Chương 20: Lâm An Tử
Buổi chiều, Tần Mạch đi lên núi hái quả sơn tra, Lâm Vĩnh An muốn hái thêm hoa cúc làm gối hoa cúc nên cũng đi theo nàng. Trên đường Tần Mạch đi trước, Lâm Vĩnh An theo sau bất giác lại có sự hài hòa lạ thường.
Cả hai đi gần hai khắc mới tới được phía sau núi, hoa sơn tr.a màu đỏ rực tạo thành một bụi hoa trải dài vô cùng đẹp đẽ, quả sơn tr.a màu nâu sẫm lủng lẳng phía dưới tạo thành từng chùm. Tần Mạch tùy tiện hái mấy quả sơn tra, bóc vỏ rồi đưa cho Lâm Vĩnh An sau đó lại bóc thêm một quả nữa bỏ vào miệng.
Lâm Vĩnh An nhận lấy, ánh mắt cũng bớt đi sự lạnh nhạt xa cách, cúi đầu nhấm nháp quả sơn tra.
Quả sơn tr.a này không giống quả sơn tr.a nàng từng thấy ở kiếp trước, quả hơi nhỏ, vị nửa ngọt nửa nhạt, đối với trẻ em nông thôn nghèo khó thì đây là một thứ quả ăn vặt rất được yêu thích. Tần Mạch lấy cái gùi ở trên lưng xuống hái từng chùm lại từng chùm quả sơn tr.a cho vào gùi. Lâm Vĩnh An cũng một bên hỗ trợ nàng, vốn nghĩ Lâm Vĩnh An quanh năm chỉ ở trong nhà thêu thùa không ngờ tay chân cũng rất nhanh nhẹn, thế nhưng thể lực có vẻ yếu.
" Ngươi tới bên kia ngồi nghỉ đi." Hái được chừng nửa gùi, Tần Mạch chỉ về phía gốc cây râm mát gần đó ra hiệu cho Lâm Vĩnh An.
Lâm Vĩnh An lắc đầu, tiếp tục hái.
Nàng nhíu nhíu mày, không chờ hắn phản ứng lập tức kéo hắn đi tới gốc cây râm mát, chính nàng cũng ngồi xuống bên cạnh rồi đưa cho hắn túi nước.
Lâm Vĩnh An nhìn nàng một cái, mím môi tiếp lấy túi nước. Lúc này bởi vì phơi nắng mà làn da trắng nõn ửng lên một tầng đỏ, sắc mặt hơi tái, hơi thở cũng không vững vàng.
Tần Mạch thở dài, tiểu tử này sức khỏe không tốt lại còn cố chấp, nhìn hắn mệt mỏi nàng chỉ có thể cùng hắn nghỉ ngơi nếu không khẳng định hắn sẽ không chịu dừng tay. Gió lay lay thổi, Tần Mạch khoan khoái thở một hơi, nghĩ nghĩ đi tới một phiến cây rậm rạp bứt một chiếc lá rồi trở về ngồi bên cạnh Lâm Vĩnh An, thổi diệp khúc dân ca.
Diệp khúc nhẹ nhàng, thoáng nghe tựa như tiếng gió thổi cây lay, như có như không nhưng chỉ cần nhắm mắt lại liền có thể cảm nhận được khúc ca triền miên, da diết. Nàng hé mi nhìn sang Lâm Vĩnh An, vô tình nhìn thấy đôi con ngươi vốn trong trẻo giờ phút này lại quỷ dị, âm u mang theo sự thê lương, cô độc. Tần Mạch giật mình, tiếng thổi cũng im bặt.
Nàng quên mất hắn không thể nghe.
Lâm Vĩnh An cắn môi, cúi đầu càng sâu, bàn tay nắm chặt thành quyền.
Tần Mạch bỗng cảm thấy có chút áy náy, nàng nhích lại gần hắn, nhẹ nhàng vỗ lên vai hắn. Đời trước mặc dù thế giới đã tiến bộ nhưng vẫn có không ít người khinh bỉ người tàn tật, nơi này nữ tôn nam ti, lại hủ lậu, nàng thực không biết tiểu thiếu niên này trưởng thành như thế nào, tại sao luôn có ánh mắt thê lương, bi thương như vậy khiến nàng không tự chủ được muốn vỗ về hắn.
Nàng bóc một hạt sơn tr.a đưa cho Lâm Vĩnh An, hắn ngước lên nhìn nàng, lại nhìn phiến lá rơi trên mặt đất, nhu thuận cho hạt sơn tr.a vào miệng.
Nàng ra hiệu : " Ngươi còn mệt không ? Chúng ta hái tiếp." Nàng nghĩ lao động có thể giúp hắn phân tâm, tính tình cũng có thể sẽ tươi sáng hơn một chút.
Lâm Vĩnh An gật gật đầu.
Hái xong một gùi quả sơn tra, cả hai lại đi vào trong rừng hái nấm. Cánh rừng này mặt trước là điền trúc lâm, mặt sâu là vô số cây cỏ hoa quả dại vô cùng trù phú. Đi được một đoạn, Tần Mạch thỉnh thoảng lại thấy mấy bụi cây kim ngân, nhớ tới cây kim ngân phơi khô có thể đem tới tiệm thuốc bán, trong lòng liền ghi nhớ vị trí bọn chúng đợi hôm khác sẽ đi hái.
Sau đó Tần Mạch giúp Lâm Vĩnh An hái hoa cúc, hoa cúc này mọc rất nhiều dưới sườn núi. Gối hoa cúc công đoạn phức tạp nên giá trị cũng cao hơn, bình thường có không ít nam tử đi hái hoa cúc để làm gối đem đi bán.
" Vĩnh An ?" Một thiếu niên tầm mười sáu tuổi, vận bộ y phục màu hồng nhạt đứng bên phía đối diện của cánh đồng hoa cúc khẽ gọi.
Tần Mạch nhìn thiếu niên kia, lại vuốt vuốt cằm nhớ xem hắn là ai. Nhớ tới đây là đường huynh của Lâm Vĩnh An gọi là Lâm An Tử, nàng chợt nhíu mày. Lâm bá mẫu có một vị tỷ tỷ gọi là Lâm Vân, bà ta bởi vì Lâm bá mẫu không sinh được nữ nhi nên liên tục bắt Lâm bá mẫu nhận tiểu nữ nhi của bà ta làm con thừa tự để chiếm trọn tài sản của Lâm bá mẫu, Lâm An Tử chính là con trai thứ ba của bà ta.
Biết rõ Lâm Vĩnh An không thể nghe được mà hắn vừa gọi vừa nhìn nàng, Tần Mạch cười nhạt : " Vĩnh An hắn đang hái hoa cúc, tam ca tìm hắn sao ?" Bởi vì nhà Tần Mạch có giao hảo với nhà Lâm bá mẫu nên lúc còn nhỏ phụ thân nàng vẫn bắt nàng gọi mấy tỷ đệ nhà Lâm Vân là tỷ tỷ và ca ca.
Lâm An Tử đi tới, bước chân uyển chuyển, khuôn mặt thanh tú gợi lên nụ cười : " Là A Mạch muội muội sao ? Ta nhớ rõ Vĩnh An ít khi đi ra ngoài, vừa nãy nhìn thấy nên không xác định mới lên tiếng hỏi." Đôi mắt liếc qua Lâm Vĩnh An lóe lên tia ghét bỏ.
Lâm Vĩnh An thấy hắn cũng không có thái độ gì, hờ hững tiếp tục hái hoa.
Tần Mạch nheo mắt, mỉm cười : " Vậy à ? Vĩnh An quả là không thích đi ra ngoài, hôm nay muốn làm gối hoa cúc nên ta cùng đi với hắn hái nhiều thêm một ít."
Lâm An Tử nhìn lướt qua Tần Mạch, hơi giật mình. Trước kia hắn biết Tần Mạch lớn lên rất tốt nhưng nàng ta luôn một bộ dáng trì độn, không thú vị, gia cảnh lại nghèo nên hắn ghét bỏ. Bất quá dạo này Tần Mạch bởi vì song thân đều mất, bên dưới còn có ba tiểu đệ tùy tiện bán đi đều có thể kiếm được không ít tiền nên rất nhiều người đánh chủ ý, phụ thân hắn cũng từng nói qua đáng tiếc hắn không thèm để ý, không nghĩ tới nàng ta lớn lên lại anh tuấn ( nữ tôn nam ti nên tính từ đảo lộn ) như vậy.
" Ta cũng muốn làm nhiều thêm mấy cái gối, đáng tiếc không tốt phúc như Vĩnh An có muội giúp đỡ." Lâm An Tử tỏ vẻ ngại ngùng cười, thanh âm nghe thực ngọt ngào nhu thuận.
Tần Mạch nheo nheo mắt, tuy đến nơi này đã nhiều ngày nhưng nàng vẫn không thể tiêu nổi hình ảnh một nam nhân õng ẹo trước mặt mình : " Hắn giúp ta hái hoa sơn tr.a nên ta mới giúp hắn thôi, ta thấy Vĩnh An cũng hái sắp xong rồi, tam ca ở lại từ từ mà hái đi, hoa còn nhiều lắm." Nói xong nàng đi tới bên cạnh Lâm Vĩnh An ra hiệu hỏi hắn.
Lâm Vĩnh An tỏ vẻ chăm chú hái hoa thực chất vẫn quan sát khẩu hình hai người, thấy Tần Mạch không muốn giúp Lâm An Tử hái hoa, Lâm Vĩnh An rất vui vẻ, môi hơi cong lên ra hiệu đã hái xong rồi.
Lâm An Tử thấy Tần Mạch chỉ để ý tới Lâm Vĩnh An, cắn cắn môi, nháy mắt liền mỉm cười dịu dàng : " Ta hái chủ yếu làm gối cho cha nương cũng không có bán nên này vừa vặn đủ rồi, ta cùng đi về với muội, muội không ghét bỏ ta chứ ?"
Tần Mạch nhướn mày, gật đầu : " Vậy thì cùng về." Vừa nói nàng vừa đoạt lấy giỏ hoa cúc trong tay Lâm Vĩnh An, dù sao hắn luôn ở trong nhà, hôm nay đi lên núi lâu như vậy, nàng sợ hắn lại mệt.
Lâm An Tử ghen tỵ, giả vờ lau mồ hôi, cắn nhẹ môi nói : " Muội đúng là lo lắng cho Vĩnh An, hoa của hắn còn ít hơn của ta, không biết là muốn làm mấy cái gối a."
Nàng cười một tiếng : " Tam ca là muốn làm gối cho đại bá mẫu và các tỷ tỷ dĩ nhiên hoa hái phải nhiều hơn Vĩnh An rồi, ta nghĩ nếu bá mẫu và các tỷ tỷ biết mỗi bông hoa đều chưa tâm ý của tam ca chắc hẳn bọn họ sẽ rất vui vẻ." Nàng giả ngu nói.