Chương 37
Ở thành phố Nam Thành, đội bóng rổ của trường công lập Nhất Trung và trường quốc tế tư nhân này đều rất nổi danh, nhưng cố tình cả hai trường đều không ai phục ai.
Lần này, cũng không biết là do ai khởi đầu, hăng hái thách đấu đối phương trường học so hăng hái nhi, một hai phải so cái cao thấp trên dưới ra tới.
Lục Minh Triết chính là cứ như vậy bị đội bóng rổ của Nhất Trùn kéo nhập bọn.
Lục Minh Triết hoàn toàn đủ tiêu chuẩn của một nam chủ, đẹp trai, vóc dáng cao, còn có thành tích tốt.
Mấu chốt nhất chính là, chơi bóng rổ cực giỏi!
Đội bóng rổ Nhất Trung đã vài lần muốn nó tham dự vào, nhưng nó đều ngại phiền......
Nếu không phải hôm nay chú nó giúp nó nhận điện thoại của đội bóng rổ, còn thuận tiện nhận luôn giùm nó cái kèo phiền phức này, nó chẳng thà ở nhà đọc sách còn hơn.
Lục Minh Triết xụ khuôn mặt, dọc đường đi đều trầm mặc ít lời.
Nhưng mà bình thường mặt của nó đều đen như cha ruột qua đời thế này rồi, ngay cả cười cũng không cười, mọi người đều đã quen.
Tới trường quốc tế, một trung đoàn người thẳng đến sân bóng rổ, người còn chưa tới gần, đứng từ xa xa liền nghe được âm thanh giọng nói thập phần ầm ĩ.
Lại đến gần hơn một chút, liền nhìn được qua lưới sắt, bên trong là dòng người chen chúc xô đẩy, thanh thế cực kỳ mênh mông cuồn cuộn.
"Ôi mẹ nó, bọn họ đừng nói là kêu cả trường tới cổ vũ chứ?"
Giữa đoàn người đi vào, có người ngăn không được thốt lên.
"Cái trường quốc tế này yếu như lũ gà mắc nước, vậy mà cũng có fans nữa hả? Bọn nó lấy tiền thuê người đến cổ vũ không chừng."
Lúc này trong sân bóng rổ đã có không ít học sinh năm nhất và năm hai trung học.
Vốn dĩ các học sinh từ năm ba trung học đều đang căng thẳng chuẩn bị thi tốt nghiệp, cho nên đội bóng rổ lại tìm hai người mới năng lực chơi bóng tương đối tốt để nhét vào cho đủ số.
Từ Kiệt chính là một trong đó.
Từ Kiệt biết thần kinh vận động của Mạnh Dục Nhiên rất tốt, bóng rổ bóng đá đều không tồi, rất nhiều lần tìm nó ra chơi bóng, nhưng mười lần ít nhất có tám chín lần không tới......
Còn có một lần, thuần túy chỉ là nó có hứng ra hay không.
Lúc này, cũng không biết có phải mặt trời mọc từ hướng Tây hay không, vậy mà mới kêu một tiếng nó liền tới......
Đến bây giờ, Từ Kiệt đều cảm thấy mình giống đang nằm mơ.
Cũng vì biết Mạnh Dục Nhiên sẽ tới, nó quá vui vẻ hứng thú nên mới nói với mấy thằng trong lớp một chút, không ngờ lại có mấy nữ sinh hay tin này, lập tức rủ rê nhau đến cổ vũ cho Mạnh Dục Nhiên......
Ôi cái đám mê trai này!
Sau đó, nó tới nơi này liền ngơ ngác nhìn thấy không phải chỉ có mỗi cái đám con gái mê trai trong lớp nó!
Cái này là rủ cả khối đến đây cổ vũ rồi sao
Mạnh Dục Nhiên hôm nay mặc áo thun màu đen, bên ngoài là đồng phục của đội bóng rổ, con số 9 màu vàng rực hiện rõ trên ngực áo.
Khuôn mặt trắng nõn, dáng người lại xinh đẹp, cả người đứng thẳng lưng dưới ánh mặt trời như vậy liền giống như một vật phát sáng, đặc biệt thu hút ánh mắt.
Thực ra, bản thằng bé cũng là một nhân vật gần như là đầu lĩnh của toàn bộ lớp 6 trong lĩnh vực học tập rồi, rất nhiều nữ sinh đều thầm thương trộm nhớ nó, đi trên hành lang trường học, hay trên đường đến nhà ăn, chỉ cần có nó xuất hiện, thường xuyên liền có sẽ nữ sinh nhịn không được dừng chân nhìn nó.
Mới qua hơn phân nửa thời gian nghỉ hè mà thôi, mọi người còn đang hơi trống vắng, đã thật lâu không nhìn thấy giáo thảo. Vì thế không nghĩ tới mấy đứa trong lớp nhất hô bá ứng, ai cũng vui vẻ nói muốn lại đây xem nó chơi bóng.
Đám người của trường trung học Nhất Trung lúc này đang bước vào sân.
Hai thấy giáo dạy bóng rổ của hai người chăm chú nhìn nhau từ xa xa, ai cũng chướng mắt người kia, nhưng lại cố tình nhìn chằm chằm đối phương, như thể nhìn chằm chằm số mệnh chung cuộc.
Nhóm nữ sinh lập tức ríu rít xôn xao, lại thêm một đám nam sinh rảnh rỗi không có gì làm cũng chạy đến xem trận đấu, còn có hai giáo viên trợ giảng của đội bóng rổ cũng đang ngồi châu đầu ghé tai nhau bàn tán
Bọn họ đương nhiên rất tự tin về đội bóng rổ nhà mình, nhưng đối phương cũng không phải kém, đặc biệt có một tiểu soái cá mặc áo thun trắng cũng đi cùng đội bóng tới, bề ngoài cũng anh tuấn không kém, vừa tiến vào đã làm cho nhiều người duỗi dài cổ ra nhìn.
Đương nhiên, mọi người vẫn rất bênh vực người mình.
Cả đám tỉ mỉ nhìn từ trên xuống dưới tiểu soái ca kia, sau đó lén lút kề tai nói nhỏ với bạn ngồi kế bên mình, dẫu sao vẫn cảm thấy Mạnh Dục Nhiên nhà các cô càng đẹp trai hơn!
Soái ca đấu với soái ca, sẽ thành thế trận bốc lửa như thế nào đây?
Trên thực tế, Mạnh Dục Nhiên cũng gần như nhìn thẳng đối phương một cái, liền xoay đầu im lặng không lên tiếng, bảo vệ tốt vị trí của mình.
Nó chơi ở vị trí tiên phong phụ, đường chạy cũng rất quan trọng, lúc nào cũng quanh quẩn phía khu vực dưới rổ, sẵn sàng tư thế nhảy lên chuyền bóng cho tiên phong chính phía trên bất cứ lúc nào.
So với thành viên còn lại của đội bóng rổ, hầu hết mọi người đều có chiều cao tương đối, nên chiều cao của nó cũng không phải quá chiến ưu thế, nên cũng không làm vị trí tiên phong phụ này trở nên quá bắt mắt đối thủ.
Nhưng dù cho như vậy, phàm là nếu nó cướp được bóng, trên sân bóng rổ liền nổ ra từng đợt hoan hô cổ vũ thật lớn......
Suýt chút làm nó giật mình quăng luôn cả trái bóng trên tay ra ngoài!
Thôi được rồi, tóm lại vốn dĩ nổi bật nhất phải là vị trí tiên phong chính của đội trưởng đội bóng rổ, nhưng chẳng hiểu sao dù hắn ta có ném vào rổ mười trái bóng đi chăng nữa, cũng không được mọi người chú ý đến nhiều như Mạnh Dục Nhiên ở vị trí tiên phong phụ dù chỉ sờ vào trái bóng thôi cũng làm khán đài bùng nổ.
Nội tâm của đội trưởng cũng không kềm được hai chữ "đậu má".
Lục Minh Triết cũng hoàn toàn không để ý đến thành viên của đội bóng đối phương.
Cho dù đó có là thiếu niên phá lệ bắt mắt kia trong đám người.
Nó mặc cái áo thun trắng, khoác đồng phục mang số 5 màu đỏ trên ngực, soái khí bức người.
Cho dù ở trường quốc tế này mấy nữ sinh đều rất thích Mạnh Dục Nhiên, lại bênh vực người mình, cũng không thể che lương tâm nói nó lớn lên xấu xí được......
Người ta xác thật là rất xinh đẹp nha!
Có thể bắt gặp không ít nữ sinh luôn là không tự chủ được mà lén đi nhìn nó một cái......
Trên sân bóng, Lục Minh Triết mới vừa chạy vào nội tuyến, nhận được bóng do đồng đội ném qua tới, chuẩn bị tiến công ném rổ, chỉ trong nháy mắt, trước mặt liền nhiều thêm một người.
Đối phương số 9!
Hai thiếu niên soái khí nhất của hai đội mặt đối mặt gặp gỡ......
Giờ khắc này, các nữ sinh không khỏi nín thở.
A a a!
Thật sự không thể phân biệt được ai soái hơn ai nha, làm sao bây giờ!
Trận bóng rổ này cuối cùng kết thúc với chiến thắng thuộc về trường quốc tế dẫn trước suýt sao có 2 điểm.
Tuy rằng chỉ là trận thi đấu hữu nghị, nhưng hai bên đã thi đấu vô cùng nghiêm túc.
Đội bóng rổ Nhất Trung dù cho vẫn không chịu thua, nhưng rốt cuộc cũng không có thua đến quá khó coi, chỉ kém hai điểm mà thôi, lúc chơi bóng trên sân trường nhà họ, đối phương còn thua bọn họ bốn điểm đấy thôi!
Lúc này đây, đám học sinh của trường Nhất Trung lại cũng đem cái cớ "Người ra có ưu thế chủ nhà" ra để phản bác.
Lục Minh Triết cùng đồng đội một ngồi xuống chung một chỗ uống ít nước, liền thấy mấy người bên trường quốc tế đã vọt từ trong toilet ra tới.
Trong đó, cái tên số 9 kia giống như chúng tinh phủng nguyệt, tuy rằng cũng không phải tất cả mọi người đều vây xung quanh hắn, nhưng đa số ánh mắt mọi người đều không tự chủ được mà rơi xuống trên người hắn.
Vừa rồi, chính hắn còn phòng thủ ép mình nghiêm ngặt đây, hại mình ném trật hết mấy trái.
Mạnh Dục Nhiên nóng đến cả người đều là mồ hôi, đưa mặt vào vòi nước, rồi liền tùy tiện lau mặt xong liền ra ngoài.
Khi bọn họ ra tới, những người khác còn chưa đi.
Người của trường Nhất Trung cũng không đi.
Sau đó hai đội trưởng lên tiếng gọi, vừa đi đến vừa lẩm nhẩm lầm nhầm, không biết đang làm gì.
"Mạnh Dục Nhiên, bạn có khát hay không, muốn uống nước không?"
Có một nữ sinh tách ra khỏi đám người, đưa bình nước trong tay cho nó.
Mạnh Dục Nhiên: "......"
Thiếu niên thập phần không tự giác, ngơ ngác đưa tay nhận bình nước......
Thấy có người thành công đưa được nước khoáng, mấy nữ sinh khác sớm đã có chuẩn bị nhưng vẫn chưa dám hành động liền ngo ngoe rục rịch, sôi nổi cầm bình nước trong tay, đồ uống gì đó, đều nhét vào trong lòng ngực hắn.
Chờ đến khi các thành viên khác của đội bóng rổ phát hiện, tiểu soái ca trong đội của bọn họ đã bị q đám đông bao vây lấy......
Lại chờ mọi người nhìn thấy tiểu soái ca chật vật mà lao ra khỏi đám người xong, trong lòng ngực hắn cũng ôm một đống lớn, còn có bên chân tất cả đều là đồ uống ướp lạnh của mấy nữ sinh.
Các thành viên đội bóng rổ & Từ Kiệt: "......"
Có ghen ghét được hay không chứ!
Tầm mắt nóng rát của bọn họ giống như muốn biến thành thực thể, ngay cả Mạnh Dục Nhiên hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì cũng đã nhận ra.
Nó nhìn một vòng các đồng đội, cuối cùng lại nhìn về phía Từ Kiệt: "Mọi người muốn uống nước hay không?"
"Muốn!"
Cả đám nghiến răng nghiến lợi nói.
Quá đáng giận, tuyệt đối không thể để hắn độc hưởng một mình!
Cuối cùng, mỗi người đều được chia đến hai bình đồ uống......
Ngay cả mấy thành viên của đội bóng rổ Nhất Trung cũng mỗi người được một bình.
Bọn họ cũng không nghĩ tới, tới đánh bóng rổ, còn vớt được cái "quà lưu niệm" trở về.