Chương 89: Sáng tỏ mục đích
Hudson nhẹ nhàng nhảy qua, dẫn nàng đi vào trong cánh cửa chính thật dầy, ngay sau đó trước mắt là điêu lan thêu hạm ( ), mái cong trùng điệp, còn có tiếng nước chảy không biết từ nơi nào truyền tới, chậm rãi róc rách như chảy vào trong lòng người.
(( ) cột khắc, thềm thêu: chỉ sự xa hoa, tinh tế, đẹp đẽ)
Đã điểm canh ba, Minh Nguyệt ( ) như tắm, cơm nước no nê Sơn Trang lẳng lặng ngủ say, nàng nhìn hành lang khúc khủy, nhất thời nghĩ không ra chủ ý nên đi đâu, liền ngẩng đầu nhìn Hudson, đột nhiên hành lang có tiếng bước chân đang đến gần, bọn họ lắc mình giấu vào bóng cây, chăm chú nhìn thật kỹ, là một đội tuần tra mang kiếm hộ viện đi qua, lúc này mới biết Sơn Trang cảnh vệ nghiêm ngặt, không thể khinh thường.
( ) Minh Nguyệt có nghĩa là ánh trăng sáng, cũng là tên của Minh Nguyệt Sơn Trang)
Hudson nhìn ra nàng đang khẩn trương, nhẹ nhàng hôn lên trán của nàng, ý bảo nàng không cần lo lắng.
Trái tim nàng đột nhiên dâng lên một cỗ ấm áp, nàng ngẩng đầu nhìn Hudson dưới ánh trăng, lúc này đôi mắt màu lam của hắn trở nên sâu hơn, giống như màu tím đậm chỉ vào lúc đêm mới có, trong mắt còn có hoa văn tựa như ánh trăng sáng, màu sắc đó thấm vào tận tâm can.
"Bên kia có biến!" Hudson chỉ vào ánh sáng cách đó không xa nói.
"Đi xem một chút!" Nhất Thuần mặt nghiêm trọng nói.
Hai người nhảy lên nóc nhà gần đó, chỉ nghe được từng tiếng bi thương nức nở của những nữ nhi, giống như là bươm bướm rơi vào trong tơ nhện, trơ mắt nhìn cái ch.ết đang tới gần mà không thể làm được gì.
Bốn phía có những tảng đá lớn lởm chởm vây xung quanh, vừa đúng làn thành nơi ẩn thân che giấu, sương mù từ trong núi ngăn cản tầm mắt bên ngoài nhìn vào. Nhất Thuần núp trong trong ngực Hudson, bởi vì không thấy được bên trong phát sinh chuyện gì liền trở nên cực kỳ nóng nảy bất an.
Hắn nhẹ nhàng vận nội lực mang nàng phóng qua bên kia. Vị trí trung tâm hẳn là một Ôn Tuyền ( ) từ thiên nhiên, có những cây tùng cổ to lớn ở giữa, tạo thành một quang cảnh đẹp đẽ, thoát tục. Nhưng nàng lại không có tâm trạng tốt để đi thưởng thức cảnh đẹp dưới ánh trăng này, vì nàng phát hiện mấy vị mỹ nhân người trần truồng đang ngâm mình trong suối nước nóng, thân thể còn không ngừng run rẩy, không dám cử động mà khóc thút thít. Bên cạnh suối là hai thân thể nam nữ bóng loáng đang kích tình nằm trên tảng đá, tiếng nức nở nghẹn ngào đó chính là từ phía cô gái đang nằm dưới thân môt nam tử.
(( ) suối nước nóng
Nhìn nam tử tàn bạo ở trên người cô gái càn rỡ phát tiết, Nhất Thuần đột nhiên nhớ tới ngày đó Tin mang nàng đi nhìn Long Tiêu trong cung, tâm nàng đột nhiên trào dâng một nỗi ưu thương, nàng nhắm mắt lại, không muốn nghĩ tới vào lúc này
"A!" Chỉ nghe cô gái hét thảm một tiếng, Nhất Thuần đột nhiên mở mắt, chỉ thấy cô gái đang bị giày vò từ mũi, mắt, tai toàn bộ chảy ra dòng máu đỏ tươi.
Nam tử rút người ra rời đi, phát ra thanh âm thỏa mãn, cặp mắt như có lửa kia chuyển sang nhìn các cô gái trong ôn tuyền, mọi người ngừng thở, sợ cứng người, một cử động cũng không dám, giống như đang đợi tử thần tuyên bố kết thúc sinh mạng.
Tình cảnh như vậy chỉ có trong tiểu thuyết kiếm hiệp, không nghĩ tới trong hiện thực cũng tồn tại, theo Nhất Thuần biết, loại này nam tử cần xử nữ ( ) để luyện công, từ trong người họ hút lấy tinh túy, có thể trở thành thiên hạ vô địch.
Những nữ nhi này thậm chí còn chưa từng nếm qua mùi vị tình yêu đầu tiên, cuộc sống tốt đẹp chỉ vừa mới bắt đầu, lại bị hắn vô tình tước đoạt.
"Không thể tha thứ được, Hudson ca ca! Giết - - hắn." Nhất Thuần ngẩng đầu nhìn Hudson, nhìn nàng có vẻ bình tĩnh nhưng cũng là biểu hiện của tức giận đến cực hạn.
Mệnh lệnh xuất từ trong miệng nàng ra, Hudson có thể cự tuyệt sao? Đáp án đương nhiên là "không"!
_________________