Chương 5: Tra khảo mỹ nhân trong thiên lao
“Muội muội, A, Nhất Thuần, là có ý gì?” – Chu Nguyệt xoay người lại hỏi nàng.
“Tự mình nghĩ đi.” – Nhất Thuần tiêu sái, ném cho nàng ta một câu.
“Nhất Thuần cô nương đúng là học rộng hiểu sâu.” - Một lão già bên cạnh, cung kính nhìn Nhất Thuần nói.
“Lão quá khen.” - Nhất Thuần lễ phép nói.
“Cô nương nếu như không ngại có thể gọi ta là Hà thúc.” – Lão hiền lành, mong đợi nhìn Nhất Thuần.
“Hà thúc, ta ở chỗ này không có người thân, hơn nữa thân mình còn bị vùi lấp trong thiên lao, thúc………..” - Nhất Thuần bị tấm lòng của Hà thúc làm cho cảm động, nàng vui vẻ kêu lão một tiếng Hà thúc, nhưng lại không hiểu lắm động tác của lão cho lắm.
“Chúng ta không phải đều giống nhau sao, ngươi cũng không ghét gọi ta là Hà thúc, ta như thế nào lại chấp nhất.” – Hà thúc vui vẻ nói chuyện.
“Hiện tại lại có thể nhận biết thân nhân, xem ra hình pháp vừa rồi vẫn chưa nặng?” - Thanh âm âm trầm của Long Tiêu vang lên, hắn một thân mặc đồ cổ trang, không che dấu được khí phách, ngũ quan khuôn mặt lại rất hấp dẫn.
“Hoàng thượng, cứu ta? Cứu ta?” - Uyển phi vừa nhìn thấy Long Tiêu liền hét rống lên, nhìn giống như một con khỉ đang bị giam trong lồng.
“Làm cho nàng ta yên lặng một chút.” - Long Tiêu tức giận.
Phòng giam Uyển phi được mở ra, nàng ta bị hai binh lính khinh đi, thanh âm của nàng ta xa dần, từ từ biến mất.
“Mở cửa ra.” - Ánh mắt Long Tiêu nhìn chằm chằm Nhất Thuần, đối với Lưu Lâm ở bên cạnh nói.
“Hoàng thượng, không được.” - Lưu Lâm tiến lên ngăn chặn.
“Mở ra” – Long Tiêu lại một lần nữa lạnh lùng quát lên.
“Dạ” - Lưu Lâm vung tay lên, một binh lính tiến lên mở cửa. Một hàng binh lính kéo vào, cầm trường mao hướng về phía mỗi người bọn họ.
“Như thế nào? Là Thiên Nhất Thuần phải không?” - Long Tiêu đi đến trước mặt Nhất Thuần ngồi xổm xuống, nâng cằm của nàng lên, mềm mại hỏi, cái thanh âm kia có thể khiến cho người ta phải ăn cơm cũng phải phun ra.
“Ngu muội.” - Nhất Thuần khinh thường nhìn hắn, trên thân thể nàng, mỗi một roi, nàng đều muốn hắn phải nhớ kĩ.
“Ha ha ha, tốt.” – Long Tiêu cười to, so với tiếng sói tru còn kinh khủng hơn, khiến cho người ta sởn cả gai ốc.
“Con mẹ nó thật biến thái.” - Nhất Thuần không chịu được cuồng vọng của hắn, liền huỷ đi hình tượng thục nữ mà mắng.
“Chát” - Long Tiêu tát thẳng một cái, thân thể của nàng suýt nữa cũng bay ra ngoài. Hắn làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho kẻ mắng mình.
Một cái tát này khiến cho nàng đau đớn, cổ họng đau đến nổi không thể nói.
“Dừng tay” - sát thủ Lãnh Mạc nhanh chóng đem đám quân lính đánh ngã trên mặt đất, phi thân tới sau lưng Long Tiêu đánh ra một chưởng.
Long Tiêu đã sớm chuẩn bị, đem Nhất Thuần kéo tới phía trước. Lãnh Mạc phản ứng không kịp, liền nhanh chóng thu hồi một chưởng, bay tới ôm lấy Nhất Thuần, nhanh chóng đặt nàng trên đất rồi đuổi theo Long Tiêu. Lại bị Lưu Lâm chặn lại, hai người đánh nhau, nhìn không thể phân biệt được thắng bại. Lúc này trong nhà giam, khắp nơi đều là binh lính, làm nào loạn cả một vùng.
“Xem ra thật không uổng công chuyến này.” - Long Tiêu âm trầm cười, ôm lấy mỹ nhân dưới đất, hướng cửa giam đi ra ngoài.
“Kêu ngự y” - Long Tiêu đặt Nhất Thuần xuống long sàn, phân phó với tỳ nữ bên cạnh.
“Dạ” - Tỳ nữ chậm rãi ra ngoài, không lâu lắm, đem theo một người đàn ông trung niên bước vào, tỳ nữ giúp ông xách theo cái hòm thuốc.
“Mau xem tình trạng của nàng.” – Long Tiêu nói với ngự y, nhưng ánh mắt của hắn vẫn không rời khỏi Nhất Thuần đang hôn mê.
“Dạ” - Ngự y tiến lên phía trước, tỳ nữa đem một tay của Nhất Thuần kéo ra.Đột nhiên, ông nhíu chặt lông mày, mặt lộ vẻ khó khăn, không thể nào mở miệng.
“Như thế nào?” - Long Tiêu nhịn không được hỏi.
“Hoàng thượng, cô gái này bị thương quá nặng, dù là chưa tổn thương đến nội tạng, nhưng sợ rằng…………….” - Ngự y lắc đầu một cái.
“Sợ cái gì? Ta muốn nàng phải tỉnh lại” - Trong lòng Long Tiêu có một chút mất mát, đối với ngự y ra lệnh.
“Vi thần sẽ cố gắng” - Ngự y sợ hãi, quỳ xuống.
“Vậy còn không mau đi chuẩn bị.” - Long Tiêu rống giận.
“Dạ” – Ngự y lui ra ngoài.
“Phế vật, đều là một đám phế vật.” - Long Tiêu trở nên nóng nảy.