Đi chợ (chương viết lại, đăng 3/2/2023)

Nguyễn Đông Thanh đi tới chuồng bò, dắt ra một con bò vàng già. Thế rồi, gã cứ thế tay phải dắt bò, tay trái xách giỏ đi chợ có một con mèo béo ú bên trong, lững thững đi xuống núi.


Đường núi không quá dốc, nhưng vẫn khá dài, tuy có xây bậc đá nhưng vẫn khúc khuỷu, lại bậc thấp bậc cao chứ đâu có đều tăm tắp như mấy cái bậc đá cắt bằng máy hay lát bằng bê tông thời hiện đại? Thành thử, với sức của Nguyễn Đông Thanh thì đi được từ cổ viện xuống chân núi thôi đã đủ để gã thở hào hển, mồ hôi đầm đìa rồi.


Vậy nhưng thở như hết hơi vậy vẫn không khiến mồm hắn ngưng liến thoắng. Nguyễn Đông Thanh chính đang lấy việc kể chuyện ra xua tan cơn mệt mỏi cũng như tự đánh lạc hướng bản thân để mau chân xuống núi. Lúc này, gã lấy một bò, một chó, một mèo làm khán giả, kể một câu chuyện giang hồ đầy sóng gió.


Chân núi có dựng một mái che nhỏ, trong buộc một cái xe bò. Chỉ thấy Nguyễn Đông Thanh buộc bò vào xe, thả cái rổ có con Cải Thảo vào trong, rồi cúi xuống ẵm nốt con Đá Nhỏ ở dưới chân, tống hết cả lên xe. Xong xuôi đâu đó, gã mới vươn vai một cái, đoạn trèo lên ghế, đánh xe vào thành, mồm thì lại tiếp tục câu chuyện còn dang dở.


Xe qua cổng thành, Nguyễn Đông Thanh mới ngưng kể chuyện. Gã cho xe tạt vào một quán nhỏ bên đường rồi tụt xuống đất. Cậu sai vặt của quán dường như đã quen mặt gã bèn chạy ra:
“Cậu Thanh đấy hử, lần này xuống bán hay là đi mua hàng?”
“Đi chợ mua chút đồ thôi, cậu cho tôi để nhờ cái xe!”


Cậu sai vặt nghe vậy thì gật đầu, theo thói quen tiến tới nắm lấy cương bò. Cậu ta đợi Nguyễn Đông Thanh lấy cái giỏ đi chợ, và con chó nhỏ nhảy xuống đất thì liền dắt xe ra phía sau nhà.


available on google playdownload on app store


Kỳ thực, đây không phải lần đầu tiên Nguyễn Đông Thanh đi chợ, dù gì gã cũng đã đặt chân đến chốn này gần một năm nay. Thành thử, hắn cũng bắt đầu có quen biết người trong ải Quan Lâm này. Thế nhưng, lần nào vào thành, hắn cũng có một cảm giác vừa quen thuộc, vừa lạc lõng.


Quen thuộc vì nơi đây thực cũng không khác mấy làng quê Việt Nam hắn từng đi mòn gót giày trong suốt tuổi thơ và những ngày đi tình nguyện, đi phượt thời sinh viên. Từ tấm biển đề tên thành đến những nhà cửa, mái ngói, quán nước, gốc cây. Đến biển tre ngoài thành cũng gợi hắn nhớ tới quê nhà mỗi lần nhìn thấy. Lạc lõng, vì dù có bao nhiêu lần thấy những cảnh tượng quen thuộc thì cuối cùng nơi đây vẫn không phải quê nhà đối với Đông Thanh. Nỗi niềm người con xa xứ, muốn mà không thể về mấy ai thấu?


Nguyễn Đông Thanh thở dài một hơi, gạt những suy nghĩ này qua một bên rồi rảo bước về phía chợ.
oOo
Chị hàng thịt nhìn thấy hắn, liền hớn hở:
“Thằng Thanh đấy hả? Rau mày trồng ngon lắm nhá! Hôm nào có mới thì nhớ phần chị một ít!”
“Chào chị! Nay còn thịt lợn không em xin bốn cân!”


“Mua về đãi khách hay làm đồ khô ăn dần đấy? Mà chị hỏi này, chú nhà ở ngoài thành có biết ban nãy xảy ra chuyện gì không?”
“Chuyện gì là chuyện gì hả chị? Em đâu có thấy khác biệt gì đâu?”


“Chị cũng chả rõ nữa. Hồi ban sáng, chợ đang họp, chị vừa mới mở được hàng ra thì thấy trời chuyển màu vàng.”
Chị ta vừa nói, vừa hất đầu lên, như thể hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó, đoạn lại tiếp:


“Nghe đâu mấy cụ già bảo ấy là trận pháp hộ thành khởi động. Họ kể là xưa lắm rồi cũng chỉ có vài lần yêu quái ra khỏi biển trúc thì mới khởi động trận pháp như vậy thôi.


“Mọi người còn đang nháo nhào, định tìm đến phủ thành chủ hỏi xem có chuyện gì thì trận pháp lại tắt ngúm. Trời quang trở lại như cũ. Rồi giọng Vũ tướng quân sang sảng vang lên, bảo mọi người cứ tiếp tục công việc, không cần lo lắng!


“Cũng có người bàn ra tán vào, đoán ắt hẳn là có yêu quái ra khỏi biển trúc, nhưng đã bị Vũ tướng quân chém giết. Có người lại bảo, có khi là trận pháp lâu ngày không bảo trì nên lỗi đó thôi. Chín người thì mười ý, cũng chả rõ là chuyện gì xảy ra. Chị thì chị thấy thành còn đứng vững, chị còn an cư lạc nghiệp được là tốt rồi…”


Chị bán thịt ngừng lại lấy hơi, cũng để nhìn phản ứng của Đông Thanh, lại nói:
“Chị còn tưởng chú mày nhà ở ngoài thành, sẽ biết rõ chuyện hơn bọn chị trong này cơ! Mà xem ra chú mày không biết gì thì chắc cũng chả phải chuyện gì to tát đâu nhỉ?”


Chị hàng thịt vừa kể chuyện, vừa cân thịt cho Nguyễn Đông Thanh, lại lấy lá chuối bọc lại cho hắn:
“Bốn cân thịt chị lấy rẻ cho mày giá ba cân, lần sau xuống bán rau lấy rẻ lại cho chị là được rồi!”


Hắn nhận gói thịt, móc tiền ra trả, rồi chào chị ta một tiếng trước khi bỏ đi. Phía sau, còn nghe chị ấy gọi với theo:
“À mà này, bao giờ con lợn nhà chị đẻ thì chị cho chú một con mang về mà nuôi nhá? Tết nhất còn có thịt mà ăn!”


Nguyễn Đông Thanh rời hàng thịt, liền tiến về hàng tiếp theo. Vừa đi, hắn vừa thầm tính toán.


Tuy hắn không rõ bao nhiêu phần trong lời chị hàng thịt là thật, thế nhưng đang yên đang lành, trận pháp hộ thành được khởi động, nếu bảo không có chuyện gì hắn cũng không tin nổi. Liệu… có liên quan gì đến việc tự dưng có hai lão tu luyện giả tự nhiên chạy đến nhà hắn múa may bắn chưởng hay không?


Hắn không cách nào biết, nhưng dù thế nào, hắn cũng phải có một số sự chuẩn bị cho cuộc sống trong tương lai gần. Nếu thật sự xảy ra biến cố gì, hắn liền chui vào nhà cố thủ không ló mặt ra ngoài nữa. Gì chứ kinh nghiệm cách ly cả năm trời do Covid-19 còn mới nguyên trong tâm trí Nguyễn Đông Thanh!


Thế là, Nguyễn Đông Thanh làm một vòng quanh chợ, mua hết các loại nhu yếu phẩm cần thiết. Lại ghé qua hàng gà, định mua thêm mấy con gà về nuôi.


Nguyễn Đông Thanh dù gì cũng tốt nghiệp đàng hoàng với cái bằng cử nhân nông nghiệp, lại có vài năm kinh nghiệm nghiên cứu sinh. Tuy về sau gã chuyển qua làm công việc văn phòng, song kiến thức và thực hành nông canh cũng đủ để sống mà không lo ch.ết đói. Chả thế mà rau hắn trồng ra bán rất chạy ở ải Quan Lâm này.


Cũng nhờ mấy năm học về nông nghiệp, Nguyễn Đông Thanh mới nhận ra, không phải cái gì của nước ngoài cũng tốt hơn Việt Nam. Nhiều mô hình canh tác của nước ngoài trong mấy năm gần đây bị chỉ trích, lên án, mà nguyên cái gọi là “nông nghiệp bền vững” về bản chất thực ra cũng chỉ là bản cập nhật của mô hình VAC của ông cha ta ngày trước. Hiện tại VAC thì vườn hắn đã có, còn phát triển rất tốt mà hắn cũng chả phải bỏ mấy công. Hắn đoán chừng có lẽ do đất tại thế giới này đặc biệt hay nước giếng hắn dùng tưới cây từ mạch nào nhiều dinh dưỡng, nhưng cũng không đi tìm hiểu. Còn lại ao hắn chưa kịp đào, chuồng thì đang xây dở.


Theo gã nghĩ, trước mắt cứ mua về mấy con gà, rồi cơi nới lại cái chuồng. Xong xuôi đâu đấy thì liền dựa vào tình hình thực tế mà tính tiếp và làm dần từng bước.
oOo


Chị bán gà hơn Nguyễn Đông Thanh chừng chục tuổi, là người ruột để ngoài da. Vừa biết ý định của gã, chị ta đã vui vẻ ra mặt, vừa chọn cho gã mấy con gà, vừa nói:


“Gà chị nuôi dễ sống lắm, chú yên tâm! Giờ chị chọn cho chú một con trống khỏe với mấy con mái mắn đẻ là chả mấy mà chú có cả đàn gà chạy trong sân cho coi!”


Ở cái chõng tre kê gần đó, mẹ chồng của chị bán gà đang ngồi ăn trầu. Bà cụ tuổi gần bảy mươi, đang càm ràm về đám trẻ trong thành. Nguyễn Đông Thanh nghe loáng thoáng được mấy câu như:
“Lũ trẻ không ai dạy nổi…”
“Phu tử mời về đều bị dọa chạy mất dép…”


Mua bán trả tiền xong xuôi thì mặt trời cũng quá con sào. Gã vác một đống lỉnh kỉnh lương thực và các loại nhu yếu phẩm, lại tay xách nách mang thêm mấy cái chuồng gà hiện đang phát ra tiếng kêu quang quác, rảo bước đi về hướng cái xe bò.
oOo


Cậu sai vặt của quán nhìn thấy Nguyễn Đông Thanh từ xa, đã nhanh nhảu kéo cái xe ra trước cho hắn, còn niềm nở:
“Cậu Thanh đi chợ về rồi đấy à?” Nhìn đống đồ hắn vác theo, cậu ta lại chêm một câu, “Khiếp, lần này cậu mua gì mà lắm thế, tính mở cái nông trại à?”


Nguyễn Đông Thanh cười chào y, đoạn đặt đống đồ xuống xe, lại móc ít tiền lẻ ra:
“Tôi gửi cậu.”
Cậu sai vặt nhận tiền từ gã, cất nhanh vào người, lại hỏi:
“Cậu Thanh còn cần cháu giúp gì không?”
Thấy Nguyễn Đông Thanh lắc đầu, cậu chàng mới quay người, chạy lại vào trong quán.


Nguyễn Đông Thanh loay hoay một hồi mới sắp xếp hết đống đồ mới mua vào trong xe. Vừa bế được hai con vật nhỏ lên, định cho vào xe thì một đám lính chạy đến:
“Tiên sinh, Vũ tướng quân mời tiên sinh về phủ!”


Nguyễn Đông Thanh giật mình. Ở đây một năm, gã cũng từng nghe qua về tướng thủ thành ải Quan Lâm – Vũ Tùng Lâm. Nghe dân trong thành kể, lão cũng là người tu luyện, bao năm nay, lão bảo vệ cái thành này khỏi yêu quái, thổ phỉ, là người cương trực thẳng tính, nhưng có chút quá cứng nhắc về luật lệ. Sẽ không phải… việc hắn “nhập cư trái phép” đã bị lão ta phát hiện nên hiện giờ gọi lên hỏi tội chứ?


Kỳ thực, Nguyễn Đông Thanh cũng đâu có muốn sống chui sống lủi như hiện tại? Ngặt một nỗi, đi khai báo nhân khẩu, người ta hỏi hắn quê ở đâu, hắn biết trả lời sao? Bịa bừa ra một cái tên, nhỡ bị phát hiện là nói dối, liệu hắn có bị ép tội gì đó rồi tống vào tù không? Nguyễn Đông Thanh sợ phiền phức, nên trước giờ vẫn cố tránh.


Lại thấy cậu lính dẫn đầu tiến thêm một bước, nói:
“Tiên sinh, xin tiên sinh đừng làm khó chúng tôi, Vũ tướng quân cho mời tiên sinh về phủ một chuyến!”
Nguyễn Đông Thanh lúc này mới hoàn hồn, liền đỏ mặt:


“Không dám, quan gia đừng gọi thảo dân là ‘tiên sinh’, thảo dân không dám nhận!” Đoạn lại nói, “Vậy mời quan gia dẫn đường!”


Nếu đã tránh không được thì cứ đi một chuyến xem vị Vũ tướng quân này nói gì vậy, cùng lắm là bị trục xuất thật thì hắn rời khỏi chỗ ở hiện tại, đi bụi là được chứ gì?






Truyện liên quan