Chương 6: Thanh Vân – thanh thiên chi vân
Lý Thanh Vân nép mình vào một góc xe bò, không dám cử động mạnh. Ngay đến thở, cậu chàng cũng chỉ dám thở nhè nhẹ không ra tiếng.
Bởi, lúc này, con Đá Nhỏ đã xốc tấm vải lên chui vào trong xe nằm, mắt nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Vân.
Đại yêu.
Tuy hiện giờ Lý Thanh Vân đã bị phế tu vi, nhưng cậu ta dám chắc, con chó đen gầy nhẳng đang ngó trừng mình tuyệt đối là một đại yêu mạnh không thua gì phụ vương.
Phải biết...
Cha của Lý Thanh Vân là binh mã đại nguyên soái của Đại Việt – Võ Hoàng Lý Huyền Thiên.
Phía tây trấn Hoàng Liên...
Phía đông ngự Phong Bạo...
Trong lòng hàng trăm vạn bá tánh nước Việt, không ai mà không hiểu rõ, nếu không có Võ Hoàng, có lẽ nước Việt đã nguy trong sớm tối. Thế lực trong hai đại cấm địa Hoàng Liên sơn, Phong Bạo hải cũng không an tĩnh như hiện tại.
Song...
Đối với Lý Thanh Vân mà nói, ký ức khắc sâu nhất về ông ta là đôi mắt lạnh nhạt lúc ra lệnh đuổi cậu ta ra khỏi cửa nhà họ Lý, sung vào quân thủ thành ở ải Quan Lâm. Phóng mắt cả nước Việt, có ai mà không biết một kẻ bị mất hết tu vi, đến nơi ác liệt như ải Quan Lâm quả thực không khác gì đi vào chỗ ch.ết?
Thế nhưng, Lý Huyền Thiên vẫn đóng vương ấn, ưng chuẩn việc nhập ngũ của Lý Thanh Vân.
Về chuyện này, trong đám lão binh ở ải Quan Lâm cũng có lắm suy đoán, lời vào tiếng ra, phê phán bất bình. Thế nhưng một bên đường đường là binh mã đại nguyên soái, được hoàng đế ban tước hiệu Võ Hoàng, một bên là một đám lính quèn sống bữa nay chẳng dám nghĩ bữa mai...
Khác nào kiến càng lay cây?
Thế nên, Lý Thanh Vân không nói với ai nguyên nhân thực sự dằng sau việc mình bị trục xuất khỏi gia tộc, không dám để ai biết, cũng không dám chia sẻ cùng ai.
Sự thực: ấy là họa phong lưu của Lý Huyền Thiên.
Võ Hoàng sở dĩ có chiến lực thông thiên, dám đối kháng với hai cấm địa bảo trụ nước Việt, ấy là vì lão thức tỉnh hai huyết mạch truyền thừa: Võ Thánh Chi Hồn – Chiến Thần Chi Thể.
Võ Thánh Chi Hồn hiểu thiên thời, hay địa lợi, biết hung cát, nắm đại cục. Phàm là võ nghệ thần thông chỉ nhìn qua bí tịch một lần là nhớ, đã học là hiểu sâu biết rộng đến tường tận tận cùng. Khi giao chiến chỉ liếc mắt nhìn thoáng là phát hiện được cái hay cái dở của thần thông chiêu số của đối thủ.
Chiến Thần Chi Thể tay nhổ núi, chân chặn sông, vạn pháp bất nhập, vạn tà bất xâm, bất tử bất diệt.
Lý Thanh Minh – con trai của Võ Hoàng với chính thất – thừa kế Chiến Thần Chi Thể, cũng được nhận định là người kế nghiệp của Lý vương phủ. Từ bé y cũng nổi danh là thiên tài đệ nhất hoàng thành, học một biết mười, trấn áp đồng lứa.
Thiên phú của Lý Thanh Minh quá cao, thành thử ai cũng nghĩ gã cũng thừa kế Võ Thánh Chi Hồn.
Cho đến khi – Lý Thanh Vân xuất hiện.
Cậu ta là một món nợ phong lưu Võ Hoàng lưu lại ở nhân gian. Chuyện thực ra cũng chẳng có gì to tát, Lý vương phủ thừa sức nuôi được thêm một miệng ăn, Lý Huyền Thiên cũng chẳng thiếu một hai đứa con rơi con vãi ở ngoài...
Đấy là nếu Lý Thanh Vân không phải người thức tỉnh Võ Thánh Chi Hồn.
Chuyện này bại lộ, hoàng đế chỉ hạ một đạo thánh chỉ, trên đề mấy chữ: Đại Việt cần Lý Huyền Thiên.
Ba chữ Lý Huyền Thiên ghi bằng mực đỏ, hàm ý Đại Việt cần một Võ Hoàng có cả Chiến Thần Chi Thể và Võ Thánh Chi Hồn, chứ không cần hai tên thứ phẩm chỉ thừa kế được một nửa.
Cuối cùng...
Họ Lý họp tộc, quyết định để Lý Thanh Vân đánh với Lý Thanh Minh một trận, ai thắng người ấy sẽ trở thành truyền nhân duy nhất của Võ Hoàng Lý Huyền Thiên.
Không nói cũng biết, Lý Thanh Vân bị phế hết tu vi, Võ Thánh Chi Hồn cũng bị nhà họ Lý dùng bí pháp tước đi. Sau đó càng là bị Lý gia từ bỏ, chính phi của Lý Huyền Thiên chỉ nói một câu, cậu ta đã bị đày đến ải Quan Lâm làm lính thủ thành.
Cứ thế mơ mơ màng màng sống tiếp...
Cho đến hôm nay...
Đám lão binh liều mạng giấu Lý Thanh Vân trong xe bò, để cậu ta rời khỏi ải Quan Lâm.
Lý Thanh Vân cũng loáng thoáng được biết thực ra vị Bích Mặc tiên sinh hôm nay đến phủ thành chủ tài phép thông thiên, bản lĩnh không thể nào tưởng tượng nổi. Chuyện thú triều do Thanh Tước gây nên cũng bị một tay y trấn áp.
Mà nơi ở của tiên sinh – lại là cấm địa trong cấm địa – Lão Thụ cổ viện.
Lý Thanh Vân không ngờ các vị lão binh lại liều mạng đưa cơ hội này cho mình, không khỏi lấy làm cảm động. Người nhà không tiếc tình thân đẩy mình vào chỗ ch.ết, người lạ lại không màng nguy hiểm đẩy một cơ hội sống cho mình.
Chuyện đời, lắm lúc thật nực cười.
Lý Thanh Vân hít sâu một hơi.
Cậu chàng không cho rằng một tồn tại tầm cỡ như Bích Mặc tiên sinh lại không biết việc mình lén leo lên xe. Nếu tiên sinh đã không đuổi, tức là đang muốn thử thách Lý Thanh Vân.
Cơ hội!
Cơ hội trời cho!
Cho dù không thể lật mình lại, cũng có thể giữ được mạng trong buổi loạn lạc nhiễu nhương này.
Vừa nghĩ đến đây, thì con Đá Nhỏ bò vào thùng xe, nằm ngó trân trân Lý Thanh Vân.
Thiếu niên cắn răng...
Lúc này, cậu ta thề dù có sợ tan gan vỡ mật vì uy áp của đại yêu cũng tuyệt đối không thể gây ra động tĩnh gì, ảnh hưởng đến Bích Mặc tiên sinh.
Lý Thanh Vân chính đang đau khổ chống đỡ, thì bỗng bên ngoài xe, vang lên tiếng đọc thơ:
“Vị đình cố hựu tảo lâm hành,
Thử xứ tiền niên lịch chiến tranh.
Bách tuế di hài tiềm thổ lý,
Thiên thu bích thảo chấn oan thanh.
Hữu linh cung vọng âm phù sự,
Dị kiến bình an dương báo thành.
Hải khẩu phi dao tu vật khứ,
Đồ vương ác thậm cổ nan canh.”
(Vì dừng chân nghỉ mà lại phải sớm lên đường
Tại chốn này thuở trước đã trải bao phen tranh chiến
Xương rơi vãi trăm năm đang chìm trong đất
Nơi cỏ biếc ngàn thu vẫn vọng tiếng oan
Các vong hồn có thiêng thì phò tôi việc chóng xong
Gặp yên ổn rồi, xin tỏ lòng thành báo đáp
Ở đây dù chưa xa cửa biển cũng chớ tuỳ tiện ra đi
Nên hiểu rằng kẻ độc ác mưu đồ vương bá, trong tâm từ xưa vốn chẳng đổi dời.)
Ầm.
Lý Thanh Vân như bị sét bổ trúng, cả người ngẩn ra. Hai con Cải Thảo, Đá Nhỏ cũng nghiêng đầu, tròn mắt lên nhìn.
oOo
Nguyễn Đông Thanh vươn vai...
“Nơi này có họa yêu thú kéo bầy, cũng may sao có Vũ tướng quân yêu dân như con, mới không đến nỗi thành phá người ch.ết.”
Nói rồi lại cười, lắc đầu:
“Mình là một tên người phàm mắt thịt, có lòng không có sức, chỉ đành mượn hoa kính Phật, tặng mảnh đất này một bài thơ của cổ nhân vậy.”
Đoạn nhảy xuống khỏi xe, quay lại, sái về phía thành một cái. Nguyễn Đông Thanh vừa mở tấm vải, đang định giỡ đồ, thì đã có một thiếu niên nhảy ra:
“Tiểu binh Lý Thanh Vân, bái kiến tiên sinh.”
“Không dám nhận. Thật không dám nhận...”
Nguyễn Đông Thanh đỏ mặt, vội xua tay từ chối.
Gã ngượng vì ngâm thơ bị nghe thấy ba phần, vì bị phát hiện là đạo văn bốn phần, mà ba phần cuối cùng thì vì hai chữ “tiên sinh”. Nguyễn Đông Thanh nói trắng ra ở thế giới này là loại thất học, chữ còn chưa nhận mặt hết, nào dám để ai gọi mình là “tiên sinh”?
Lý Thanh Vân nghiêm sắc mặt, nói:
“Tiên sinh tâm hoài thiên hạ, lòng có vạn dân, sao lại không xứng?”
Nguyễn Đông Thanh thấy thiếu niên trước mặt mặc quân phục của ải Quan Lâm, chỉ đành ho khan một cái, cũng không tiện tranh cãi với cậu ta thêm nữa.
Phúc lắm mới có quan hệ tốt với thành lớn, khi không lại vì một chuyện chẳng đâu vào đâu mà xích mích thì lại không hay.
“Không biết Vũ tướng quân còn có lời gì muốn nói?”
“À. Ờm. Đúng rồi. Bẩm tiên sinh. Tướng quân thấy tiên sinh có không ít đồ đạc lỉnh kỉnh, sợ một mình ngài xách nặng vất vả, nên mới bảo tại hạ theo sau để ngài sai phái.”
“Tướng quân khách khí quá. Vậy xin làm phiền Lý... thiếu hiệp?”
Nguyễn Đông Thanh trả lễ, không nén nổi sự xấu hổ. Bình thường nói chuyện với bà con chợ búa thì dễ, hầu chuyện cánh văn nhân nho sĩ trong thành gã đều mang văn kiếm hiệp ngày trước từng đọc ra chém vô tư. Thế nhưng... đại hiệp giang hồ nói đến cùng thì cũng là phường ngoài vòng pháp luật, bình thường hiếm khi tiếp xúc, mà có thì cũng chẳng lấy thái độ hòa hoãn nói chuyện với quan binh bao giờ.
Thành thử hiện tại đối mặt với cậu lính từ ải Quan Lâm lại chẳng biết phải xưng hô thế nào.
“Tiên sinh quá lời. Tiểu tử sống uổng mười mấy năm, không dám nhận chữ “hiệp” của ngài. Nếu tiên sinh không chê, cứ gọi Vân là được rồi.”
Nào ngờ Lý Thanh Vân lại nhún nhường một bước, khiến Nguyễn Đông Thanh càng lấy làm khó hiểu.
Từ bao giờ binh sĩ tốt với dân thường vậy?
Thế giới này không phải xã hội tu tiên, vẫn còn dừng lại ở chế độ phong kiến à?
Nguyễn Đông Thanh không nghĩ ra, bèn quyết định chẳng nghĩ nữa. Gã nhờ Lý Thanh Vân mang đồ đạc lên cổ viện, trói mấy con gà lại cho mình. Mà bản thân gã thì lại vạch một chỗ dưới chân núi, khoanh đất, chuẩn bị dựng cọc làm cái chuồng nhỏ, đào cái ao cá.
Cái vùng này chẳng biết bao giờ có yêu thú xồ tới, Nguyễn Đông Thanh muốn tranh thủ lúc thái bình hiếm hoi này làm một chút chuyện. Chí ít, hắn muốn Lão Thụ cổ viện phải có thể tự cung tự cấp, không đến nỗi lúc có yêu thú xâm lấn lại ch.ết đói trong nhà.
Về phần tại sao yêu thú không tấn công cổ viện?
Nguyễn Đông Thanh đoán do yêu thú ở thế giới đều có linh trí, thế nên chê hai người hai thú ở cổ viện chẳng bõ dính răng.