Chương 43: Cứu người
Hộ Võ một đường thẳng đến cổng thành Cửu Thủy, lúc này cổng thành đã muốn lung lai sắp sửa bị đổ vỡ. Trước cổng không ích người gào khóc mà không chịu chạy đi. Hộ Võ khó hiểu cho ngựa chạy đến gần Hộ Vấn.
“Vấn, có chuyện gì vậy?”
Hộ Vấn gương mặt thật khó xem, hắn cắn răng nói.
“Những người dân này có người thân bị kẹt lại bên trong thành, nên bọ họ không chịu chạy đi vì muốn chờ người thân trở ra”
Hộ Võ trầm mặt, nhất chân đạp mạnh vào yên ngựa, Hộ Võ lộn người một cái đã ngồi trên bức tường lung lai kia rồi. Nheo mắt nhìn vào trong thành. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy đã làm hắn sợ hết hồn. Bên trong, mặt dù nước không dâng cao tận nóc nhà, nhưng lại chảy xiết dữ dội, từng đợt sóng đánh mạnh vào tường thành. Ở bên trong gió cuốn rất mạnh, có thể nhìn thấy được vòng gió xoáy đang di chuyển khắp thành. Mái nhà dù chắc chắn cách mấy cũng không thoát khỏi số phận bị thổi bay. Cây cối, nhà cửa… Từng cái một bị dòng nước cuốn và gió thổi đẩy về một hướng, ở đó có thể loáng thoáng nhìn thấy thi thể con người.
Quan sát một vòng, Hộ Võ trầm mặt lộn người nhảy xuống đất. Cảnh tượng ở trong thành quả là thê lương, quả là khủng khiếp.
“Bên trong hiện tại ta xem rất nguy hiểm. Khinh công của ta có giới hạn, xem ra không thể đi vào cứu người rồi.”
Hộ Vấn cũng gật đầu, hắn lúc nảy đã nhìn qua, bên trong thành quả nhiên không thể đi vào. Hắn vẫn không quên lời nói của lão gia. Cố gắng hết sức có thể đễ cứu người, nhưng không thể để mình gặp nguy hiểm.
Hộ Vấn chậm rãi bước tới phía trước khuyên giải mọi người, còn không quên nhắc nhở họ nhanh chóng rời chổ này, bởi vì một lát nữa, tường thành sụp xuống, lúc đó dù có muốn chạy cũng không kịp.
Người dân sau một lúc thật dài bị thuyết phục, cuối cùng cũng đã khổ sở chấp nhận sự thật, rằng người thân của mình đã không thoát ra được rồi. Từng tiếng khóc nức nghẹn phúc chốc vang lên. Từng người một khổ sở đau đớn gọi tên người thân của mình. Nước mắt trên mặt bọn họ hòa vào nước mưa thi nhau chảy xuống. Cũng không phân biệt được nước mưa rơi nhiều hay nước mắt rơi nhiều nữa.
Hộ Võ, Hộ Vấn, và những người đi theo nhìn thấy như vậy tâm trạng cũng không tốt chút nào. Hộ Võ là người sảng khoái lại có tình cảm. Nhìn thấy tình cảnh trước mặt cũng không kìm nén được lòng mình. Nước mưa rơi trên mặt hắn đã đổi thành vị mặn rồi.
Hộ Vấn thì đặc biệt trầm lặng hơn. Hắn hồi tưởng lại chuyện của mình.
Ngày trước khi còn là người ở thanh lâu, hắn đã chứng kiến không ích người vì danh lợi mà không ngại làm điều bẩn thiểu. Trong đó cũng có giết người. Hắn đã từng nhìn thấy rất nhiều thi thể người ch.ết. Nhưng chẳng qua hắn thấy nó quá đổi bình thường. Những người ch.ết đó đối với hắn chẳng khác gì một con vật nào đó ch.ết. Không ảnh hưởng tới cảm xúc của hắn.
Nhưng hiện tại, nhìn thấy người người kêu khóc gọi tên nhau. Nhưng lại làm cho hắn cảm thấy ch.ết liệu có người thật tâm khóc vì hắn không? có chút không nén được lòng. Đúng vậy, hắn đang nghĩ đến giá trị của đời người đấy. Người sống có giá trị nhất đó là lúc mình ch.ết đi có thật nhiều người khóc vì mình, đau khổ vì mình. Hộ Vấn ngẩn người, nếu sau này hắn
“Vấn! Vấn! …” Hộ Võ thấy Hộ Vấn đứng đờ đẩn ra thì đẩy đẩy hắn. Trong hoàng cảnh gì rồi mà hắn (Hộ Vấn) còn ngẩn người kia chứ. Hộ Võ nói thầm.
“Hử?”
Hộ Vấn bị Hộ Võ đột ngột đẩy thì hoàng hồn, trả lời với Hộ Vấn một tiếng sau đó nắm chặt tay, mờ mịt tự hỏi, hôm nay mình làm sao vậy kia, Nghĩ linh tinh quá rồi.
“Chúng ta nhanh chóng mang mọi người rời đi, cửa thành sắp đổ rồi.” Hộ Vấn gạt nước mưa trên mặt lớn tiếng nói.
Hộ Vấn bừng tỉnh vội gật đầu, Hắn bước lên phía trước trấn an mọi người đồng thời giúp đở bọn họ nhanh chóng di tản đi.
…………
So với giấc mơ của Tử Tình, mưa lần này kéo dài hơn, tới tận mười ngày mới hoàn toàn ngừng hẳn. Lúc này những thôn trấn ở Cửu Thủy Thành đã hoàn toàn bị phá hủy, Ruộng lúa của mọi người điều bị nước cuốn trôi hoàn toàn. Mấy trấn và thôn nhỏ lân cận Thành cũng bị ảnh hưởng dù không bị ngập quá đáng nhưng mùa màng cũng điều bị cuốn trôi hết.
Lúc này chỉ cần bước ra ngoài, mọi người điều sẽ nhìn thấy khung cảnh tiêu điều sau khi mưa lũ đi qua. Trên mặt đất, rãi rác ngổn ngang tạp vật, khắp nơi mùi hôi thúi kinh hoàng. Mọi người chờ bão lũ tan đi thì cùng nhau đi tìm thi thể những người đã bị nước lũ cuốn trôi. Trên mặt người dân không còn nhìn thấy được nụ cười thường ngày, thay vào đó là sự tang thương mất mát, đau khổ và khiếp sợ.
……….
Kinh Thành trong Hoàng Cung.
Hoàng đế ngồi trên ngai vàng mặt âm trầm nhìn tấu chương của các thần tử dân tấu.
“Các ngươi mau nói, chuyện gì đã xảy ra?” Hoàng đế cau mày nheo mắt hỏi.
Các vị quan trong triều đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng một vị lão quan đứng đầu hàng khom lưng bước ra nói.
“Bẩm hoàng thượng, theo tin bồ câu tối ngày hôm qua mà thần nhận được. Ở Cửu Thủy thành mấy ngày qua đã bị mưa lũ thiên tai. Đê lợi cũng đã bị vỡ. Toàn bộ Cửu Thủy Thành hiện tại đã ngập lụt hoàn toàn, nhà cửa của dân điều bị nước lũ cuốn trôi. Hoa màu… hoa màu cũng... toàn bộ cũng bị mất sạch. Hoàn Thượng… xin hoàn thượng minh xét.”
Lúc này cả triều im lặng đến lạnh ngắt. Các vị quan đứng chờ dân tấu cũng thầm đổ mồ hôi lạnh. Thiên tai lần này thật sự quá kinh khủng rồi. Cả thành điều bị ngập hoàn toàn. Ông trời ơi, cả một thành lớn như vậy điều bị ngập, lần này nếu triều đình không cẩn thận dàn xếp nhất định sẽ làm lòng dân bạo loạn.
Hoàng đế nheo mắt, gương mặt trở nên âm u.
“Lục ái khanh, vậy hiện tại dân chúng trong thành như thế nào rồi? thành đã bị ngập hết, vậy con dân của trẫm bây giờ như thế nào? Người thiệt mạng khoảng bao nhiêu? có nhiều hay không?”
Vị quan viên họ Lục kia lau mồ hôi run rẩy nói:
“Bẩm hoàng thượng, ở Cửu Thủy Thành hiện tại chưa điều tr.a được có bao nhiêu người ch.ết. Nhưng dân chúng trong thành điều di cư ra khỏi thành hết, có lẽ đang ở tạm chổ nào đó của mấy trấn lân cận”
Hoàn đế nghe như vậy thì tức giận, ông làm sao không biết từ “ở tạm” kia là như thế nào chứ. Còn không phải ở nơi đầu đường xó chợ sao. Hoàn đế vỗ bàn cả giận nói:
“Quan tri huyện ở đó đâu? Hắn ta hiện tại đang làm cái gì?”
Quan viên họ Lục rùn mình một cái sợ hãi nói:
“Hoàn thượng, Ngô tri huyện cũng đã rời thành và đang trên đường hồi kinh để bẩm báo việc này với hoàng thượng”
Hoàng đế nghe nói như vậy thì tức tới phì cười. Ông cầm nghiên mực trước mặt ném mạnh xuống dưới gạch mắng.
“Ai gọi hắn về kinh? Hiện tại dân chúng đang lưu lạc đầu đường xó chợ, hắn không ở đó sắp xếp trấn an dân chúng, hắn chạy về đây làm gì? Chớ không phải hắn sợ ở đó sẽ bị dân chúng đòi hắn phân phát lương thực đi. Đúng là một lũ phế vật!”
Vị quan họ Lục sợ hãi quỳ mạnh xuống gạch cúi đầu run rẩy, Ngô tri huyện là bà con xa với hắn. Hiện nay để xảy ra chuyện này, xem ra hắn cũng bị họa lây rồi. Nhưng mà hắn bây giờ lại không thể liên lạc được với hắn (Ngô tri huyện) a.
“Hoàng thượng, thần có chuyện muốn bẩm tấu” Cùng lúc này, đương triều tể tướng Lỗ Mạc Lư chậm rãi bước lên phía trước khom lưng nói.
“Chuẩn tấu!”
Hoàng đế thở sâu lấy lại bình tỉnh nói. Dù miệng thì nói nhưng trong đầu hoàng đế đang tính toán tìm cách để xữ lý vấn đề thiên tai này.
Lỗ thừa tướng thẳng thẳng lưng vuốt râu suy tư một cái mới khom lưng xuống chấp tay nói:
“Bẩm hoàn thượng, thần lúc sáng vừa nhận được tin của các học trò từ các trấn lân cận của Cửu Thủy Thành” Lỗ thừa tướng nói tới đây thì cố tình ngưng lại không nói tiếp.
Hoàng Đế mắt lo lắng, rầu rỉ nhìn Lỗ thừa tướng một cái, giọng nói có chút mệt mỏi.
“Lỗ khanh gia, có tin tức gì còn không mau nói!”
Lỗ Thừa tướng gương mặt đã nhiều nếp nhăn, tóc cũng muốn bạc gần hết. Ông chậm rãi thở dài một hơi, sau đó chậm rãi nói.
“Hoàng thượng, tin tức thần nhận được đó là, mấy ngày qua, ở các trấn lân cận Cửu Thủy thành có một vị được xưng là “Ngạo tiên sinh”. Người này dường như biết được thiên tai nguy hiểm, nên ngay từ ngày thứ ba của thiên tai thì đã cho người của hắn đến Cửu Thủy thành cứu hết dân bị nạn mang về các đại trạch viện của hắn.” Thừa tướng nói tới đây, giọng nói tựa hồ đã có chút kích động.
“Hoàng Thượng, thần còn được tin là cái kia, vị Ngạo tiên sinh. Hắn ta còn không ngại lương thực hiện tại đang khang hiếm, mà mở kho lương thực của nhà hắn. Dùng nấu cháo và phát cho dân tị nạn ăn mỗi ngày. Chẳng những vậy, Ngạo tiên sinh kia còn mời luôn gần 30 vị đại phu ở khắp nơi về các đại trạch viện của hắn để chuẩn bệnh cho những người dân bị nạn. Tiền mua thuốc men của dân chúng cũng được vị Ngạo tiên sinh ra tay giúp đỡ. Hoàng thượng, hiện tại toàn bộ dân chạy nạn của Cửu Thủy Thành dù không thể nói ăn no mặc ấm nhưng cũng không tới nỗi sống trong cảnh màn trời chiếu đất.” Lỗ thừa tướng giọng nói chậm rãi hữu lực vang vọng cả đại điện. Hoàng đế nghe xong có chút ngẩn người.
Không nói hoàng đế bất ngờ thế nào, tấc cả quan viên đang đứng ở đại điện điều có chút không thể tin bắt đầu chụm tai nhau nói nhỏ.
Hoàng đế sau một lúc lâu hồi tưởng lại lời nói của Lỗ thừa tướng thì không thể tin, mắt trừng lớn hùng hổ hỏi lại.
“Lỗ ái khanh, lời của khanh nói là sự thật?”
Lỗ Thừa tướng môi giật giật mấy cái mới trả lời “Bẩm hoàng
thượng, hoàn toàn điều là sự thật.”
Hoàng đế quá bất ngờ. Gần 30 năm ông cai trị đất nước này, chưa từng có tình trạng như vậy xảy ra. Mọi người, trong đó còn có cả triều thần của ông. Chỉ cần có thiên tai hạ hán lũ lụt gì đến điều sẽ vờ bệnh hoặc sẽ tránh thật xa. Muốn bọn họ góp vài trăm lượng bạc để cứu tế đã là khó khăn rồi. Không ngờ hiện tại lại có người không tham phú quý. Chẳng những giúp con dân của ông có chổ trú thân lại còn lo cái ăn cái bệnh của dân chúng. Hoàng đế trong lòng phút chốc có một dự tính lớn.
Hoàng đế hắn giọng che giấu cảm xúc của mình. Ông trầm lặng một lúc mới khoát tay chậm rãi nói:
“Lỗ ái khanh, ta có việc giao cho khanh. …khanh nhanh điều tr.a cho trẫm xem cái người cứu tế dân chúng đó hắn tên họ là gì và ở đâu. Nhớ rỏ, điều tr.a kỷ càng từng chuyện một cho trẫm. Còn nữa… điều tr.a xem hắn làm sao có nhiều như vậy lương thực để cứu tế.”
“Thần tuân chỉ.” Lỗ Thừa tướng khom người nhận chỉ.
Hoàn đế gật đầu sau đó mở miệng nói:
“Hiện tại dân chúng Cửu Thủy Thành xem như cũng tạm yên ổn, nhưng chúng ta không thể vì vậy mà trể nãy việc cứu tế. Trước hết cần phản mở kho lương để cứu người. Trong các khanh, ai có thể tiếp nhận nhiệm vụ này?”
Các quan thần ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta. Qua một lúc lâu, cuối cùng có một quan viên trẻ tuổi đứng ra lãnh chỉ.
Hoàng đế nhìn vị quan kia hài lòng gật đầu. sau đó nhất bút chậm rãi viết chiếu chỉ.