Chương 17: Cả Nhà Vui Vẻ
Lưu Tử Hoa mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tần Mạch, một hồi mới khinh bỉ : " Ngươi...Ngươi tưởng ngươi là ai ? Nếu không phải người cầu ta, nói sẽ bán ba tên xúi quẩy nhà ngươi để lấy bạc cưới ta còn lâu ta mới thèm để ý tới ngươi !" Hắn liếc cặp mắt trắng dã qua Lâm Vĩnh An : " Chẳng phải chỉ là một tên câm thôi sao ? Cũng chỉ có hắn mới xứng với tên nghèo mạt như ngươi !"
Tần Mạch cau mày, không giận mà uy : "Vĩnh An không liên quan ở đây, ngươi tốt nhất đừng ngậm máu phun người !"
" Hừ, ngươi bênh hắn như vậy còn nói không liên quan ? Tần Mạch, ngươi nhớ kỹ những lời ngươi nói, sau này cho dù ngươi mang trăm lượng bạc trắng đến ta cũng không gả cho ngươi !" Lưu Tử Hoa hừ một tiếng đầy khinh thường, hiển nhiên vẫn nghĩ Tần Mạch có tình ý với hắn.
Tần Mạch cười lạnh : " Ta nếu có trăm lượng bạc trắng tất nhiên sẽ đem đi mua mấy mẫu ruộng tốt không rãnh đem vứt cho ngươi." Trước kia đối với chuyện chiếm dụng thân thể của "Tần Mạch" nàng có chút bứt rứt nhưng hiện tại đã không còn rồi, "Tần Mạch" không cho thể ba tiểu bánh bao cuộc sống tốt thì nàng sẽ thay thế nàng ta !
Lưu Tử Hoa tức giận đến nói không nổi, dậm chân rời đi : " Tần Mạch ! Ngươi chờ xem !" Mặc dù gia cảnh Tần Mạch rất tệ nhưng trong nhà có ba tiểu đệ, phụ thân hắn nói chỉ cần gả vào liền bán đi sẽ được không ít bạc vậy nên hắn mới coi trọng nàng ta, nào ngờ Tần Mạch kia có mắt không tròng ! Nghĩ xong còn căm hận liếc Lâm Vĩnh An một cái.
" Ta đưa ngươi về." Biết Lâm Vĩnh An không nghe được nhưng Tần Mạch vẫn mở miệng, không hiểu sao nàng cảm thấy hắn hiểu được nàng nói.
Lâm Vĩnh An nheo mắt nhìn theo Lưu Tử Hoa sau đó cúi đầu đi theo Tần Mạch, hắn liếc bàn tay đang bị nàng nắm cũng không có nhắc nhở nàng.
Tới gần nhà Lâm bá mẫu, Tần Mạch mới nhớ ra bản thân vẫn đang nắm tay Lâm Vĩnh An, kinh ngạc bỏ tay ra, tỏ vẻ xin lỗi hắn. Lâm Vĩnh An thấy nàng lúng túng, môi hơi nhếch lên nhưng không nhìn kỹ rất khó thấy là hắn đang cười, hắn chỉ gật gật đầu xem như không sao.
" An Nhi về rồi ?" Lâm phu lang vừa rửa sạch rổ rau đang định mang vào bếp thì thấy Tần Mạch và Lâm Vĩnh An đi vào, khẽ cười : " A Mạch, mấy ngày nay vất vả cho ngươi rồi !" Lâm Vĩnh An từng đem dây về thắt nên Lâm phu lang từng thấy qua còn thỉnh thoảng ngồi bên canh học cách kết.
Tần Mạch lắc đầu cười : " Hắn giúp ta, ta còn cảm tạ không kịp làm sao lại thấy phiền. Sáng này ta đã đem nút thắt đi bán, đây là 130 văn tiền từ số nút thắng Vĩnh An kết được, ta đem đến cho thúc." Nói xong nàng nhanh nhẹn đi đến đặt xâu tiền vào rổ trong tay Lâm phu lang.
Lâm phu lang kinh ngạc, lập tức lấy xâu tiền ra trả lại cho Tần Mạch : " Hắn chỉ là rãnh rỗi kết chút nút thắt, ngươi đem tiền bạc đến làm gì. Nhà ngươi không tốt, lấy tiền về mua thêm một ít thịt mà ăn."
Tần Mạch không nhận, xua xua tay : " Thúc thúc, ngươi như vậy là làm khó xử ta rồi. Hắn tuy rãnh rỗi mới kết nhưng đồ bán được tiền ta vẫn không thể bạc đãi hắn. Vả lại sắp tới ta muốn kết số lượng lớn, nếu thúc thúc không nhận ta thực không dám cho hắn tiếp tục giúp a."
Lâm phu lang dịu dàng nhìn Tần Mạch một cái, thở dài : " Được rồi, ta thay hắn nhận là được. Ngươi may mắn tìm được sinh ý ta với bá mẫu ngươi dĩ nhiên phải giúp." Hắn liếc Lâm Vĩnh An đang cúi đầu, bỗng dưng cảm thấy gả Lâm Vĩnh An cho Tần Mạch cũng không tệ. Nghĩ đến đây hắn liền trầm mặc, xem ra phải thương lượng với thê chủ một chuyến.
Tần Mạch không cảm nhận được ánh mắt tính toán của Lâm phu lang, thấy hắn nhận tiền rồi thì mỉm cười : " Cảm ơn thúc. Trời không còn sớm ta phải về đây."
Lâm phu lang muốn giữ nàng lại : " Đến rồi thì ở lại ăn cơm đi. Ta để An Nhi sang kêu mấy đứa A Lan qua. Hôm nay cứ dùng cơm ở nhà ta."
" Thúc thúc, không cần đâu, A Lan đã nấu cơm ở nhà rồi." Nàng cười đáp, nhanh chóng đi đến cửa ngoài.
Lâm phu lang thở dài, gật gật đầu : " Vậy thì ngươi về đi đừng để bọn nhỏ chờ. Phải rồi, kinh trập năm nay ngươi đừng mua bột mì, đến nhà ta mà lấy. Nhớ kỹ, không được mua nếu không ta với bá mẫu ngươi thực sự sẽ giận."
Tần Mạch chần chừ một lúc nghĩ tới ngày mai lên trấn trên mua thêm mấy cân thịt cảm tạ lại bọn họ là được, nói : " Ân, ta biết rồi. Thúc thúc, ta về đây."
Lâm phu lang nhìn theo bóng Tần Mạch, trầm mặc cả nửa ngày mới đi vào bếp nấu ăn. Lâm Vĩnh An lặng lẽ đi vào phòng kết nút thắt, mái tóc bình thường chỉ buộc bằng băng vải nhỏ sau gáy nên thỉnh thoảng có một vài sợi tóc rơi ra, vuốt lên gò má tôn lên làn da trắng nõn của hắn.
Buổi tối Tần Lan xào hai món rau ăn kèm với sườn xào chua ngọt còn lại lúc sáng, cả nhà quây quần bên nhau vô cùng ấm áp. Tần Mạch nhớ tới lời Lưu Tử Hoa nói lúc chiều, cảm thấy mình xuyên đến cũng là may mắn nếu không ba đứa bẻ này không biết sẽ đáng thương tới mức nào.
Một đêm không mộng mị. Mặc dù không phải đem rau và măng lên thị trấn bán nữa nhưng Tần Mạch vẫn giữ thói quen dậy sớm, xách đầy hai vại nước lớn rồi ra vườn tưới rau. Bữa sáng Tần Mạch cũng không nấu mà để cho Tần Lan làm, hắn nấu một nồi cháo ngô, tám cái bánh bột ngô, xào thêm một dĩa rau cải trắng.
" Tay nghề của A Lan càng ngày càng tốt a !" Tần Mạch vừa cắn một miếng bánh bột ngô vừa hớp một ngụm cháo, lại gắp thêm mấy đũa rau xanh, mỉm cười khen Tần Lan.
Tần Lan được khen thì ngại ngùng : " Còn chưa có ngon bằng tỷ nấu, đệ vẫn phải cố gắng." Nếu trước kia người hắn ngưỡng mộ nhất là phụ thân thì bây giờ là tỷ tỷ Tần Mạch. Tuy không hiểu tại sao tỷ tỷ thay đổi khác trước kia nhưng hắn vẫn vui vẻ, hi vọng tỷ tỷ mãi mãi như bây giờ.
" Ừm, cố gắng nhiều một chút sau này có thể nấu cho Tiểu Phúc rồi." Nàng cười trêu chọc.
Mặt Tần Lan lập tức nhiễm một rặng mây hồng, bởi vì cả ngày đều ở trong nhà thêu thùa nên da hắn rất trắng, tuy chỉ mới 12 tuổi nhưng khuôn mặt đã có đường nét rõ ràng, khẳng định sau này sẽ là thiếu niên lang xinh đẹp : " Tỷ đừng nói bậy."
Nàng cười mấy tiếng cũng không trêu chọc hắn nữa mà đi vào trong nhà Tần Hoa dậy, hôm qua hắn muốn cùng nàng đi lên trấn trên mua đồ. Tần Lan thì lấy thùng gỗ chuẩn bị giặt đồ. Trước kia "Tần Mạch" xách rất ít nước nên hắn phải ra bờ sông giặt giũ, hiện tại nàng xách đầy hai vại nên cả ngày hắn đều không lo thiếu nước.
Tần Hoa rất nhanh đã dậy, Tần Ngọc nghe tiếng động cũng dậy theo. Cả hai mơ màng đi ra áng nước lấy nước muối súc miệng, rửa mặt. Trên bàn gỗ ngoài sân đã bày sẵn phần đồ ăn sáng cho cả hai. Tần Hoa vui vẻ chạy đến bên bàn ăn ngấu nghiến.
Tần Ngọc thì khác, dáng ăn rất thùy mị. Nếu nói trong ba đệ đệ ngươi có bộ dáng xinh đẹp nhất phải nói đến Tần Ngọc, không chỉ thể hắn còn rất có phong phạm đại gia khuê tú, bình thường cũng rất ít nói nhưng khi cười rộ lên lại như nắng mai vô cùng rực rỡ.
" Tỷ tỷ, đệ ăn xong rồi !" Tần Hoa cho miếng bánh ngô cuối cùng vào miệng, cười ngọt ngào.
Tần Mạch gõ đầu hắn : " Ta có bắt đệ vội đâu mà đệ ăn như ma đói vậy ?" Nàng vội lấy cho hắn một cốc nước.
Tần Ngọc mỉm cười : " A Hoa lâu rồi không lên trấn trên nên mới phấn khích như vậy. Hôm qua hắn còn không ngủ được a."
Tần Hoa bị nói vậy thì xấu hổ : " Nhị ca, đệ không có !"
Tần Mạch buồn cười xoa xoa đầu hắn, quả nhiên vẫn là đám tiểu hài tử!