Chương 39: Hết sức ái muội
Chỉ nghe cái tên thôi đã thấy hết sức ái muội rồi. Hôn đây hôn đây, hí hí)
Edit: Gynnykawai
Thời gian đêm khuya, ánh trăng nhu hòa chiếu vào cảnh vật trên đảo Đào Hoa.
Lâm Triều Anh nằm ở trên giường nhìn mặt đỉnh màn trên đầu, nghĩ đến uất ức ban ngày, liền nhịn không được có chút buồn bực. Thời điểm chạng vạng, nàng tỉnh, Phùng Hành tới đây. Sauk hi sinh đứa nhỏ Phùng Hành so với trước kia, hơn vài phần ý nhị, càng thêm động lòng người.
Ban ngày ngủ nhiều lắm, buổi tối ngủ không được...... Nàng chợt nhớ tới ban ngày lúcmơ mơ màng màng, Hoàng Dược Sư nói nàng cùng Hồng Thất Công cái gì mà lưỡng tình tương duyệt.
Lưỡng tình tương duyệt, nàng cùng Hồng Thất Công?
Lâm Triều Anh lẳng lặng địa nhìn chằm chằm đỉnh màn trước mắt, rốt cuộc nằm không được, trực tiếp xốc chăn, đi giày, phủ thêm áo khoác liền ra sân bên ngoài. Nói thật, bản lĩnh của Hoàng Dược Sư quả thật rất tốt, Phùng Hành nói từng cọng cây ngọn cỏ trên đảo Đào Hoa này, từng ngọn cây, từng viên ngói đều là Hoàng Dược Sư dùng tâm tư để tìm. Từng vật ở đây đều thực rất khác biệt, tuy rằng dưới ánh trăng mọi vật đều không phải là rất rõ ràng, nhưng trong tiểu viện nàng ở này, tổng thể bố cục đều khéo léo, tinh xảo mười phần. Trong viện còn có một tòa nhà hai tầng lầu, phía dưới có bày một cái bàn đá, cầu thang để đi lên được làm bằng gỗ, uốn lượn phía bên ngoài, mặt trên có thêm lan can có độ cao đến tầm eo người.
Nàng ngửa đầu, nghĩ nghĩ, sau đó bước từng bậc đi lên.
Vừa lên đi, lại phát hiện phía trên có người. Nam nhân thân hình cao lớn đứng ở trước lan can, nhìn thấy nàng, có chút kinh ngạc.
- "A Anh, nàng nửa đêm không ngủ đi lên đây làm cái gì?"
Lời nói giống như như vậy, hắn cũng đã từng hỏi qua. Khi đó, là ở Đại Lý. Hóa ra việc này nàng đều nhớ rõ ràng như vậy.
Lâm Triều Anh trầm mặc, bước đi lên, nói:
- "Ta ban ngày ngủ nhiều rồi, hiện tại không ngủ được nữa."
Hồng Thất Công từ lúc phát hiện bản thân mình thích Lâm Triều Anh vẫn chưa lấy lại tinh thần được, hiện giờ nhìn thấy nàng, nghĩ đến lời nói của Hoàng Dược Sư, tim đập lại bắt đầu không tự chủ được nhanh hơn. Hắn ho nhẹ một tiếng, nói:
- "Hoàng Dược Sư nói nàng phải chú ý, đừng để mệt, đúng rồi, Hoàng Dược Sư nói trên người nàng còn có bệnh căn? Là di chứng lưu lại khi đó trúng độc quái xà sao?"
Việc này...... Lâm Triều Anh đi đến bên cạnh người hắn, mỉm cười gật đầu.
- "Ừ, có chút ảnh hưởng."
Nàng mới tới gần, mùi hương mát lạnh trên người kia lại truyền tới, Hồng Thất Công không dấu vết dời sang bên cạnh một chút, nhưng mà gió đêm thổi qua, những sợi tóc của nàng bay tán loạn, liền chạm đến trên người hắn, cũng có vài sợi lướt qua chóp mũi hắn. Hắn phát hiện, mặc kệ chính mình khắc chế cỡ nào, nhưng mà vẫn không thể nào phòng bị được lực hấp dẫn giữa nam và nữ trong lúc đó. Trước kia hắn không rõ tâm tình của mình, cho nên vẫn không để tâm mà đặt những cảm giác đó ở trong mắt. Hiện giờ bị Hoàng Dược Sư khai sáng cho một chút, vào giờ khắc này, những cảm giác từng bị bỏ qua kia, tựa hồ cũng bị phóng đại. Vị cô nương trước mắt này, từng cử chỉ, từng hành động của nàng, từng nụ cười, tùng cái nhăn mày đều ảnh hưởng đến hắn.
Lâm Triều Anh nhận thấy hành động của Hồng Thất Công, trừng mắt nhìn, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía hắn, đôi tròng mắt kia xem xét hắn, hỏi:
- "Ta là quái vật sao?"
Hồng Thất Công ngẩn ra.
- "Bằng không ngươi như thế nào bỗng nhiên lại phải đứng xa ta như vậy? Trước kia ngươi không như thế." Lâm Triêu Anh nói.
Hồng Thất Công nghe vậy, lại ho nhẹ một tiếng, sau đó ngoan ngoãn chuyển qua đứng cạnh nàng, hắn cười hắc hắc nói:
- "Ta, ta đây không phải là sợ ta đứng chiếm nhiều chỗ, gạt nàng ra một bên hay sao?"
- "Xì" một tiếng, Lâm Triều Anh nhịn không được nở nụ cười. Cặp mắt mang ý cười kia nhìn nam nhân bên cạnh người, nàng chợt phát hiện, không biết từ lúc nào thì bắt đầu, Hồng Thất Công xuất hiện ở trước mặt nàng, sẽ không lại ăn mặc trang phục khất cái giống như trước đây nữa, bởi vì nàng luôn thực ghét bỏ, cảm thấy trang phục khất cái kia không phù hợp với thẩm mỹ của nàng, nhìn chướng mắt. Cũng không biết là do hắn có thói quen lười đổi y phục màu đen, hay là hắn thích màu đen, từ mấy năm trước, từ lúc cùng nàng cải trang giả dạng đến núi Chung Nam, sau đó thay trang phục màu đen, từ đó y phục của hắn, tất cả đều là một màu đen thuần túy.
Tươi cười của nàng, làm cho Hồng Thất Công có chút giật mình, có chút thất thần nhìn nàng. Toàn bộ một đầu tóc dài của nàng đều bay tán loạn, làm khuôn mặt vốn trắng nõn, khéo léo nhỏ như trứng ngỗng của nàng, càng có vẻ nhỏ bé. Lúc này, nàng cưới cong hết cả mắt, khóe miệng giương lên, cả người nhìn trông rất động lòng người một cách không sao diễn tả hết bằng lời. Tim của hắn nhảy dựng, trái tim bắt đầu không có tiết tấu mà nhảy loạn kên một cách kịch liệt, làm cho hắn nhịn không được căng thẳng, cằm cũng cứng nhắc lại.
Lâm Triều Anh thấy bộ dang hắn khẩn trương như vậy, đáy lòng có chút buồn cười, nhưng mà càng nhiều hơn là, mang theo vài phần tính tình hư vinh của phái nữ. Hóa ra, nàng đối hắn có lại có ảnh hưởng rõ ràng như vậy, vì cái gì trước kia vẫn đều không có phát hiện? Là bởi vì trước kia đều đem hắn trở thành bằng hữu, mà hôm nay, thời điểm Hoàng Dược Sư nói hai người bọn họ lưỡng tình tương duyệt, làm cho đáy lòng nàng nhiều hơn một phần tâm tình khác thường hay sao?
Nàng đi vào thế giới này, cho tới bây giờ đều không có nghĩ tới sẽ có ai bồi (cùng, đi, giúp đỡ) nàng cả đời cả, kỳ thật đáy lòng cũng sẽ cảm thấy cô đơn, cũng sẽ nghĩ đến, có thể hay không có một ngày, nàng sẽ tìm được một người, một nam nhân nguyện ý vì nàng mà trả giá, cũng nguyện ý dễ dàng tha thứ cho tính tình như vậy của nàng. Sau đó bọn họ sẽ quen nhau, hiểu biết lẫn nhau, cùng nhau phát triển xa thêm. Sở dĩ có thể tiếp tục quen biết nhau, sẽ không phải là vì một chút xúc động từ đáy lòng, cũng không phải là vì ȶìиɦ ɖu͙ƈ, càng nhiều chính là xuất phát từ tình cảm thật sự ở trong lòng đối với lẫn nhau, không xa không rời, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Nàng cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, có lẽ Hồng Thất Công sẽ trở thành người kia. Nhưng mà...... Hiện tại nàng đã nghĩ đến, có lẽ hiện tại bắt đầu nghĩ đến việc này, cũng là có thể đi?
- "Ngươi có vẻ thực khẩn trương?" Nàng cố ý dựa sát vào hắn một chút, vẻ mặt vô tội hỏi han.
- "A...... Không, không thể nào." Hồng Thất Công thanh âm có chút ấp úng.
- "Thật không?" Nàng hỏi.
- "Ừ, đúng vậy!" Hồng Thất Công trả lời chắc như đinh đóng cột.
Bỗng nhiên, nàng đưa tay, muốn đụng vào hắn một chút, nhưng mà lại bị hắn theo phản xạ hất tay nàng đi.
- "Đừng đụng vào ta!"
- "......" Lâm Triều Anh nhìn cái tay bị hắn hất trở về, vẻ mặt thực ủy khuất.
- "Kia, cái kia...... A Anh, ta, ta không phải cố ý."
Hồng Thất Công thấy nàng co vẻ mặt ủy khuất như vậy, thật muốn hung hăng mà đánh hai bàn tay của mình, kỳ thật hắn không phải muốn nàng khổ sở, Nhưng mà...... Nhưng mà nàng chạm vào hắn như vậy, đầu của hắn thực không dễ dàng nghe sai sử, không biết sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn gì nữa.
Nhưng mà Lâm Triều Anh cũng không buông tha cho hắn...... Nàng yên lặng xoay người, giọng điệu thực tủi thân:
- "Ta biết rồi, ngươi chính là chán ghét ta chạm vào ngươi thôi."
- "Ta, ta......"
Hồng Thất Công nhìn bóng dáng của nàng, cái gì cũng đều không nói được.
Nói xong, nàng lại ‘hừ’ nhẹ một tiếng,
- "Ai hiếm lạ chạm vào ngươi!"
Hồng Thất Công gấp đến độ như có kiến bò trên chảo.
Lúc này, Lâm Triều Anh còn nói:
- "Ta đi đây!" Nói xong, giống như là nổi giận đùng đùng đi xuống dưới, nhưng mà tại thời điểm đi xuống cầu thang, cũng không biết là cố ý vẫn là vô ý, vậy mà bước hụt vào khoảng không!
- "Trời ạ, bậc thang này sao lại trơn như vậy chứ? A......"
Nghe được tiếng kêu đầy sợ hãi của nàng, Hồng Thất Công hoảng sợ, nhanh chóng quay đầu lại, vươn cánh tay phải tiếp được nàng.
Một cánh tay duỗi ra, một cái xoay người, vốn dĩ cái người đang sắp ngã xuống khỏi bậc thang, lại bị nam nhân ôm lấy cái eo nhỏ nhắn, sau đó phần eo dựa trên tại lan can, sau đó, là ở trong lồng ngực khỏe mạnh của nam nhân. (ý là anh 7 duỗi tay, ôm eo chị, sau đó để chị tựa vào lan can, còn anh cứ ôm chị thôi, m.n đọc thoát ý đi, amen!)
Thật nguy hiểm......
Hai tay của Lâm Triều Anh để ở trên bả vai Hồng Thất Công, ngẩng đầu, mở to mắt nhìn hắn. Nàng thấy Hồng Thất Công có chút kinh hồn chưa bình tĩnh được, nhịn không được nở nụ cười.
- "Không phải là ngươi không cho ta chạm vào ngươi sao? Làm cái gì mà phải tiếp được ta?" Hừ, nàng mới không hiếm lạ.
Trong lúc này, tay của Hồng Thất Công vẫn là gắt gao ôm chặt hông của nàng, mặt của hai người rất gần nhau, hắn cau mày nói:
- "A Anh, đừng luôn náo loạn như vậy." Làm lòng hắn bất ổn, rất khó chịu.
Lâm Triều Anh khẽ ‘hừ’ một tiếng, mới không để ý tới hắn.
- "Ai náo loạn? Nói cho ngươi biết, vừa rồi ta là cố ý, kể cả ngươi không tiếp được ta, ta cũng sẽ không ngã sấp xuống. Ta......"
Nàng đang nói, lại bỗng nhiên chống lại ánh mắt của Hồng Thất Công đang nhìn nàng một cách rất chuyên chú.
Bốn mắt đụng vào nhau, nàng sửng sốt một chút. Nàng đã sớm biết bộ dạng Hồng Thất Công đẹp, nhưng chưa từng ở khoảng cách gần như vậy mà nhìn hắn, hai hàng lông mày dài chạm vào tóc mai, cặp mắt long lanh, sáng ngời kia, khác với ánh mắt lạnh lung của Hoàng Dược Sư, cũng không giống với ánh mắt tựa hồ nhìn thấu hết thảy của Vương Trùng Dương, mắt của Hồng Thất Công, thực đen rất có thần, thời điểm khi hắn nhìn nàng chuyên chú như vậy, nàng sẽ nhịn không được thất thần. Bởi vì trong con ngươi đen như mực kia, chỉ có hình bóng của nàng.
Hai người đều có chút ngẩn ngơ, một cỗ cảm giác khác thường chậm rãi nổi lên ở trong lòng của cả hai người. Lâm Triều Anh chỉ cảm thấy ở dưới tầm mắt của hắn, hô hấp của hai người quấn quít, đan xen lẫn nhau, dường như ngay cả không khí chung quanh đều mang theo hơi thở mờ ám này, làm cho hô hấp của nàng không tự chủ được mà gấp gáp hơn.
Nàng cảm thấy chính mình đêm nay có điểm khác thường, nàng muốn thử Hồng Thất Công, nhìn thấy phản ứng của hắn, trong lòng nàng không thấy khó xử, ngược lại mang theo vài phần cảm xúc vui vẻ nói không nên lời.
Lúc này, nàng hẳn là nên đẩy hắn ra. Lý trí của nàng rất rõ ràng, nhưng mà động tác cũng không do lý trí khống chế, chỉ có thể đối diện với tầm mắt của hắn. Tâm ngứa ngáy, có chút rục rịch. Nàng chưa từng nghĩ tới sẽ xuất hiện tình cảm nam nữ cùng với Hồng Thất Công, nhưng mà hiện tại, nàng cảm thấy nếu thực sự có cũng không sao. Cho tới bây giờ, nàng cũng sẽ không kháng cự cảm giác từ nội tâm chính mình, Hồng Thất Công vẫn đều là nam tử khiến cho người ta dễ động lòng, chẳng qua là nàng vẫn chưa từng nghĩ theo hướng đó thôi.
Ánh mắt Hồng Thất Công dừng ở trên mặt của nàng, từ sau khi Hoàng Dược Sư nói ra những lời kia, hắn đều bị vây trong một trạng thái thực khiếp sợ. Nếu như nói hắn đối với Lâm Triều Anh là thích, là loại yêu thích giữa nam và nữ, vậy Lâm Triều Anh đối với hắn thì sao? Những năm gần đây, quan hệ của bọn họ đều tốt lắm, hắn tới Dương Châu sẽ thực tự nhiên mà đi tìm nàng, nàng cũng sẽ thực tự nhiên mà tiếp đãi hắn. Nhưng mà...... tình cảm của nàng đối cới hắn, cùng hắn đối với nàng, là giống nhau sao?
Mà lúc này, cánh tay hắn đang ôm eo nhỏ nhắn của nàng, mùi hương thơm ngát, mát lạnh trên người nàng luôn luôn quanh quẩn tại chóp mũi hắn, hắn biết mình nên buông nàng ra, nhưng mà cũng không nghĩ muốn buông nàng. Hắn nhìn thấy biến hóa trong mắt nàng, hô hấp trở nên dồn dập, mà nàng ngửa đầu nhìn vẻ mặt của hắn như vậy, thực động lòng người, lay động tâm tư đã sớm xao động của hắn.
Vì thế, giống như là toàn bộ mọi chuyện đều phát triển theo hướng kìm lòng không được, hắn cúi đầu, nàng cũng không né không lùi, thậm chí, ánh mắt nàng nhìn hắn càng ngày càng quyến rũ.
Nam nhân liều lĩnh lấy cằm mình nhẹ nhàng đụng chạm vào chóp mũi nhỏ nhắn, vểnh lên của nàng, thấy nàng cũng không có tránh né, vốn là trong lòng có chút không yên liền trở nên lớn mật, một bàn tay của hắn nâng đầu của nàng, sau đó mối đụng chạm vào cánh môi đỏ mọng, mềm mại kia, thấy nàng cũng không phản đối, sau đó đưa đầu lưỡi vào trong miệng nàng.