Chương 89

Tiểu thịt tươi có gì dùng được hay không Lâm Y Y không biết, nhưng mà tiểu thịt tươi nhà cô lại rất được ủng hộ nha!
Mạnh Dục Nhiên vừa tan học, liền mang theo mấy đứa đồng bọn tới nhà hàng Số 2.


Nói cho hoa mỹ thì nói là mời bạn học ăn cơm, thật ra chính là biến tướng làm một màn quảng cáo nhỏ.
Đám Từ Kiệt vừa nghe cái nhà hàng đang hot tưng bừng trên mạng do mẹ Mạnh Dục Nhiên mở nay mở thêm chi nhánh, miệng rộng ồn ào một hôig, trong nháy mắt toàn bộ các bạn trong phòng học đều đã biết!


Có không ít học sinh cũng có bạn bè thân thiết trong các lớp khác nha, nên bọn nhóc xì xào bàn tán một một, một truyền mười, mười truyền trăm, kết quả buổi chiều còn chưa đến 5 giờ rưỡi, nhà hàng còn chưa bắt đầu giờ buôn bán buổi chiều, trong số các thực khách xếp hàng chờ ở cửa để thưởng thức món ăn, có không ít học sinh trung học cũng xếp hàng ở đó, còn có đứa lôi kéo cả phụ huynh trong nhà tới ăn cơm.


Lâm Y Y cho Mạnh Dục Nhiên cùng đám bạn của nó vào một gian riêng.


Thật ra là do trên lầu hai không có phân phòng ra rõ ràng, mà là dùng một màn ngăn cách bằng pha lê, trên bức pha lê liền được mạ bạc đến phân nửa dùng để ngăn cản tầm mắt, vừa không ảnh hưởng đến thực khách ngồi ở gian kế bên, lại không làm người có cảm giác tù túng, chật hẹp, ánh sáng và gió cũng khá tốt.


Chính yếu là, làm như thế thì toàn thể không gian nhà hàng lại nhìn có vẻ lớn hơn một chút.
Do đã có kinh nghiệm mở nhà hàng Nhất Hào trước đó, nên việc khai trương nhà hàng Số 2 này lại liền đặc biệt thuận lợi.


available on google playdownload on app store


Nhà hàng nằm trên mặt tiền đoạn đường hoàng kim của thành phố, trong một trung tâm mua sắm khá lớn, gần đó đều là những office building xa hoa tráng lệ......


Không ít nhân viên của công ty gần đó tận dụng thời gian nghỉ trưa để đến khu mua sắm này ăn cho xong một bữa cơm, thuận tiện đi dạo phố gì đó, căn bản không cần phải lo về vấn đề kinh doanh.
Nếu không có Lục Tầm hỗ trợ, vị trí nhà hàng này thật sự rất khó lấy được.


Các thiếu niên tiến vào nhà hàng liền nhìn Đông nhìn Tây.


Phát hiện phong cách chỉnh thể cũng không khác Nhất Hào bao nhiêu, chỉ là số lượng thực khách suy xét đến đây ăn cơm đông hơn, cho nên nhà hàng cũng lớn hơn, một tầng cũng bày hơn mười bộ bàn ghế, còn có vài không gian dùng bữa riêng tư, cái này thì ở Nhất Hào không có.


Từ Kiệt cộp cộp cộp liền lướt qua Mạnh Dục Nhiên, vọt tới bên cạnh Lâm Y Y, vẻ mặt bội phục bộc lộ ra ngoài: "Dì ơi, con đã nói dì ở nhà hàng khẳng định sẽ thành công mà, dì thấy không, mới hơn bốn tháng mà dì đã mở thêm chi nhánh rồi, dì nói xem con có phải quá có mắt nhìn hay không ?"


Từ một khắc kia khi Mạnh Dục Nhiên mang theo đồ ăn mẹ nó làm đưa đến trường học, Tử Kiệt liền hoả nhãn kim tinh mà nhìn ra được tiềm lực của mẹ Mạnh Dục Nhiên......
Thiên lý mã cũng phải cần có Bá Nhạc, mà nó chính là Bá Nhạc kia chứ đâu!
Từ Kiệt đắc ý đến muốn bay lên trời.


Lâm Y Y cúi người gần xuống gật gật đầu: "Con nói đúng, chờ lát nữa dì mời con ăn món ngon nha ! Có đặc biệt thích món nào không ? Dì sẽ tự làm cho các con."


Vừa nghe nói cô tự mình xuống bếp, Từ Kiệt đặc biệt kinh hỉ: "Chỉ cần là dì làm, cái gì con cũng u ăn...... Đúng rồi, sau khi ăn xong có điểm tâm ngọt hay không vậy dì ? Con không kén chọn đâu, bánh kem nhỏ hay gì đó cũng được."


Nếu lúc này sau lưng nó có cái đuôi nhỏ, không chừng cũng hưng phấn vẫy liên hồi rồi.
Cái bộ dáng chân chó này thật sự cay đôi mắt!
"Hỏi nó cũng như không, có cái gì mà nó ăn không được đâu."
Mạnh Dục Nhiên lạnh lạnh nói.


Hắn còn chưa nói, thằng này ngoài trừ phân không ăn thì còn cái gì mà nó không ăn nữa sao?!
Nói câu kia là nó cảm thấy mình đã khách khí lắm rồi.
Câu nói gây mất hứng vừa ra khỏi miệng, tức khắc nhận được hai cái trừng mắt giận phóng lại.


Từ Kiệt trừng nó, liếc mắt một cái, nhưng tưởng tượng đến đêm nay ăn chầu này là miễn phí, vẫn là mẹ của Mạnh Dục Nhiên đích thân xuống bếp làm, nháy mắt liền lặng lẽ về chỗ ngồi.


Cũng không phải mấy vị sư phụ khác làm không tốt, mà nó chỉ cảm thấy hình như mẹ của Mạnh Dục Nhiên làm thì càng ngon hơn!
Này chẳng lẽ là vì lúc trước mẹ nólàm đồ ăn cho thằng con trai yêu quý của mình, trong đồ ăn tràn ngập tình thương của người mẹ, cho nên hương vị mới đặc biệt nhất ?


Thôi được rồi......
Nể tình mẹ nó, không so đo với thằng nhãi này!
Nhưng ghi lại trong lòng!
Lâm Y Y không hề khách khí nhìn thằng nhãi con nhà mình: "Không được nói bạn mình như vậy, bạn là phải đoàn kết yêu thương nhau chứ!"


Thật không rõ, cái loại kỳ cục như thằng nhóc mà mình vậy mà cũng có được bạn?
Ba đứa bạn này của nó thật không biết có bao nhiêu khó khăn!
Mấy thiếu niên mắt mờ tâm mù phốc lên cười một tiếng.


Tạ Ninh đi gần nhất bên cạnh Mạnh Dục Nhiên, nín cười, nhỏ giọng nói khẽ bên tai nó: "Nghe được không? Phải đoàn kết yêu thương nhau nha!"
Mạnh Dục Nhiên: "......"
Liếc mắt nhìn đám bạn chân nó, nó hơi hối hận dẫn đám này tới ăn cơm rồi!
Đám bạn của nó hiển nhiên không sợ ch.ết chút nào.


"Vấn đề là, Tiểu Nhiên có cái gọi là " yêu thương " sao ta ?"
Lý Việt Bân thật sự không nhịn được, lại cười ha ha: "Không được, sắp cười ch.ết rồi ! Tự điển của thằng này làm gì có chữ "đoàn kết yêu thương" chứ !!"
Lâm Y Y: "......"
Mạnh Dục Nhiên: "......"


Mấy thằng bạn còn lại cũng trăm miệng một lời "Ha ha ha"......
Sau khi đưa bốn thanh niên tới gian phòng ăn, Lâm Y Y liền đi thay quần áo trước để tiện nấu ăn.


Hôm nay không chỉ có có Mạnh Dục Nhiên cùng đám bạn của nó tới ăn cơm, mà Lục Minh Triết cũng WeChat nói cho cô biết hôm nay sẽ qua ủng hộ, cô tính tự mình làm cho bọn nhỏ một bữa thật ngon......
Mặt khác chính là, ngày đầu tiên khai trương, bà chủ như cô cũng muốn dẫn đầu khai trương nhà bếp nha.


Lâm Y Y đã bắt đầu tất bật đứng nấu ăn trong phòng bếp.
Thời gian mở cửa buổi chiều là 5 giờ rưỡi, khách hàng xếp hàng tiến vào càng ngày càng nhiều, vài phút sau cũng đã đầy ngập khách.


Nhà hàng có bày hơn hai mươi cái ghế ở một gian nhỏ bên ngoài tiện cho khách chờ đến lượt, bây giờ cũng đã ngồi đầy, những người khác liền đành phải đứng chờ.


Mà ngay cả khu vực chờ cũng đã đứng đầy người, kín hết chỗ, nên khách đến sau chỉ có thể xếp hàng chờ trước cửa thôi.
May mắn là hiện tại nhà hàng nằm trong trung tâm thương mại, nên không ít người sau khi lấy phiếu xếp hàng xong, cũng có thể đi lòng vòng dạo quanh trung tâm trong khi chờ đợi.


Lục Tầm đến đây vừa ngay 5 giờ rưỡi.
Vừa tan tầm xong liền trực tiếp chạy đến nhà hàng Số 2.
Hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, cho dù hắn không hỏi cũng biết Lâm Y Y khẳng định sẽ đứng từ sáng đến chiều cả ngày hôm nay cùng với nhân viên.


Chỉ có thể nói, hắn cũng quá hiểu bà chủ nhà hàng này rồi!
Khi hắn đến nơi, vừa lúc nhìn thấy Lục Minh Triết.
Lục Minh Triết chỉ tính mang theo thằng bạn Tịch Nho của nó thôi......


nhưng Tịch Nho lại là người tính cách rộng rãi, bạn bè nhiều, chỉ cần lên tiếng một cái, vô số bạn bè đều hưởng ứng.
Sau đó liền phần phật biến thành một đám bạn đều đi.


Mười mấy thiếu niên đang học trung học, thân thể cũng đã dong dỏng cao, khi bọn nó tiến vào, đặc biệt là Lục Minh Triết đẹp trai soái khí dẫn đầu, hơi thở thanh xuân nghênh diện mà đến làm người nhịn không được liên tiếp dời tầm mắt về hướng bọn nó.


Cho nên, hai chú cháu chưa có ai nghĩ đến, trực tiếp gặp nhau ngay cửa!
Lục Minh Triết nhìn tiểu thúc thúc liếc mắt một cái, tay cắm ở túi quần, sắc mặt bình tĩnh, dùng tư thế lạnh lùng xoay người bước vào cửa hàng......
Sao lại có thể gặp gỡ thân nhân duy nhất kiêm người giám hộ ở đây chứ?!


Lục Tầm bĩu môi.
Đám nhóc Tịch Nho vẫn biết hắn.
Nói gì thì nói, Lục tổng vốn dĩ bận rộn, nhưng khi thằng cháu trai duy nhất cần phải họp phụ huynh gì đó, hoặc là gặp tình huống đặc thù phải đến trường học đón nó, cũng có thể gặp qua, gặp vài lần liền biết hắn là ai.


"Chào Lục thúc thúc ạ."
Thiếu niên Tịch Nho vẫn rất có lễ phép.
Ai......
Càng tiếp xúc với mấy đứa nhỏ khác, liền càng cảm thấy thằng cháu trai hắn thật tình là làm người ta ghét đến mức nào!


Lục Tầm cùng với mấy thiếu niên tiến vào cửa nhà hàng, vừa đi vừa nói với Tịch Nho và mấy thiếu niên khác: "Đây là nhà hàng của bạn Lục thúc thúc mở, hôm nay các con cứ ăn tự nhiên thoải mái, Lục thúc thúc mời khách."
Các thiếu niên nhìn nhau cười, tức khắc ngao ngao ồn ào.


"Vậy cảm ơn Lục thúc thúc ạ."
Tịch nho cũng là cười cảm ơn.
"Không cần."
Dây là thằng cháu trai của hắn đang đi ở phía trước, lạnh lùng nói: "Hôm nay con mời."
Cháu trai hắn quả nhiên không đáng yêu!
Ra bên ngoài một chút mặt mũi cũng thèm nể hắn......


Nội tâm Lục Tầm đã thổi lên thành con cá nóc.
"Tiền con không phải là chú cho à?"
Khẳng định là hắn quá cưng chiều thằng nhãi ranh này rồi, tiền tiêu vặt quá nhiều, lần sau kiên quyết cắt xén tiền tiêu vặt của nó, đỡ phải còn có tự tin như vậy lên mặt với hắn!
Lục Tầm thầm nghĩ trong lòng.


Lục Minh Triết quét mắt liếc hắn một cái, vẫn là vẻ mặt lãnh lãnh đạm đạm, phảng phất đang nói một ít chuyện không đâu: "Tiền chú là ông nội của con cho, công ty là ba con cho."
Tới đây, thương tổn lẫn nhau à......
Ai sợ ai?
Lục Tầm: "......"






Truyện liên quan