Chương 24
Gì? Gì? Gì?
Ta có nghe lộn không vậy?
Hoàng hậu? Làm hoàng hậu của hắn?
Cho ta xin đi,chỉ mới làm vương phi đã gặp phải rắc rối như vầy rồi,nếu làm hoàng hậu…lại thêm ba ngàn kẻ thù…lúc đó ta nhất định sẽ sống không bằng ch.ết.
-Thế nào?
-Ngươi điên sao? Ta đã là hoa có chủ, làm sao trở thành hoàng hậu của ngươi được?
-Ta sẽ bắt Thượng Quan Tán Lý viết hưu thư!
-Đầu óc ngươi hỏng rồi sao? Ta không đồng ý,cũng không muốn làm hoàng hậu gì gì đó của ngươi,ta là lão bà của Thượng Quan Tán Lý! Ngươi vì sao lại nghĩ ra ý tưởng điên rồ đó chứ?
-Ngươi trở thành hoàng hậu của ta,chúng ta sẽ cùng nhau thống nhất thiên hạ!
-Thì ra là vậy…nhưng ngươi lầm rồi,ta chỉ là một nữ nhân bình thường,không hề có tài cán gì hết!
-Vậy sao? Ta lại không nghĩ như vậy!
Hắn càng nói càng tiến tới gần ta,làm sao đây,chạy tiếp sao? Không ổn nha,phía sau lưng ta…chính là một cái vực thẩm sâu không thấy đáy,nếu mà rớt xuống đó…chậc…chỉ còn nước hốt xác ta,mà không biết là có còn xác để hốt hay không nữa là…
-Tiểu Nam!
Thượng Quan Tán Lý và những người kia cuối cùng cũng thoát khỏi vòng vây,số lượng thị vệ còn sống không còn nhiều,dưới đất xác người ngổn ngang,những thi thể đầy máu chồng chất như núi,thật khủng khiếp,những người này quả nhiên là đại cao thủ. Lão sư phụ nhìn có vẻ chật vật,hai vị sát thủ kia hình như đã bị thương nhưng mặt vẫn không chút đổi sắc,Song Y cũng vậy…chỉ có Thượng Quan Tán Lý,vết thương của hắn…máu chảy rất nhiều…y phục loang thành một màu đỏ…đột nhiên ta cảm thấy vô cùng đau xót…là vì yêu hắn nên mới có loại cảm giác này sao?
-Tất cả các ngươi không được qua đây!
Hạ Tu Lý Phong điên cuồng gầm lên một tiếng,thanh nhuyễn kiếm không chút lưu tình kề sát vào cổ ta,lại là do ta bất cẩn,chỉ chăm chú nhìn vào Thượng Quan Tán Lý mà không đề phòng Hạ Tu Lý Phong.
-Mau bỏ nàng ra!
-Nếu các ngươi còn dám bước tới gần ta sẽ giết nàng!
-Ngươi dám?
-Cẩu hoàng đế,thả xú nha đầu kia ra!
-Uy…tên kia,thả tỷ tỷ ra!
-Hạ Tu Lý Phong,ngươi là đồ hèn,bản lĩnh của ngươi chỉ có như vậy thôi sao? Chỉ biết lấy ta ra làm lá chắn? Thật xấu hổ cho thân phận hoàng đế một nước!
-Ngươi im! Thượng Quan Tán Lý,viết hưu thư đi! Ta sẽ không giết nàng!
-Ngươi nói cái gì?
-Viết hưu thư đi,ta sẽ không giết nàng,ngược lại còn phong nàng lên làm hoàng hậu Ngọc quốc!
-Hạ Tu Lý Phong,ta nhắc lại cho ngươi nhớ,nàng là Vương phi Ngôn quốc,là nữ nhân của ta,không đến lượt ngươi có ý nghĩ đó! Thả nàng ra mau!
-Hừ,vậy đừng trách ta giết nàng!
-Ngươi…!!! Cẩu hoàng đế,ngươi mau thả xú nha đầu kia ra! Nếu không đừng trách ta!
-Ngươi dọa được ta sao?
-Khoan đã! Hạ Tu Lý Phong,ngoại trừ không bắt ta viết hưu thư ra,ngươi muốn gì cũng được!
-Phải không? Là tự ngươi nói,đừng hối hận!
-Không được,Tiểu Tán Lý,ngươi không được đồng ý với hắn,chuyện gì cũng không được đồng ý!
-Im miệng!
-Ách…
-Không được động đến nàng!
-Muốn ta không giết nàng,thì các ngươi tự giết mình đi!
-Ngươi…Hạ Tu Lý Phong,ngươi mà cũng xứng làm kẻ đứng đầu một đất nước sao? Hôm nay Nam Yên ta tại đây sỉ nhục ngươi,đồ bỉ ổi,vô liêm sỉ!
-Nếu không im miệng đừng trách ta!
-Ta không im,Tiểu Tán Lý,mọi người,không được nghe theo lời hắn! Hắn là đang nói xàm điên!
-Câm! Thế nào? Không dám sao?
-Ta đồng ý
Trời ơi,ta không còn tin vào tai mình nữa,nhất định là đã nghe lầm rồi,vì sao…Tiểu Tán Lý,ngươi cũng điên theo Hạ Tu Lý Phong rồi sao? Không những hắn,ngay cả Song Y cũng…không được,cứ như vậy ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ mất thôi. Ta quyết không để mình trở thành gánh nặng cho người khác,cũng không để cho người khác đem mình ra làm lá chắn,thà ta một mình tự sát còn hơn để những người không liên quan ch.ết vì ta…uy…nhưng ch.ết vì kiếm sẽ rất đau…hay là…
-Thượng Quan Tán Lý,ta nhớ còn chưa nói với ngươi câu này! Ta-yêu-ngươi!
Nói xong ta liền nhanh chóng lách mình ra đằng sau,vực thẩm ơi,đất mẹ ơi,ta chuẩn bị về với các ngươi đây.
-Tiểu Nam!
-Chủ nhân!
-Nha đầu!
-Tỷ Tỷ!
-Nam Yên cô nương!
-Vương phi!
Nếu còn sống sót,ta nhất định sẽ nêu cao slogan: “tự tin nhảy vực,nhiều người kêu gọi,bạn muốn thử không?”
Vực thẩm này thật sự là sâu vô tận a. Ta cũng không còn hơi sức mà suy nghĩ nữa,nhắm mắt lại,mọi việc rồi sẽ nhanh chóng thôi,sẽ nhanh thôi…
-Haha…ta không có được nàng,các ngươi cũng đừng hòng có được! Hahaha…
-Cẩu hoàng đế!
-Hoàng thượng!!!!
Đám thị vệ nhao lên,hai mắt trừng to,miệng há hốc,lão sư phụ Thất Nhật tay cầm đao vẫn còn đang giơ giữa không trung,đã có người ra tay với Hạ Tu Lý Phong trước cả lão. Động tác nhanh như chớp không chút lưu tình lấy đi thủ cấp của Hạ Tu Lý Phong. Mà vật lấy đi mạng của hắn chính là ba thanh nhuyễn kiếm của Thượng Quan Tán Lý cùng cặp đệ nhất sát thủ Xuyên Hồn Huyết.
-Vương gia,cứu viện đã tới!
-Giờ này các ngươi còn tới làm gì nữa! Mau phân người dò đường xuống vực thẩm tìm vương phi cho ta!
-Dạ?
-Đi mau lên!
-Tuân…tuân lệnh!
Thượng Quan Tán Lý bây giờ trong lòng trống rỗng,khoảng khắc nàng nhảy xuống vực,khoảng khắc đó,làm tim hắn như muốn tan vỡ ra ngàn mảnh,nàng vì sao lại ngu ngốc như vậy? Vì sao lại chọn cách giải quyết đó?
Không,hắn nhất định không tin là nàng sẽ ch.ết,nàng nhất định còn sống,mạng của nàng là do hắn giữ,nàng không có quyền được ch.ết.nàng nhất định phải còn sống,Tiểu Nam,nàng nhất dịnh phải còn sống…
-Chúng ta chia nhau đi tìm nàng!
-Khoan đã,ba người các ngươi…không cần đi tìm,chặt lấy đầu của Hạ Tu Lý Phong rồi mau trở về Ngôn quốc thông báo với hoàng huynh của ta rằng hắn đã ch.ết!
-Nhưng mà…vương phi…
-Đi đi!
-Dạ!
Nhất dịnh hoàng huynh sẽ hiểu việc cần làm sắp tới là chuyện gì,chỉ có như vậy hắn mới yên tâm đi tìm nàng…Tiểu Nam,hãy đợi ta!
-Chúng ta mau đi tìm nàng!
-Tiểu tử kia,ngươi đừng lo lắng,xú nha đầu Nam Yên có mang theo hai viên tiên đan của ta,nếu còn sống sót, nhất định sẽ ăn nó đễ giữ tính mạng!
-Ta mong là vậy!
…………
Đau,ôi ôi ôi,đau ch.ết đi được,đau đến thấu xương,mí mắt cũng thật nặng,muốn mở lên cũng mở không nổi…nhất định là xuống âm phủ rồi,nếu ta ch.ết…có khi nào Tiểu Tán Lý sẽ quên mất ta, đi lấy người khác không? Rồi đây hắn sẽ có tam thê tứ thiếp,có những hài tử xinh xắn mập mạp kêu “pa,pa…”. Không được,có ch.ết ta cũng phải hiện hồn về theo canh giữ hắn,không được…
-Ưm…ôi…
-Nha đầu,ngươi chưa ch.ết sao?
Mắt ta cuối cùng cũng mở ra một cách mỏi mệt,trước mặt cảnh vật như đang xoay tròn,rất mờ ảo…nhưng vẫn có thể nhìn thấy được một bóng dáng đang nhìn ta…nhưng dù có cố gắng như thế nào ta vẫn không thể nhìn rõ được khuôn mặt của ngươi đó,chỉ nghe giọng giống như là một lão bà
-Ta…khụ…khụ…đau!!!
Ta định trở mình đứng dậy nhưng vừa mới cử động,cảm giác đau đến tận xương tủy không ngừng gặm nhấm ta,làm mặt mày ta trắng bệch,mồ hôi từng giọt thi nhau tuôn rơi,nước mắt cứ chực trào ra.
-Đây là đâu?
Giọng nói của ta lại càng thêm phần suy yếu bất lực…
“Lóc cóc…”
Áo của ta bị trễ xuống làm rơi ra hai cục gì đó nhảy mấy cái tạo thành tiếng lóc cóc,là tiên đan của lão sư phụ…
-Hoàn Hồn đan? Của ngươi sao?
-Khụ…Khụ…ân!
-Nuốt vào!
Lão bà kia không đợi ta kịp trả lời liền bỏ một viên vào miệng ta,lại còn đổ thêm nước làm ta sặc,động tác liên quan tới thân thể đang đau đớn lại càng làm ta vô cùng thống khổ. Kết quả là ta lâm bất bỉnh nhân sự.
…5 ngày sau
Tỉnh giấc sau năm ngày, ta thật sự là đã “hoàn hồn” trở lại,đau nhức vẫn còn,chân…hình như là đã bị gãy…ta chỉ có thể ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh mà không tài nào leo xuống giường nổi. Đây…hình như là một căn nhà vô cùng thô sơn đơn giản,chỉ lót lá khô cùng rơm,bên trong có một cái bàn làm bằng gỗ đã mục nát cùng cái giường ta đang nằm,ngoài ra không còn bất cứ thứ gì…Vì sao ta có thể còn sống khi rơi xuống vực? Vì sao lại ở đây?
-Nha đầu? Ngươi vẫn chưa ch.ết?
-……
-Phiền phức, Ta đang chuẩn bị đem ngươi đi chôn cho xong chuyện!
Ta há hốc miệng…quả thật là lão bà kia đang định chôn ta,cái kia…tấm chiếu cùng cái xẻng…không phải là bó chiếu lại rồi đem đi chôn sao? Nếu ta không tỉnh lại thì có phải là đã bị ch.ết oan rồi không?
-Lão bà bà,đây là đâu? Vì sao đây là vực thẩm mà ta rơi xuống vẫn còn sống?
-Đây là Cốc Phong,nhà của ta! Nếu không phải ta đang ở dưới miệng vực để giăng lại ma trận pháp thì ngươi đã ch.ết tan xương nát thịt rồi!
-Nhưng vì sao…ta không cử động được? Lại còn bị thương?
-Ngươi gãy chân,tuy ta bắt được ngươi nhưng ngươi lại bị rơi trúng ma trận pháp cũ,cũng nhờ đó ta mới biết ngươi có nội công rất cao,chỉ bị như vậy là đã nhẹ lắm rồi!
-Ma trận pháp? Bà bà…bà là người có võ công sao?
-Nếu không sao ta lại có thể ở dưới vực mà bắt được ngươi?
-Khụ…ta đau quá!
-Nằm im đó đi,ta chữa cho ngươi!
———————
Ở tại một địa phương khác của vực thẩm,quân cứu viện và bọn người Thượng Quan Tán Lý vẫn tích cực chia nhau đi tìm Nam Yên nhưng cho tới giờ này vẫn hoàn toàn không nhìn thấy một sợi tóc của nàng,nàng dường như biến mất như chưa từng tồn tại.
-Tiểu tử,có khi nào xú nha đầu kia…
-Không thể,nếu nàng ch.ết, nhất định đã phải tìm thấy xác,đằng này, mọi người đi khắp các ngõ ngách vẫn không tìm thấy được gì…chứng tỏ nàng vẫn còn sống…nàng nhất định là đang ở đâu đó chờ ta tới cứu.
Lão sư phụ Thất Nhật thở dài một cái,lụy tình a lụy tình,bây giờ có nói gì với Thượng Quan Tán Lý cũng vô ích, cầu mong là nha đầu kia còn sống…nếu không…
………………………………
-Bà bà…đa tạ đã cứu giúp ta!
-Phiền phức! Mau đi nghỉ đi!
-Xin hỏi danh tính của bà bà là gì?
-Ta tên Mị Nỉ Đế! Còn ngươi,ngươi là ai? Vì sao lại bị rơi xuống đây?
-Tiểu nữ tên gọi là Nam Ngự Yên Yên,vì…
Hình như thân phận của ta quá rắc rối thì phải,hay bịa đại một câu chuyện nào đó làm cho lão bà kia thương cảm không đuổi cổ ta ra khỏi đây? Tốt xấu gì…cũng thử đại xem sao.
-Đế bà bà…chuyện của ta rất dài,thật ra ta chỉ là một tiểu nữ nho nhỏ không danh phận,sống yên bình hạnh phúc bên phu quân,nào ngờ…trên đường ra chợ,vô tình lại bị tên hoàng đế của Ngọc quốc nhìn trúng,hắn bắt ta về cung,buộc ta phải hầu hạ hắn,ta không ưng theo, nửa đêm liền bỏ trốn về gặp phu quân,định cùng nhau rời bỏ Ngọc Quốc sang nơi khác sinh sống làm ăn,ai ngờ giữa đường bị tên hoàng đế kia đuổi theo,hắn buộc ta phải làm hoàng hậu Ngọc quốc,nếu không sẽ giết ta,vì danh tiết,vì thể diện,ta liền không nghĩ ngợi lao xuống vực để bảo toàn nghĩa vợ chồng với phu quân…ô~,số của ta thật là lận đận mà.
Hô…”kịch bản” tuy được “chỉnh sửa” một chút nhưng cũng khá giống với “bản gốc”, đem chuyện này để lấy nước mắt của người khác cũng không tồi nga.
-Hồng nhan họa thủy!
Ta sốc…lão bà kia có thể phun ra bốn chữ đó mà không nghĩ ngợi sao? Hồng nhan họa thủy cái rắm a,tên Hạ Tu Lý Phong khốn kiếp kia định sử dụng ta như con cờ để hắn một bước lên mây thì có.
-Vì sao ngươi có nội lực cao đến như vậy?
-Ách…là do ta có quen biết với một vị sư phụ tên là Thất Nhật,ông ấy cho ta ăn nội đan nên ta mới…
-Thất Nhật? Lão keo kiệt đó sao lại cho ngươi nội đan?
-Uy…vì ta có một vị bằng hữu thân thuộc là đệ tử duy nhất của lão sư phụ kia,nhân ngày thành hôn,huynh ấy tặng cho ta nội đan để làm quà.
-Nói vậy ngươi có võ công?
-Có biết chút ít,nhưng không phải là cao thủ gì,bà bà xin đừng chê cười!!! Ấy…bà bà quen biết với lão sư phụ kia sao?
-Không quen!
-Vậy vì sao bà biết ông ấy là lão keo kiệt?
-…………ngươi nghỉ ngơi đi,đừng hỏi nhiều!
Hai tuần sau…
Lão bà kia cư nhiên là một thần y,chỉ trong vòng hai tuần đã điều trị khỏi thương tích cho ta,may mắn là xương của ta không bị gãy,chỉ là bị nứt nhẹ cho nên chỉ cần đắp thuốc đều đặn là đã có thể đi lại được. Cũng trong thời gian này,ta tìm cách làm thân với lão bà kia,vô tình biết được bà ấy trước đây là hộ pháp của vị cao nhân nào đó,sau mai danh ẩn tích sống đến cuối đời ở dưới vực này.
-Nha đầu,chân của ngươi như thế nào rồi?
-Cảm tạ Đế bà bà,chân ta nhờ dược của bà bà đã gần như không còn đau nhức nữa,còn có thể đi lại…
-Tốt!
-Bà bà,nếu như thương tích của ta đã bình phục,vậy xin hỏi làm cách nào để từ đáy vực trở lên trên kia?
-Ngươi muốn đi?
-Ân,không phải là ta muốn phụ ơn nghĩa của bà bà,ta hứa nhất định sẽ đền đáp,nhưng mà…ta còn phu quân,nếu ta không trở về…hắn nhất định sẽ nghĩ là ta ch.ết rồi…ta…
-Muốn ra khỏi đây,chỉ có cách vượt qua ma trận pháp bày ở trước cửa động!
Ách…ta lại quên mất một điều quan trọng,lão bà bà có nói,dưới vực thẩm này có một cái động bí mật,ngoài động có giăng ma trận pháp phòng trừ kẻ địch,bên trong động là lối đi xuyên đến Cốc Phong,chính là nơi ta đang ở…Thượng Quan Tán Lý…nếu như hắn đi tìm ta…thì tìm tới ch.ết cũng chưa chắc thấy được động này,mà nếu như thấy được,cũng chưa chắc có thể lọt qua ma trận pháp,lỡ hắn có bề gì…ai…ai thấu cho nỗi lòng của ta đây?
-Ngươi rất muốn ra?
-Đúng,ta nhớ phu quân,bà bà,bà giúp ta đi!
-Giúp ngươi?
-Bà bà chẳng phải là người bày ra ma trận pháp sao? Nhất định là phải có cách giải!
-Đúng là vậy,nhưng công lực của ta vì trị thương cho ngươi nên bây giờ không còn đủ sức giải ma trận nữa!
-Uy…là tại ta…
-Nha đầu,thử vận khí cho ta xem!
-Ta không biết vận khí! Chỉ biết sử dụng nội lực để thi triển khinh công thôi!
-Ta dạy ngươi!
Nói rồi lão bà bắt ta ngồi xuống,điều chỉnh lại tư thế…bắt đầu hít khí trời thẳng vào bụng dưới, nín thở, dồn hơi vào Ðan Ðiền rồi dồn khí luân lưu theo Kinh Mạch,sau đó dùng hết sức vận kinh mạch liên thông khí vào trong lòng bàn tay,một cỗ năng lượng cực đại đột nhiên bộc phát,ta có thể cảm nhận rõ luồng năng lượng đó đang cố hết sức thoát ra ngoài,bàn tay của ta bắt đầu cảm thấy khó chịu,kinh mạch dần dần hiện rõ…
-Mau phát công lực ra ngoài!
-Làm sao?
-Vận hết khí lực dùng bàn tay tung một chưởng!
Ta làm theo lời của lão bà,nhanh chóng phóng chưởng như ca ta đã từng dại,tuy chỉ là dạy một cách đơn giản nhưng bây giờ thì nó cũng rất có hiệu quả.
“Rầm”
-Nha đầu,ngươi…nội công của ngươi…!
Chỉ là phóng một chưởng từ bàn tay mà hòn đá kia cùng thực vật trước mặt ta đã bị tiêu diệt không còn một mảnh,ta kinh ngạc nhìn vào lòng bàn tay mình,làm sao chỉ vận khí có một lúc mà lại có thể phát ra một cỗ năng lượng cực đại như vậy? Nội đan của lão sư phụ thần thánh như vậy ư?Vì sao ca ta chỉ dạy ta những thứ đơn giản kia mà không hề đi sâu vào việc này?
-Đi theo ta!
-Uy…đi đâu?
-Nhiều lời,theo ta sẽ rõ!
Ta líu ríu chạy theo sau lão bà,rõ ràng lúc này bà ấy cũng rất ngạc nhiên…
-Theo ta,dùng khinh công phóng lên đỉnh của ngọn núi đó!
-Di? Cao quá!
-Lúc nãy ngươi đã vận khí,nội công của ngươi đủ để duy trì lên tới đỉnh!
………
Lúc lên được tới đỉnh,hai mắt ta bắt đầu mờ đi,tai cũng có triệu chứng ù đi,quả thật là leo núi dù đi bộ hay sử dụng khinh công cũng đều rất mất sức a.
Đỉnh núi này thật sự rất quái lạ,khí trời lạnh vô cùng nhưng các khóm bạch mai vẫn đua nhau nở hoa,ở chính giữa các khóm bạch mai chính là một cái động,cũng không phải,hình như là một căn nhà…
-Vào đi!
Ta ù ù cạc cạc đi theo lão bà như cái đuôi,dù sao đây cũng không phải là địa bàn của ta,cẩn trọng vẫn tốt hơn!
-Tham kiến chủ nhân!
-Nỉ Đế,có chuyện gì mà ngươi lại lên đây?
-Thuộc hạ tìm được một nha đầu có nội công cao thâm,nếu chủ nhân không chê,thuộc hạ xin đào tạo nàng làm hộ pháp đời kế!
-Là nha đầu kia?
-Dạ!
-Được rồi,ngươi ra ngoài trước đi!
Ta bắt đầu đổ mồ hôi lạnh,trước mặt ta cũng là một lão bà. Khuôn mặt của bà ấy tuy có hơi chùn xuống như vẫn lộ rõ vẻ đẹp tự nhiên,khẳng định lúc trẻ nhất định là một mỹ nhân.Di? Bà ta có mái tóc màu tím bạc,ta bắt đầu nghi ngờ thời này có xài thuốc nhuộm tóc rồi nha.
-Nha đầu,ngươi tên gì?
-Ta tên Nam Ngự Yên Yên!
-Tiếp chiêu!
Ách…cái quái gì vậy? Chưa gì mà đã đánh người sao? Lão bà này chắc chuộng xu hướng bạo lực. Chưa kịp suy nghĩ sẽ chiến đấu bằng cách nào, lão bà kia đã phóng ra một tấm vải lụa màu trắng cuốn trên người ta,nhìn đi,thật giống xác ướp Ai Cập sống lại. Di?Sao càng ngày càng khó thở như vậy? Định siết ta đến ch.ết sao?
-Nha đầu,dùng nội công của ngươi phá nó đi!
Lại là nội công,mấy cái lão bà này rốt cuộc muốn ta làm cái gì vậy? Không cho ta ra ngoài thì thôi,còn bắt ta tiêu hao sức lực…ta thật là bực tức nga!
-Aaaaaaa…!
Ta la lên một tiếng,lại vận khí giống như lúc nãy,nhưng lần này lại dồn vào cơ thể,mảnh vải bắt đầu thả lỏng rồi rơi xuống chứ không hề bị đứt hay hư hao gì,rõ ràng là lúc nãy đến đá cũng bị bể,mảnh vải này sao lại…
-Nha đầu,ngồi đây chờ ta!
-Uy…lão bà,bà hại ta đuối sức đến sắp ch.ết rồi!
-Lôi thôi!
Bà ta có còn nhân tính không hả? Ít ra phải cấp cho ta cai giường nghỉ ngơi rồi mới đi chứ. Thật là…hành hạ người quá mức!
……………
-Chủ nhân,thế nào rồi?
- Nàng không thể làm hộ pháp đời kế của ngươi!
-Vì sao? Thuộc hạ thấy nàng ta…
-Nha đầu kia,nhất định phải làm Mị Vũ Câu Hồn Ảnh đời kế của ta!
—————–
Ta đang nằm bẹp dưới đất đột nhiên lão bà tóc tím kia tới hỏi một câu làm ta không tránh khỏi cảm giác thụ sủng nhược kinh:
-Nha đầu,có muốn học tuyệt đỉnh võ công không?
Giờ này ta chỉ muốn ra khỏi Cốc Phong để đi tìm Thượng Quan Tán Lý, hơn hai tuần trôi qua rồi,hắn nhất định nghĩ rằng ta đã ch.ết mất xác,nếu ta không mau chóng thoát ra khỏi động để tìm gặp hắn, ta sẽ nhớ hắn đến phát điên mất,tâm trạng đâu mà học tuyệt đỉnh võ công nữa chứ.
-Bà bà,chỉ cần bà giúp ta thoát ra khỏi đây để đi gặp lão công,khi ta trở lại nhất định sẽ làm đệ tử của bà!
Hứa hẹn đại vậy,Đế lão bà gọi bà bà này là chủ nhân thì nhất định cũng không phải hạng tầm thường.
-Chỉ cần ngươi học võ công của ta thì có thể tự mình thoát ra khỏi đây!
-Bà bà không giải ma pháp trận giúp ta được sao?
-Không!
Gì mà không chứ,cố tình làm khó ta đây mà…nhưng nhìn mặt của lão bà này…năn nỉ nhất định là chuyện không tưởng.
-Di? Vậy võ công của bà bà phải học trong bao lâu?
-Nếu là người bình thường…có lẽ học trong mười năm!
-Ách…nếu là vậy thì tới lúc đó ta đã thành góa phụ mất rồi,chưa kể lão công của ta sẽ lấy người khác,ta không muốn a!
-Đó là người bình thường! Còn ngươi…
-Ta thì sao? Trong bao lâu?
-Vì ngươi đã có sẵn cực đỉnh nội công,cho nên…chỉ cần học trong một tháng!
Một tháng? Vẫn còn lâu nga. Thử tính toán xem…nếu bây giờ ta tìm cách ra khỏi động,phải vượt qua ma trận pháp,chỉ mới lọt vào ma trận mà ta đã phải bầm dập như thế này…mà chưa kể là ta có khả năng giải được hay không nữa,nếu mà liều mạng…nhất định là chỉ có con đường ch.ết,mà ch.ết rồi thì làm sao gặp Thượng Quan Tán Lý đây? Còn nếu ở lại học võ công,một tháng…tuy sẽ vô cùng nhớ hắn nhưng mà sẽ thoát ra được,đi tìm hắn sau cũng không muộn.Hắn mà dám cưới nữ nhân khác ta liền thiến hắn. Suy cho cùng thì phương pháp thứ hai có lẽ khả quan hơn,có thể học được tuyệt đỉnh võ công,có thể thoát ra khỏi vực,có cơ hội gặp lại Tiểu Tán Lý…quyết định như vậy đi.
-Bà bà,ta đồng ý!
-Tốt! Mau tới đây bái sư đi!
-Được,mà khoan,bà bà,người tên gọi là gì?
-Ta tên là Nả Cát Vân,được giang hồ xưng tụng là đệ nhất nữ hiệp vô địch thủ,danh hiệu là Mị Vũ Câu Hồn Ảnh!
-Ta,Nam Ngự Yên Yên,hôm nay bái bà bà Nả Cát Vân làm sư phụ! Quyết học được tuyệt thế võ công,cho dù có khó khăn như thế nào cũng không nản chí!
-Khá lắm,hôm nay Nả Cát Vân ta chính thức nhận Nam Ngự Yên Yên làm đệ tử,sẽ đem hết toàn bộ tuyệt chiêu truyền lại cho ngươi!
-Vậy sư phụ,khi nào mới bắt đầu học?
-Bây giờ!
-Di? Ta không còn sức nữa!
-Thôi được rồi,hôm nay ta tạm giới thiệu cho ngươi các chiêu võ cùng bảo vật sẽ cùng ngươi chiến đấu sau này!
Nói rồi Vân lão bà dẫn ta đi vào cửa phía dưới,bên trong cánh cửa không có gì khác ngoài giường gỗ cùng bàn đá,bàn tay của bà ấy vận khí bức chiếc giường bay lên rồi dịch chuyển sang bên trái,phía dưới sàn chỉ là lót gạch sơ sài,nhưng mà…trong đó có hai tấm gạch làm thành cửa mật thất. Thật không thể nào xem thường căn phòng củ kĩ này được rồi.
Hai bên mật thất có lắp dạ minh châu tự động phát sáng đưa tới một căn phòng khác,trong phòng chỉ có duy nhất một cái tủ đồ rộng lớn,bàn tay của Vân bà bà áp vào kí hiệu hình sư tử xoay một cái nhẹ,bên trong hiện ra một thanh kiếm cùng một cây đàn.
- Đây là võ công của nữ nhi,mang tên Tam Bảo Đại Sát, Yên nhi,thanh bảo kiếm này chính là chiêu thức đầu tiên trong tuyệt thế võ công của ta,nó tên là Mạn Châu Vô Sát,giữa chuôi kiếm chính là viên ngọc khắc hình hoa Mạn Châu Sa,loại hoa của Âm Phủ!
-Ta…ta không muốn giết người bằng kiếm,rất đáng sợ a!
-Ngươi có nghe tên của nó chưa? Mạn Châu Vô Sát-đưa người xuống âm phủ mà không cần phải trực tiếp giết!
-Uy…làm sao…
-Chiêu thức đầu tiên…chính là dùng thanh kiếm này để múa,lúc ngươi múa cũng chính là lúc ngươi đang phát nội công,tới khi đến cực đại viên ngọc tự nhiên sẽ chuyển sang màu đỏ,lúc đó chỉ cần phát kiếm tung chưởng,khí độc trong viên ngọc tự nhiên sẽ đưa người xuống âm phủ một cách nhẹ nhàng.
-Viên ngọc này có khí độc?
-Ân,hộ pháp chính là người giúp ngươi ép khí độc vào bên trong!
-Hộ pháp?
-Tạm thời không tìm được,nhưng đợi khi Nỉ Đế phục hồi khí lực sẽ ra ngoài tìm một cao nhân để đào tạo thành hộ pháp đời kế!
-Còn cây đàn kia?
-Không phải đàn bình thường, mà nó là cổ cầm,chỉ có chủ nhân thực sự mới có thể làm cho nó phát ra tiếng. Cổ cầm này chính là chiêu thức thứ hai,mang tên Lệ Oan Hồn,khi ngươi đàn,tất cả những người nghe được đều sẽ khóc đến mù mắt,nghe đến điếc tai,kêu gào đến câm.
-Có nghĩa sẽ làm cho người ta câm điếc cùng mù mắt? Thành tật nhân?
-Chính là như vậy,cây cổ cầm này có một truyền thuyết!
-Ta muốn nghe!
-Truyền thuyết nói rằng,cây đàn này là của một pháp sư luyện nên,bên trong là hổn của một kĩ nữ đã phải chịu trăm ngàn oan khuất cùng tủi nhục…
-Thảo nào nó tên là Lệ Oan Hồn!
-Ngươi sợ không?
-Không!
Dù gì ta cũng từng là oan hồn,sợ cái quái gì nữa chứ. Nếu bà bà này biết ta là oan hồn nhập thân liệu có bỏ chạy không nhỉ?
-Bảo vật thứ ba…cũng là chiêu cuối cùng…chính là tấm lụa trên tay ta! Nó tên là Câu Phách,lúc này ta thử ngươi chỉ là dùng sức bình thường,nếu dùng độc khí quấn lấy đối thủ sẽ làm cho hắn có cảm giác như bị trăm ngàn côn trùng cắn phải rồi từ từ tê liệt đến khi chỉ còn lại máu mà không còn thấy xác.
-Ách…thật sự có khả năng đó sao?
-Ngươi muốn thử không?
-Không,không…
-Còn nữa,Câu Phách không bao giờ bị đứt hay rách, trừ khi là do chủ nhân nó làm ra…
-Oa…thần kì vậy sao?
-Tất cả ba món này đều là bảo vật vô giá,độc nhất vô nhị trên đời này,nay ta truyền nó lại cho ngươi…nhớ kĩ,bây giờ ngươi chính là Mị Vũ Câu Hồn Ảnh đời kế của ta!
………………
Ta thật sự không biết diễn ta cảm giác của mình ra sao,tiếp nhận trong tay những bảo vật này…không biết là nên mừng hay vui. Ai…dù sao đây cũng chính là ước mơ của ta khi xuyên qua,trở thành một nữ hiệp vang danh khắp thiên hạ. Vì vậy…sau khi nghỉ ngơi lấy lại sức ta bắt đầu “lao vào cuộc chiến cách mạng”, tập múa kiếm,tập đánh đàn,tập phóng lụa…nói thì dễ…nhưng đến khi làm rồi mới biết…đây thật sự là giết người mà.
………………
Mùa Thu năm thứ ba,hoàng cung Ngọc quốc bị thiêu rụi,hoàng đế Ngọc quốc bị giết,Ngôn quốc liên kết cùng Chu quốc tiêu diệt Ngọc quốc,phân chia lại lãnh thổ.tứ quốc nay chỉ còn lại ba nước cho nên gọi là Tam quốc. Riêng Kim quốc vẫn hòa bình,không tham chiến cho nên vẫn như cũ,Ngọc quốc chia làm hai lấy biên giới làm đường phân chia,trở thành một phần của Ngôn quốc và Chu quốc. Ngọc quốc mất đi hoàng đế như rắn mất đầu,việc xâm chiếm trở nên dễ dàng,chỉ sau một tháng đã thu dọn toàn bộ tàn dư,người dân bắt đầu thuần phục,Tam quốc lập lại thái bình.
Sự việc Vương phi Ngôn quốc mất tích cũng bắt đầu lan rộng,tương truyền nếu tìm được nàng sẽ khống chế được Chu quốc và Ngôn quốc cho nên số ít tàn dư không chịu khuất phục của Ngọc quốc bắt đầu lên đường đi tìm nhân vật quan trọng này.
Thượng Quan Tán Lý sau hai tuần tìm kiếm Nam Yên trong mỏi mòn cuối cùng cũng buộc phải trở về để chỉ huy binh lính lên đường trở lại chiếm Ngọc quốc. Sau khi đất nước đã trở lại hòa bình,cũng là lúc nhiều người biết được tin tức nàng mất tích. Trong đó có Nam Phụng,Nam Ngự Phong,Quốc Hoa Mộ Lang,Yến Tứ Phương cùng Thượng Quan Cách…Tất cả đều thực sự kinh ngạc khi biết hoàng cung Ngọc quốc bị thiêu rụi…lại chính là tác phẩm của nàng. Nàng chính là người làm nên đại cục ngày hôm nay…
Cho nên,lần trở lại tìm kiếm này…không hề có bóng dáng của quân lính…chỉ có Thượng Quan Tán Lý,Nam Ngự Phong,Yến Tứ Phương,Thất Nhật,Đoạn Tuyệt,Đoạn Ân,Song Y. Bạch Phong Khinh đã được đưa về nước an toàn cho nên không tham gia. Cho tới lúc này…ngay cả hoàng đế hai nước cũng nhảy vào cuộc…một người là vì hiếu kì,một người là vì nhớ thương.
Cùng lúc đó,một đoàn người khác đã phá giải được ma trận pháp nghênh ngang tiến vào Phong Cốc,nhờ vậy mà cửa động cũng đã lộ ra, làm cho đoàn người của Thượng Quan Tán Lý tìm được thêm một tia hy vọng.
…………………
Tại Cốc Phong
-Yên nhi,ngươi chính thức trở thành đệ nhất giang hồ hiệp nữ,không có kẻ nào có thể đánh bại được ngươi!
-Di? Sư phụ,tóc của ta từ từ biến thành màu tím bạc giống như của sư phụ là sao?
-Loại võ công này có tác dụng biến tóc của người luyện nó thành màu tím bạc,ta có một loại thuốc có thể biến tóc ngươi trở lại thành màu đen,nhưng khi ngươi phát nội công sẽ trở lại màu tím…
-Vậy cũng được,sư phụ,bây giờ ta xuống núi được chưa?
-Ân,đi đi,ngươi nhất định phải thay ta phát huy danh hiệu Mị Vũ Câu Hồn Ảnh!
-Chủ nhân…đám người của Hắc Mã Báo đã phá được ma pháp trận,bọn chúng sắp tới đây!
-Việc đó không còn là của ta nữa,Yên nhi,ngươi thay ta giải quyết bọn chúng!
-Bọn người đó…là như thế nào?
-Bang chủ của bọn chúng năm xưa đã bị ta đánh bại,nhất định là đợi đến lúc ta không còn đủ sức mới đến đây…nhưng bọn ngu đó đâu ngờ ta đã có truyền nhân!
-Chỉ là bang chủ bị đánh bại,có cần phải thù dai như thế không vậy?
-Yên nhi,bọn chúng không phải là vì trả thù,mà là đến vì bảo vật của ta!
-Ra là vậy,sư phụ,người yên tâm,ta nhất định sẽ không để cho bọn chúng đạt được mục đích!
-Tốt,ta vào trong nghỉ ngơi,việc còn lại giao cho ngươi!
-Cáo biệt sư phụ,ân nghĩa này,Yên nhi nhất định không bao giờ quên!
-Nha đầu ngốc,mau đi đi!
Cảnh chia li quả nhiên làm con người ta đau lòng,ta cũng không nỡ nhìn thấy Vân sư phụ khóc cho nên vội vã bay xuống núi,theo ta còn có Đế bà bà…
-Nha đầu,ta tìm được hộ pháp cho ngươi rồi!
-Di? Vậy hắn đâu?
-Nha Linh,mau đến đây!
-Sư phụ!
-Nha Nhi,đây là chủ nhân của ngươi,bổn phận của ta đã hết,xin cáo biệt! Nhớ kĩ,suốt đời ngươi phải luôn trung thành với chủ nhân,cúc cung tận tụy cho đến ch.ết,vĩnh viễn cũng không được phản bội!
-Nha nhi đã rõ,cáo biệt sư phụ!
-Ân!
Lại là cảnh chia ly a,thật sự là đau buồn,nữ nhân trước mặt ta hình như chỉ mới mườii lăm, mười sáu tuổi,dáng vẻ thanh tú dễ nhìn,tóc búi hai bên trông giống như Vân Đình…ai…cái nha đầu kia bây giờ không biết ra sao rồi,còn Thượng Quan Tán Lý nữa.
-Nha Linh tham kiến chủ nhân!
-Gọi ta Nam Yên là được rồi! Ta cũng gọi người bằng Nha nhi nga?
-Dạ!
-Tốt,đi thôi!
-Đứng lại!
Có phải là bọn Hắc Mã Báo mà Đế bà bà nói? Thật đông nha,xem ra vừa mới xuống núi là đã có dịp vận động rồi,hôm nay lão nương ta không quậy tưng bừng thì thật là đáng tiếc.
-Các hạ từ đâu tới? Thật không có phép lịch sự a!
-Hai người các ngươi là ai? Mụ già Nả Cát Vân có ở đây không?
-Có thì sao mà không có thì sao?
-Nhìn kìa,trên tay nàng ta có Mạn Châu Vô Sát cùng Lệ Oan Hồn!
-Hừ…không lẽ mụ già kia…
-Mặc kệ,kẻ nào có bảo vật trong tay thì chính là người chúng ta cần tìm!
-Ai da…ta có thù oán gì với các vị đây sao? Tìm ta làm gì chứ?
-Nữ nhân kia,khôn hồn thì để bảo vật lại đây,ta sẽ tha cho các ngươi một mạng,nếu không…
-Nếu không thì sao?
-Haha…ngươi cũng là một đại mỹ nhân đấy,đưa bảo vật cho ta,bổn đại gia ta sẽ để cho ngươi hầu hạ!
-Ngươi có khả năng sao? Lũ chân chó như các ngươi tới được nơi này cũng đã là may mắn lắm rồi!
-Không nói nhiều nữa,tiện nhân kia,đưa hay là không?
-Càc ngươi đoán thử xem là ta có đưa hay không?
………………………………
-Nhìn xem,đằng kia hình như có gây chiến!
-Thượng Quan Tán Lý,ngươi nhìn xem,vóc người của cô nương kia…
-Tóc Tiểu Nam màu đen!
-Tóc tím bạc? Qủa thật là độc nhất nga!
-Ngươi nói gì? Tóc tím bạc?
-Thất Nhật,làm gì ông sửng sốt như vậy?
-Người có mái tóc tím bạc chính là người luyện được tuyệt đại võ công của nữ nhân mang tên Tam Bảo Đại Sát! Chỉ duy nhất có Mị Vũ Câu Hồn Ảnh-Nả Bách Cát!
-Ta có nghe qua,nhưng hình như bà ta đã ẩn cư về già rồi,cô nương phía trước tuy nhìn không rõ mặt nhưng bộ dáng chắc chắn là của thiếu nữ!
-Hừ…nhắc tên Nả Bách Cát ta lại càng thêm bực tức!
-Làm sao vậy?
-Ngày xưa bà ta lấy trộm của ta nội đan cho nên mới luyện được tuyệt đỉnh võ công. Các ngươi có biết lúc đó luyện nội đan với ta là khó khăn cỡ nào không? Bà ta dám ăm trộm của ta đến hai viên,đã vậy cũng không thèm báo đáp lão già này!
-Yến Tứ Phương ta lúc nhỏ từng đụng độ với bà ấy,nhìn bà ta giết người quả thật rất rùng rợn!
-Nói gì thì nói,tiến gần hơn xem sao!
………………
Thượng Quan Tán Lý rốt cuộc cũng đã nhìn thấy rõ,khuôn mặt kia,chính là của Nam Ngự Yên Yên,trong lòng hắn như bùng nổ,trái tim không ngừng khát khao gặp lại nàng nay cũng đã được đáp trả,nàng còn sống,nàng vẫn còn sống,hy vọng của hắn cho tới bây giờ đã thành hiện thực,chỉ cần bước qua đám tàng cây đang che khuất nàng…lúc này đây,hắn mãnh liệt muốn đến gần ôm nàng vào lòng,nhưng…tóc nàng màu tím? Không lẽ nàng gặp được Nả Bách Cát? Chỉ có một khả năng…nàng đã bái bà ta làm sư phự.
Đoàn người của Thượng Quan Tán Lý lại càng thêm kinh ngạc,nữ nhân trước mặt…chính là Nam Ngự Yên Yên,không sai vào đâu được,duy chỉ có mái tóc là khác biệt.
Vì cả đoàn người đứng đằng sau đám tàng cây cho nên Nam Yên cùng bọn người của Mã Hắc Báo vẫn chưa biết là có người đang quan sát bọn họ. Cuối cùng cũng gây chiến…tất cả những người đang có mặt ở đây đều không khỏi ngẩn người trước nữ nhân tóc màu tím bạc kia…Nàng xoay người bay lên thực hiện chiêu thức múa kiếm trên không trung,nhẹ nhàng mảnh mai tựa như lông vũ,uốn lượn thân người theo từng đường kiếm,lên xuống uyển chuyển,mái tóc tuyệt mĩ theo đó mà chảy xuôi xuống…ánh hồng lóe ra từ viên ngọc,một luồng sáng màu đỏ thẳng xông đưa đám người của bọn Hắc Mã Báo vào giấc ngủ,khí độc trong viên ngọc đã được thay thành khí mê hương cho nên cũng không có vẩn đề gì…Chiêu thức vừa chấm dứt,nàng liền phóng vải lụa sang hai bên thân cây rồi ngồi đung đưa như đang chơi đùa,một thân cẩm y phất phơ theo gió tạo nên vẻ mĩ miều tuyệt đẹp…giống như truyền thuyết về Mị Vũ Câu Hồn Ảnh…cả chiêu thức củng phong thái…hoàn toàn giống với Nả Bách Vân ngảy xưa.
-Chủ nhân,bọn họ ngủ hết rồi!
Ngủ hết rồi sao? Thật chán a,ta chưa chơi đùa đủ mà!
Hình như có tiếng động ở phía đám cậy bên kia thì phải? Lỗ tai ta dạo này rất thính a,không lẽ lại thêm một bọn muốn cướp bảo vật? Cũng được,chơi đùa tiếp vậy.
-Là kẻ nào?Mau ra khỏi nơi đó! Hôm nay lão nương ta sẽ tiếp các ngươi một lượt!
-………
-Không thì đừng trách ta!
Ta ngồi trên Câu Phách chuẩn bị lấy cổ cầm ra đàn,nếu vận khí nhẹ một chút chỉ khiến người ta khó chịu,ai…dù sao ta cũng không thích giết người.
-Bịt tai lại!
Lão Thất Nhật hét lên một tiếng. Mà ta ở bên kia đã cảm nhận được tiếng nói này thập phần quen thuộc…
-Xú nha đầu kia,ngươi muốn hại ch.ết bọn ta sao?
Di? Lão sư phụ? Ta buông cổ cầm ra rồi rút Câu Phách trở về,sau đó bay đến hướng phát ra tiếng nói…là…lão sư phụ,mái tóc trắng kia…lão công của ta…hắn…vẫn tìm ta sao,Tiểu Tán Lý,cuối cùng ta cũng gặp lạ ngươi…
-Tiểu Nam,là ngươi phải không?