Chương 85: Nhớ lại 1
Có lẽ nàng đang trốn tránh một thực tế tàn khốc, dẫu sao nàng cũng muốn một lần làm đà điểu. Huống chi chỉ có một lần, hắn sẽ giúp nàng như ý nguyện.
Hắn nhẹ nhàng đưa nàng vào trong một biển hoa không biết tên, gió mát bên tai nhẹ thổi,hương hoa thơm ngát tràn ngập trong không trung, tâm tình nàng trở nên thật nhẹ nhõm, cái giấc mộng này thật sự rất ngọt ngào, làm cho nàng không muốn tỉnh lại...
Nàng từ trong mộng tỉnh dậy, còn chưa có mở mắt, khóe miệng đã nâng lên nụ cười mộng ảo.
Nàng giống như vừa trải qua một giấc mộng đẹp, toàn thân dễ chịu, cảm giác thật thoải mái, thân thể thật là ấm áp, giống như khi còn bé được mẹ ôm trong lòng ngực, an toàn mà ấm áp.
Nàng lười biếng mở mắt, lập tức phát giác có cái gì đó không đúng, nàng đang nằm trong một căn phòng lớn vô cùng xa hoa, hơn nữa nhìn vô cùng quen mắt hình như đã từng gặp qua ở nơi nào đó, bởi vì đây là phòng ngủ theo phong cách của thời Trung Cổ kiểu tây phương, mà dưới người nàng đang nằm là một cái giường lớn, giống như cái nàng từng thấy qua trong phiên đấu giá hội đồ cổ, nó có giá trị thật là xa xỉ nha.
Nàng lặng lẽ rũ mắt con mắt, liền nhìn thấy một cánh tay rắn chắc đang vắt ngang qua người nàng, thân mật ôm hông của nàng.
Chuyện làm nàng kinh khiếp nhất là hắn và nàng trên người đều chỉ mặc bộ đồ ngủ đơn bạc! Dính vào da thịt bên trong có thể thấy được mơ hồ, nàng không nhớ đã thay vào lúc nào, lại càng không nhớ lúc nào thì lên giường người ta!
Nàng đã không còn là cô gái nhỏ đơn thuần, tự nhiên hiểu rõ không nên cùng một người đàn ông tạo nên động tác mập mờ.
Một đoạn ký ức ngắn dần dần rõ ràng, nàng nhớ tới lúc đó nàng đang ở trong vườn hoa rồi cảm thấy mơ màng thì bị hắn ôm lấy đưa về trong phòng, mà kinh khủng là nàng còn bắt người ta không thả ra, còn nói với người ta rằng mình sợ, nhất định muốn hắn lưu nàng lại, trời ơi nguyên lai nàng lại không biết liêm sỉ như vậy.
"Không..." Nàng che miệng, suýt nữa thốt ra tiếng thét chói tai.
Có phải hay không từ khi vừa mới bắt đầu nàng đã ép hắn làm chuyện hắn không thích, hắn bất quá chỉ là thực hiện những yêu cầu của nàng, nhưng hắn tại sao muốn làm như vậy?
"Ừ, tỉnh chưa?" Hắn mở ra đôi mắt màu lam, khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh thay vào đó là khuôn mặt tươi cười êm ái hỏi.
"Hả." Không nghĩ tới hắn nhanh như vậy liền tỉnh, Nhất thuần rất muốn tìm vết nứt nào đó chui vào.
"Thế nào không thoải mái sao?" Phát hiện sự khác thường của nàng, hắn quan tâm hỏi, bàn tay đem lấy nàng từ bên cạnh hắn ôm chặt.
Mặt của nàng liền dính vào trước ngực của hắn, dễ dàng nghe được nhịp đập trầm ổn của trái tim, nàng quẫn bách đỏ mặt.
"Thật xin lỗi." Nàng nhỏ giọng nói xin lỗi, vùi mặt trong ngực hắn, không dám nhìn.
"Ta không nghĩ phải nghe từ trong miệng của nàng nói ra ba chữ này!" Hắn là đang trách cứ nàng, ngữ điệu không có sự dịu dàng.
Giọng nói sao lại quen thuộc như vậy, trong đầu nàng nháy mắt thoáng qua một hình ảnh!
"Đại ca ca, không cần bỏ lại Thuần nhi, Thuần nhi thật sợ hãi." Cô gái nhỏ bắt được vạt áo nam tử, đau khổ khẩn cầu, con ngươi trong suốt hiện lên một tầng hơi nước.
"Đừng sợ, đừng sợ, vậy chờ người nhà em tới rồi ca ca rồi mới đi có được không?" Nam tử quay đầu lại, đối với nàng cười cười, quỳ một gối xuống ở trước mặt nàng giúp nàng vuốt đi nước mắt trên mặt.
"Không cần! Đại ca ca vĩnh viễn ở cùng với Thuần nhi không tốt sao?" Cô gái nhỏ tiến lên ôm lấy nam tử, mặt uất ức hỏi.