôi Thiết Nhĩ không hài lòng, y nhoáng một cái biến thành đại lão hổ củng củng Bạch Hạo, khiến cho hắn rời xa dã thú màu trắng không nhìn ra đến tột cùng là thuộc loại gì kia. Sau đó dùng ánh mắt tròn tròn ngập nước nhìn Bạch Hạo tỏ vẻ bản thân bất mãn, cuối cùng ngửa cái bụng cầu vuốt ve, muốn làm Bạch Hạo dở khóc dở cười.


Cánh của Kiều bị bỏng rất nghiêm trọng, mỗi lần đem cánh xoè ra ngoài để thượng dược, đều đã làm cho Lợi Nặc nho nhỏ khóc một hồi. Bất quá đáng được chúc mừng là, phần cánh nhọn phía dưới bị đốt trụi đã bắt đầu có xương cốt mới dài đi ra, nộn thịt mỏng manh cũng bắt đầu bao trùm nơi bị cháy hỏng, tin tưởng không bao lâu, đôi cánh của y sẽ khôi phục bộ dáng trắng noãn xinh đẹp như trước.


Thời điểm Kiều đã biết chỗ tốt của nhà ở của bọn Bạch Hạo, bắt đầu tìm vật liệt thích hợp mang về làm nhà, còn yêu cầu Bạch Hạo tìm hộ y một địa phương hẻo lánh có thể dựng nhà ở, tự mình một người gạt Lợi Nặc buồn đầu khổ làm, dùng thời gian một tháng nhanh chóng dựng xong nhà ở. Khiến cho khi Lợi Nặc chuyển vào nhà mới, nắm lấy bàn tay đầy máu của Kiều khóc đến thương tâm, bộ dáng kia làm cho Kiều nghĩ hắn không thích căn nhà này, thiếu chút nữa lại đem nó huỷ đi.


Trước khi mùa đông bắt đầu, phụ thân Lợi Nặc cư nhiên mang theo bộ lạc của mình cũng gia nhập đến đây. Tuy rằng lý do là vì chiếu cố A Phù cùng Lợi Nặc thật không có sức thuyết phục, nhưng nhóm giống cái hồ tộc xinh đẹp vẫn hấp dẫn các thú nhân độc thân trong bộ lạc điên cuồng phát ra nội tiết tố.


Có giống cái xinh đẹp dụ hoặc, khiến cho nhóm tiểu tử kia nhiệt tình mười phần, chẳng những thể hiện tài năng săn bắn, liền ngay cả việc giúp đỡ hồ tộc dựng nhà ở một đám cũng làm đến dường như không biết mệt. Bọn họ như vậy, nhạ tộc mèo rừng buồn bực thật lâu, dù sao nhà ở là do bọn họ tự dựng lấy thôi. Bất quá nhìn xem nhóm giống đực trong bộ lạc của mình cũng đều đối với giống cái hồ tộc chảy nước miếng, thủ lĩnh mèo rừng cũng chỉ có thể nhắm một con mắt mở một con mắt, ai bảo trong tộc thiếu thốn giống cái a, này cũng chẳng trách người khác.


Bộ lạc càng lúc càng lớn, Bạch Hạo tâm huyết dâng trào yêu cầu Lôi Thiết Nhĩ mang mình bay lên trời, từ trên cao nhìn xuống bộ lạc. Nhà cửa chỉnh tề, quảng trường xinh đẹp, đất trồng rau đang vào mùa thu hoạch, không một điều nào không khiến Bạch Hạo cảm động rơi lệ.


Thú nhân trong bộ lạc bận rộn chuyển quanh : Có người bắt đầu mang da thú ra phơi nắng, có người đang treo thịt khô dưới mái hiên, có người đang may quần áo ấm cùng giày da dùng cho mùa đông, có người đang lựa hoa quả làm mứt hoặc hoa quả khô, có người cùng tiểu hài tử chạy chạy nháo nháo trên quảng trường, có người chuyên tâm phơi nắng dưới ánh mặt trời…. Tất cả, đều bất đồng rất xa với thời điểm khi mình vừa đến, nơi này trở nên xinh đẹp, dồi dào như thế.


Lôi Thiết Nhĩ mang theo Bạch Hạo đáp xuống trong bộ lạc, mọi người nhìn thấy bọn họ đều mỉm cười chào hỏi, giống cái sẽ hướng Bạch Hạo hỏi cách làm áo da, giống đực lại hứng thú với phương pháp chế tác cạm bẫy. Tiểu hài tử cầm lấy chiếc bánh vừa nướng xong phết đầy mật đưa cho Bạch Hạo, nhìn hắn ăn một miếng, mới vui vẻ chạy vụt đi.


Tiểu Đạt Tây đã có thể thú hoá, tiểu hắc báo xinh đẹp khả ái nghiêng ngả lảo đảo chơi đùa trước cửa nhà, dẫn đến một đám giống cái kinh hô cùng tiếng cười sủng ái.


Bối Á Đặc chính thức bắt đầu hướng tiểu Âu Cảnh “cầu hôn”, kết quả đem tiểu Âu Cảnh dọa chạy về “nhà mẹ đẻ” né một tuần, lại bị tiểu thú nhân trảo trở về. Nó có điểm không rõ vì sao bạn tốt sẽ biến thành loại quan hệ này, xem ra con đường cầu thê của Bối Á Đặc còn thực xa xôi…… Bất quá ngươi còn chưa trưởng thành đâu, vì sao phải gấp gáp như vậy a *thở dài* !


Khải Nhĩ rốt cục thắng được tâm mỹ nhân, cao hứng cùng A Phù kết thành bạn lữ, để cho Bạch Hạo thưởng thức một lần cái gì gọi là chân chính cầu ngẫu vũ. Kết quả chính là Lôi Thiết Nhĩ bị bạn lữ nhà mình khách sáo đã lâu……


Ngốc tú tài được Kiệt Sâm dưỡng béo một vòng, khuôn mặt nhỏ nhắn trưởng ra song cằm, sau đó bị Bạch Hạo nghiên khắc đúng đắn giảng một lần tác hại của béo phì, mới có chút thu liễm, bất quá còn không biết có hữu dụng hay không.


Lợi Nặc cũng có dấu hiệu mang thai, có thể là giống cái bán thú hóa luôn thực dễ dàng hoài thượng hài tử. Kiều rốt cục phải làm ba ba, khuôn mặt than đen kia rốt cuối cùng cũng lộ ra một tia tươi cười.


Mùa thu cơ hồ trong một đêm vừa đến đây đã đi rồi, khi gió lạnh cuốn đi lá rụng, từng bông tuyết tung bay rơi xuống đại địa.
Ngoài phòng, ngân trang tố khỏa (một mảnh màu bạc); Trong phòng, ấm áp thoải mái.


Một trận kích tình qua đi, Bạch Hạo ôm cổ Lôi Thiết Nhĩ, thì thào nói nhỏ: “Ta cũng muốn có bảo bảo, Lôi, chúng ta cố gắng sinh bảo bảo đi……






Truyện liên quan