Chương 50: Bối Á Đặc, ngươi làm sao vậy?
Tiểu Âu Cảnh vừa tròn mười lăm tuổi, mới hoàn toàn hiểu được thế giới này không có muội muội ngực lớn cũng không có tỷ tỷ xinh đẹp yêu diễm, chính là bản thân phải sống cả đời ở thế giới này. Mà hỗn tiểu tử kia rõ ràng nhỏ tuổi hơn mình lại cao hơn mình một cái đầu, cư nhiên lại chính là cái kẻ mà từ nhỏ bản thân luôn cho rằng chỉ là một tiểu oa nhi thân thiết!
Tuy rằng Bạch Hạo ca ca cùng hắn xuyên tới đã sinh vài bảo bảo, tuy rằng ngốc tú tài ca ca cũng sinh bảo bảo. Nhưng mà, này cũng không thể chứng minh bạn tiểu Âu Cảnh có thể chấp nhận một người nam nhân trở thành lão công của mình! !
Thỉnh nhìn rõ ràng, là lão công!
Dựa vào cái gì? Rõ ràng đều là nam nhân, chẳng lẽ liền bởi vì ngươi cao hơn ta? Ngươi có hơn ta hai cái cánh? Kia gà vịt nuôi trong sân cũng có cánh, sao ngươi không đi nhận chúng nó làm đệ đệ muội muội?
Đương nhiên, lời này tiểu Âu Cảnh chỉ có thể nghẹn ở trong bụng không dám nói ra, nếu không trong bộ lạc có đến hơn 80% thú nhân đều là có cánh tộc, nghe hắn nói như vậy, còn không đánh ch.ết hắn a?
Vì thế, tiểu Âu Cảnh nổi lên bí quyết kéo dài, đem tiểu thú nhân Bối Á Đặc giống như hầu tử nóng nảy kéo dài từ mười một tuổi đến mười lăm tuổi, lại từ mười lăm tuổi lại kéo dài đến mười tám tuổi, cuối cùng bình tĩnh nói với y: “Mười tám tuổi là thời điểm tốt nhất để ra ngoài du lãm, thiếu niên dũng cảm a, phải biết hướng về ánh mặt trời!”
Bối Á Đặc hoàn toàn bị cọ xát đến phát hoả.
Từ khi y sáu tuổi liền cùng giống cái này một chỗ, che chở đến mức không để bất kỳ ai động đến một cọng tóc của hắn cho tới năm hai mươi ba tuổi. Các giống cái khác ở tuổi này đã sớm tìm bạn lữ, nhưng là hắn đâu, cư nhiên vẫn hồn nhiên chơi đùa, đem bạn lữ “ngầm hiểu” trực tiếp ném đến sau đầu đi.
Bối Á Đặc gấp a, rõ ràng mỗi ngày ngủ cùng một chiếc giường, nhìn thấy, sờ được chính là không cho ăn, là ai cũng đều gấp, càng đừng nói đến hai kẻ lớn nhỏ hoả lực thịnh vượng. Hiện tại y cảm thấy bản thân đến ngay cả uống nước đều khổ, lưỡi chát đắng, tròng mắt che kín tơ máu, liền ngay cả thịt nướng mật vốn yêu thích nhất cũng ăn không vô nữa.
Chuyện tiểu Âu Cảnh thích nhất chính là chăm sóc vườn rau của hắn, chiếu cố mấy con thỏ mập, nhặt trứng gà trứng vịt để yêm chế, sau đó đến chỗ tú tài dạy tiểu bằng hữu viết chữ. Thời điểm chạng vạng mát mẻ thì đến quảng trường chơi bóng đá hoặc bóng rổ.
Bóng đá cùng bóng rổ này là Bạch Hạo thấy một đống tiểu tử choai choai rất nhàm chán, mơi tìm người thương lượng làm ra đến. Khiến cho mấy tên này đến buổi tối liền không có việc gì làm rốt cục tìm được một nơi có thể phát tiết năng lượng thừa thãi.
Kỳ thật cũng không thể trách bọn họ không có việc gì làm, dù sao đây vẫn còn là xã hội nguyên thuỷ, muốn cái gì, không có gì, cho dù đi ra ngoài du lịch cũng chưa chắc đã đặc sắc, nhưng có thể gặp nguy hiểm rất lớn. tiểu Âu Cảnh đều đã hơn hai mươi tuổi, tổng cộng có ba lần ra ngoài. Đương nhiên, đi đến bộ lạc A Phù không tính, bởi vì thật sự quá gần.
Lôi Thiết Nhĩ bởi vì mở rộng bộ lạc, vì thế sinh ra ý niệm liên minh, có cánh tộc và hắc lang tộc ở phương bắc, cùng tộc gấu chó ở phương nam, cùng nhau chia xẻ kinh nghiệm kiến thiết bộ lạc và đặc sản xung quanh. Vì thế vài bộ lạc này liền trở thành điểm dừng chân nghỉ ngơi tốt nhất trong quá trình du lãm của các giống đực thú nhân.
Bối Á Đặc thừa dịp tiểu Âu Cảnh đi chơi bóng, chạy đến bên cạnh Bạch Hạo a dua.
“Bạch Hạo thúc thúc……” Tiểu tử hắc tráng cố gắng bài trừ một nụ cười khả ái, Bạch Hạo xem nổi lên một thân da gà.
“Bối Á Đặc, có chuyện gì sao?” Hắn đang dùng chân đùa giỡn lão lục đã có thể thú hoá, trên tay cầm một quyển da dê thật dày, bên trong ghi lại đại sự phát sinh trong vài năm của bộ lạc, còn có ngày các hài tử được sinh ra.
“Ân, cái kia……” Bối Á Đặc gãi gãi đầu:“Tiểu Cảnh vẫn không đồng ý với ta, ta không biết nên làm cái gì bây giờ.”
Bạch Hạo liếc mắt một cái nhìn tiểu tử muốn tìm bất mãn kia, ha ha cười: “Là việc này? Ngươi đã ở cùng hắn hơn mười năm, như thế nào còn muốn làm không đến a?”
“Ta cũng không biết.” Bối Á Đặc cực kỳ ủy khuất: “Hắn chính là không đồng ý, mỗi lần ta muốn chạm vào hắn, hắn đều không cao hứng.” Kia ánh mắt hung hăng trừng lên đầy tròng trắng đến bây giờ y còn run sợ đâu.
“Vậy ngươi nghĩ biện pháp đi, tìm ta có tác dụng gì?” Đậu chán lão lục, hắn búng lên chóp mũi để nó đi nhìn xem các ca ca có hảo hảo đọc sách hay không.
Tú tài hiện tại trở thành lão sư thứ hai trong bộ lạc, bởi vì người thứ nhất là Bạch Hạo, liền ngay cả sách giáo khoa cũng là do hắn biên soạn ra. Một người từng tham gia quân ngũ làm được đến mức này, cũng coi có như kỷ niệm vượt thời đại đi.
“Ta không nghĩ ra a !” Bối Á Đặc vẻ mặt cầu xin: “Qua hai ngày nữa, ta sẽ ra ngoài du lãm, phỏng chừng phải đến một hai năm mới trở về, vạn nhất tiểu Cảnh coi trọng người khác làm sao bây giờ?”
Bạch Hạo nhìn tiểu Âu Cảnh đánh bóng rổ trên quảng trường một đầu đầy mồ hôi, nhấp hé miệng: “Này ta cũng thực khó nói, bất quá, hắn ngay cả ngươi đều chướng mắt, trong bộ lạc phỏng chừng cũng không có ai lọt được vào mắt hắn, ngươi cứ yên tâm ra ngoài du lãm, chờ ngươi cố gắng trở về, hắn nghĩ thông cũng không chừng.”
“Thật vậy chăng?” Bối Á Đặc chờ mong nhìn Bạch Hạo.
Bạch Hạo trốn tránh ánh mắt hắn, tiếp tục đọc sách: “Thật sự, thật sự, hắn đã cùng với ngươi mười năm, ngươi còn chưa tin hắn sao? Được rồi, nên làm gì thì cứ làm đi thôi.” Thật sự là tiểu tử ngốc, mặc quần áo tiểu Cảnh làm, ăn cơm tiểu Cảnh nấu, còn chạy tới đây hỏi nhiều vấn đề ngu ngốc như thế, thật đúng là đồ đầu đất.
Chiếm được hứa hẹn gián tiếp, Bối Á Đặc vui rạo rực tiêu sái.
Qua vài ngày, các hài tử tuổi sấp xỉ trong bộ lạc tụ cùng một chỗ, sau khi Lôi Thiết Nhĩ làm xong nghi thức, trải qua nghi thức này, bọn họ chỉ trở thành một nửa người lớn, đợi đến khi du lãm trở về, cũng liền chứng minh bọn họ đã hoàn toàn trưởng thành.
Tiểu Âu Cảnh lấy ra một hầu bao bằng da thú đưa cho Bối Á Đặc: “Giữ hảo, bên trong có dược thảo Tuyết Lai thúc thúc làm, còn có một ít gia vị, bọn họ nói các ngươi chỉ có thể mang mấy thứ này đi ra ngoài, hài tử đáng thương.”
Bối Á Đặc nắm lấy tay Âu Cảnh kéo hắn đến một góc, thần sắc khẩn trương khuôn mặt đỏ bừng: “Cái kia, tiểu Cảnh, ta phải đi ……”
“Ta biết.” tiểu Âu Cảnh nhìn phía xa một đám bằng hữu đang cùng người nhà tạm biệt: “Đi sớm về sớm.”
“Nhưng cũng phải mất một năm đâu.” Bối Á Đặc mếu máo: “Cho ta hôn một cái được không? Về sau, ta phải rất lâu không có bên cạnh ngươi, để ta hôn ngươi nhé.”
“Đừng nói giống như đi không trở về a.” Tiểu Âu Cảnh dùng mũi chân di di hạt cát: “Chờ ngươi trở về rồi nói sau.”
Bối Á Đặc vẻ mặt thất vọng, lắc lắc cánh tay Âu Cảnh, hận không thể khiến cho giống cái yêu đến ch.ết đi sống lại này nhỏ đi tùy thân mang theo. Đáng tiếc, đây cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi.
Nhìn Bối Á Đặc đi được vài bước, Âu Cảnh đột nhiên lên tiếng: “Quay lại!”
Bối Á Đặc dừng lại cước bộ, vui vẻ xoay người chạy về: “Có việc gì sao?”
Âu Cảnh đột nhiên vươn tay ôm lấy cổ y, đem đầu của y áp xuống, dùng sức hôn lên khoé miệng của y: “Chờ ngươi trở về, ngoan ngoãn gả cho lão tử làm tức phụ!”
Bối Á Đặc trải qua nhiều năm giáo dục như vậy, đã sớm biết tức phụ có ý nghĩa gì. Bất quá y cũng không để ý cách dùng từ này, chính là đã biết sau khi du lãm trở về có thể cùng Âu Cảnh kết làm bạn lữ, cao hứng hoa chân múa tay vui sướng: “Nhất định, nhất định, không thể đổi ý a.”
“Được rồi, ngươi đi nhanh đi, đừng để người ta nhìn thấy chê cười !” Âu Cảnh làm bộ như không kiên nhẫn khoát tay áo, chính mình lại nhích dần đến trong bóng râm của căn nhà.
Sát, mặt đều hồng nóng lên, quả nhiên hành động hôn môi này không thể làm dưới tình huống rõ như ban ngày.
Đến khi toàn bộ tiểu tử giống đực đều lưu luyến ly khai bộ lạc, chạy hướng về phía mặt trời. Âu Cảnh nho nhỏ thở dài, quay người lại, vừa đúng lúc thấy Bối Á Đặc cha mẹ, đang đứng ở phía sau hắn nhìn hắn cười đâu.
Âu Cảnh thoáng cái đỏ thẫm mặt, thì thào kêu hai tiếng thúc thúc.
“Còn gọi cái gì thúc thúc, kêu phụ cha mẹ, nga, đương nhiên, kêu ba ba mụ mụ cũng được a.” Giống đực thú nhân thô cuồng ha ha cười:“Tiểu Cảnh ngươi a thật là, luôn tha Bối Á Đặc nhà ta vòng vòng, ngươi xem tiểu tử kia, đều bị ngươi tha gầy.”
“Nào có……” Âu Cảnh đại quýnh: “Ách, ta, ta đi thu thập phòng, lúc y đi nhất định không gấp chăn đâu.” Nói xong, bạn hữu Âu Cảnh vẻ mặt đỏ bừng nhanh như chớp chạy mất.
“Cho ngươi trêu hắn, xem, chạy mất đi.”
“Ai nha, có thể chạy tới đâu a? Mười năm sau đều là tức phụ nhà chúng ta, chính là tiểu tử Bối Á Đặc kia rất không sáng ý, nếu là ta, như thế nào cũng phải để hắn hoài thượng bảo bảo mới đi.”
“Ít đến đây đi, bảo bảo ra đời nhìn không thấy ba ba, cũng không thân cận. Lão nhị nhà chúng ta không phải ngươi hống mất một năm mới được sao.”
“Đúng, đúng, đúng, ta sai rồi…… Ai nha, đừng nhéo ta……”
Hai người nhắc lại chuyện cũ lẩm bẩm tiêu sái đi xa, Âu Cảnh tránh ở trong phòng, rành mạch nghe được bọn họ đối thoại.
Cái gì tức phụ, ta là nam nhân!
Hắn nâng tay sờ mặt mình, vẫn là rất nóng bỏng.
Giống đực rất giỏi sao? Dựa vào cái gì bọn họ được gọi là giống đực như ta lại gọi là giống cái đâu? Hừ, đợi tên hỗn đản Bối Á Đặc trở về, ta thế nào cũng phải bắt y gọi ta là lão công! Thật là, đều nhiều như vậy năm , tiểu tử này cư nhiên còn không khai thông a, rất hỗn đản!
Âu Cảnh sờ sờ tiểu phúc của mình, bằng phẳng, rắn chắc, còn có cơ bụng.
Hắn nhớ tới dáng vẻ hạnh phúc khi Bạch Hạo mang thai, cư nhiên…… Có điểm mong đợi……
Kỳ thật một năm, rất nhanh liền trôi qua.
Các tiểu thú nhân lúc trước ra ngoài du lãm lần lượt trở về nhà, có người còn mang theo tân bạn lữ của mình.
Âu Cảnh đem da thú đẹp nhất mà Bối Á Đặc săn được, làm cho y kiện áo ngắn cùng váy da thú mới. Một năm này, phỏng chừng y ở bên ngoài cũng chưa hảo hảo mặc một bộ có thể coi là quần áo, hơn nữa không cần biến thành dã nhân.
Áo da đã làm xong, mỗi ngày lấy ra phơi nắng, đảo mắt lại qua nửa năm nữa, mắt thấy trời sắp đổ tuyết, , Bối Á Đặc còn chưa trở về.
Y sẽ không xảy ra chuyện gì đi? Âu Cảnh có điểm lo lắng. Nhưng mà nhìn đến bộ dáng các thú nhân khác một chút cũng không để ý, lại ngượng ngùng hỏi.
Rốt cục, vào một ngày tuyết rơi nào đó, Bối Á Đặc đã trở về.
Nhưng mà trở về cùng y, còn có một giống cái xinh đẹp có thể bán thú hoá. Nhìn kĩ hơn, trong tay giống cái kia còn ôm hài tử……
Âu Cảnh ngây dại, áo da ở trong tay bị vò đến không còn hình dạng.
Bối Á Đặc mang theo giống cái kia, đến gặp thủ lĩnh Lôi Thiết Nhĩ, gặp qua cha mẹ của mình, sau đó liền thẳng tắp vượt qua người Âu Cảnh, tiến vào căn nhà chưa từng có người thứ ba bước vào kia, nơi tràn ngập khí tức của Bối Á Đặc cùng Âu Cảnh.
Bây giờ, Âu Cảnh đứng ngoài cửa, Bối Á Đặc cùng giống cái xa lạ kia, đứng phía trong…..
***
Anh bò tường rồi, tội nghiệp tiểu Cảnh nha