Chương 10: Kính trà
Edit chương : Quỳnh Trang
Beta : Tiểu Nguyệt
Mọi người xuống xe, sửa sang lại y phục, mang theo nha hoàn thiếp thân, theo bà tử đi tới trước cửa, theo đường chính hướng thẳng Phúc Lộc đường mà đi.
Dẫn đường là mấy bà tử, mặc dù đều trên năm mươi tuổi, nhưng mấy người búi tóc lại sơ đắc một tia bất loạn. Mơ hồ thấy vài cọng tóc bạc thế nhưng lại không lộ vẻ già nua, ngược lại thêm mấy phần trang trọng. Đại tiểu thư Phượng Âm đi theo phía sau thấy các nàng đi một tiếng động cũng không có, chẳng qua là làn váy khẽ nhúc nhích. Không khỏi càng thêm cẩn thận, cần phải khiến cho mình dù là một phần cũng không được sai. Nhị tiểu thư Phượng Vũ nhìn quanh, thấy Quốc Công phủ so với nhà bọn hắn còn đẹp hơn rất nhiều, trong phủ có nhiều đình, lầu các, khắp nơi đều lộ ra vẻ tôn quý, trong lòng vô cùng vui mừng. Kéo Lục thị, chỉ cho nàng xem, Lục thị theo tay của nàng giương mắt nhìn lên, trước mắt đầy xa hoa nhưng không kém phần ấm áp. Phía sau ɖú già thấy động tác của hai người , chẳng qua là nhanh chóng ngẩng đầu nhìn một cái, lại nhanh chóng cúi đầu.
Mọi người nhỏ giọng vào Phúc Lộc đường, Trương Kinh cùng Chỉ Lam ngồi ở chính giữa, Thụy Bình và Thụy An đứng sau lưng Chỉ Lam, mọi người vào nhà, sau khi hành lễ thì đều đứng lên. Trương Kinh thuận miệng nói một câu: "Đều đã đến, trên đường có thuận lợi không?" Lục thị mở miệng tiếp lời: "Thuận lợi, lão gia lưu lại những người kia chính là rất chiếu cố chúng ta." Chỉ Lam nhìn Trương Kinh đang mặt mày nghiêm túc một cái, đưa ánh mắt dời đi.
Trương Kinh hướng mọi người nói: "Ta luôn ở bên ngoài chinh chiến, trong nhà đều là dựa vào một mình thái thái lo liệu, các ngươi cũng chưa có cho thái thái kính trà, hôm nay liền bù lại đi. Còn có hài tử đều là kính trà cho mẫu thân mình đi." Vì vậy di nương trước cửa lên trước kính trà cho Chỉ Lam.
Lý thị là vị thiếp lớn nhất, cho nên là người tiến lên thứ nhất. Quỳ xuống, rất cung kính dập đầu lạy ba cái với Chỉ Lam, hai tay dâng trà thẳng tắp, giơ cao khỏi đỉnh đầu: "Tiện thiếp Lý thị Ngữ Hồng kính thái thái trà." Chỉ Lam nói một chút chút cái gì muốn gia đình hòa thuận, lúc nào cũng phải ghi nhớ quy củ lễ tiết, tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc...
Đối với Lý thị, Chỉ Lam biết đây chính là thiếp do Trương Kinh nạp vào, là một thứ nữ của tiểu quan, nhìn nàng lời nói cử cũng chỉ có một phần nhã nhặn lịch sự.
Thật ra thì trong lòng, Chỉ Lam bắt đầu lo lắng chính là thiếp thất Lý thị này, đây là Trương Kinh tự mình chủ động nạp vào, không khác gì cho lắm, mặc dù cuối cùng cũng thu vào, nhưng chủ động với bị động là khác biệt lớn. Hôm nay vừa nhìn, Chỉ Lam để xuống tâm trạng, từ đầu đều là gương mặt bình tính. Chỉ Lam không phải là Thánh mẫu nhưng cũng không phải là người xấu, nếu Trương Kinh không thể thiếu thiếp, như vậy mọi người cùng nhau tuân thủ quy củ, nàng cũng không có ý định làm khó người nào.
Chỉ lam nhận lấy trà đạo: "Mấy năm nay đều đã phục vụ lão gia, các ngươi cũng cực khổ, đứng lên đi. Người tới, ban thưởng." Lý thị cũng không đứng dậy, quỳ nhận lấy phần thưởng của Chỉ Lam, lại từ tiểu nha đầu nhận lấy một cái mâm: "Đây là tiện thiếp cho thái thái thêu khăn tay, là một chút hiếu tâm của tiện thiếp đối với thái thái, nếu thấy đẹp, xin thái thái giữ lại." Chỉ Lam nhận lấy cái mâm, bên trong chứa rất nhiều loại hà bao, kia thợ thêu cũng vô cùng tinh sảo, đây chính là người thông minh hiểu chuyện, Chỉ Lam nàng rất thích người thông minh.
Thứ hai tiến lên chính là Lục thị, là một thứ nữ ở Tuần phủ tại Nam Sở, đây là vì muốn có quan hệ tốt với Trương Kinh, đem nữ nhi mình làm thành lễ vật đưa cho Trương Kinh làm thiếp. Chỉ Lam nhìn Lục thị là người vừa nói trên, Lục thị quỳ trên mặt đất dập đầu xong, xoay người lấy ly trà từ bàn trà trên tay một a hoàn. Sau đó nàng đem trà giơ lên. Đầu cũng không có thấp xuống nói: "Tiện thiếp Lục thị Uyển Hinh kính trà thái thái." Lục thị lời nói vừa vội vừa nhanh, cố tình giòn giã khiến người ta nghe được rõ ràng, đoán chừng tính tình cũng không phải một người yên tĩnh. Nàng mặc dù miệng nói tiện thiếp, nhưng là trong giọng nói với Chỉ Lam cũng không có một tia tôn kính. Nàng dâng trà vốn nên giơ cao khỏi đầu, nhưng nàng bất quá cũng chỉ làm dáng một chút, giơ trà chính là nhất cử dễ tính. Hơn nữa vừa nói còn vừa lấy ánh mắt quan sát trên dưới Chỉ Lam, còn thỉnh thoảng nhìn Trương Kinh vài lần
Chỉ Lam nhìn tướng mạo của nàng cũng không hết sức xinh đẹp, hơn nữa nàng vốn là so với Chỉ Lam lớn hơn ba tuổi, nhưng là nàng lại dám lên tiếng đáp lời. Chỉ Lam thật không biết nàng ta lấy dũng khí ở đâu, lẽ ra nàng ta cũng không phải là bản thân Trương Kinh nạp vào, phải là Lý thị rồi. Hơn nữa ba vị thiếp này đều có nhi tử, thế nào lại có bức bách bộ dáng, Chỉ Lam đè xuống nghi vấn trong lòng, nhận lấy trà lạnh nhạt nói: "Đứng lên đi, ban thưởng."
Sau đó là Nguyễn thị, Nguyễn thị tiến lên dập đầu xong, nói: "Tiện thiếp Nguyễn thị xin kính trà thái thái." Chỉ Lam biết, Nguyễn thị này lúc ấy là một vật hi sinh được phó thác cho Trương Kinh. Nhìn Nguyễn thị mặc dù dáng vẻ đúng chuẩn mực, nhưng là trong giọng nói cũng không có giống Lý thị cung kính cùng cẩn thận, bất quá cũng không có cảm giác khinh thường, rất không có điểm đắc ý nào. Hắc, những vị thiếp này của Trương Kinh thật đúng là, đều là có toàn bộ chủng loại. Chỉ Lam gọi dậy khen thưởng xong là đến phiên hài tử.
Đầu tiên là Nhị thiếu gia Thụy Thành của Lục thị, Chỉ Lam thấy Thụy Thành y phục có rất có kiểu dáng, là bé trai nhìn tốt nhất trong ba hài tử. Trên người ngọc bội và hà bao cũng đầy đủ cả, đinh đinh đương đương đeo đầy một thân. Thời điểm nha hoàn cho hắn trà, còn cố ý bày cho hắn một vị trí đặt ly trà. Nha hoàn này là do Trương Kinh mang về, bọn hạ nhân đều có một loại bản năng xu lợi tránh hại, xem ra Thụy Thành ở bên kia tương đối được cưng chiều a. Thụy Thành kính trà, một bộ dáng ta đây là tấm gương, thái độ tư thế cũng không quá cung kính. Chỉ Lam cũng không tiện nói gì, chỉ đành phải gọi dậy cho phần thưởng.
Tứ thiếu gia Thụy Trữ của Lý thị tiến lên, thành thật đối Chỉ Lam dập đầu lạy ba cái, thời điểm ngẩng đầu lên, cái trán đều đỏ, nhận lấy trà: "Nhi tử Thụy Trữ xin kính trà thái thái, chúc thái thái vạn phúc " . Chỉ Lam nhận lấy trà, vội vàng đem người đỡ dậy, cười nói: "Đứa nhỏ này, ý tứ một chút là được rồi."
Ngũ thiếu gia Thụy Cát của Nguyễn thị theo quy củ kính trà, chỉ là dáng vẻ có chút ngây ngô. Cuối cùng cũng còn hai nữ hài tử.
Đại tiểu thư Phượng Âm là trưởng nữ của Lý thị, tiến lên kính trà cũng kính lên đồ vật mình thêu cho Chỉ Lam, một món thêu Sơn Thủy phi phong, còn một món thêu áo Mẫu Đan đỏ thẫm rộng nách. Tiểu cô nương mới có mười hai tuổi lại giả tạo như vậy. Chỉ Lam trong lòng càng thêm đau lòng, mới mười hai tuổi liền luyện những thứ này tới để là mẹ cả vui vẻ, không khỏi nghĩ đến khi mình còn bé, đây chính là cuộc sống của thứ nữ. Nhưng là người tiếp theo lại để cho nàng lắp bắp kinh hãi, Nhị cô nương Phượng Vũ của Lục thị kính trà xong, rõ ràng đối với phần thưởng của bản thân với phần thưởng của Phượng Âm bất mãn, không đợi Chỉ Lam gọi dậy liền đứng lên. Chỉ Lam kinh ngạc liếc mắt nhìn Trương Kinh, ai ngờ Trương Kinh không biết khi nào đã cùng Thụy Bình nói chuyện, không thấy một màn này.
Chỉ Lam chỉ vào Thụy Bình và Thụy An nói: "Đây là đại ca Thụy Bình và nhị ca Thụy An của các ngươi." Thụy Bình và Thụy An tiến lên cùng mọi người làm lễ ra mắt. Nhiều quy củ rườm rà cuối cùng cũng xong, Chỉ Lam rốt cục cũng đem những người này đi cúng thất tuần. Chỉ thấy hai bà tử đứng ở phía sau cùng, muốn nói lại thôi, Chỉ Lam nghĩ thầm lần này cũng không có người làm lễ, cũng lại không có người trông nom. Lục thị lại mở miệng nói: "Thái thái có phải hay không trông thấy mặt Liêu Đông trong phủ nhóm bà tử."
Chỉ Lam cười cười, từ từ mở miệng nói: "Ta đây là lần đầu tiên thấy mặt bọn nhỏ, đều lớn như vậy. Trước kia phụ thân các ngươi ở bên ngoài chinh chiến, ta cũng không ở bên cạnh các ngươi, gặp chuyện khó tránh khỏi không có người làm chủ, hiện tại tốt lắm, rốt cục đều trở về. Bất quá trong kinh không thể so với chỗ khác, dưới chân thiên tử nhiều quý nhân, quy củ cũng nhiều. Nếu đều trở về rồi, quy củ này đều phải học, về sau các ngươi lúc ra cửa, chính là đại diện cho Trương phủ, cần chú ý thêm. Có cái gì không hiểu được cứ tới hỏi ta là được." Lời nói này cũng bao gồm hài tử cùng di nương. Sắc mặt mọi người khác nhau, Chỉ Lam cầm trà từ từ thưởng thức.
Dừng một chút, Trương Kinh nhìn Chỉ Lam không nói gì nữa, mở miệng nói: "Cũng được nửa ngày lễ, thái thái mệt mỏi rồi, chuyện hạ nhân mấy ngày nữa nói sau. Nơi ở cũng đã sắp xếp cả, các ngươi cũng đi xuống đi." Đang khi nói chuyện liền đuổi đi người.
Bọn hạ nhân dẫn mọi người trở lại viện của mình. Phủ đệ này là quy cách của Vương phủ, trở lại nhiều người như vậy mặc dù không lộ vẻ chật chội, nhưng là đầy đủ. Trong viện chủ yếu là ba đường, trung gian một đường là chính viện Phúc Lộc đường, cuối cùng Thụy Bình ở Lan viện. Tây đường đầu tiên là thư phòng của Trương Kinh, sau đó là viện của Trương Kinh cùng Chỉ Lam, sải thêm mấy bước tiếp là viện của vị di nương. Đông đường đầu tiên là Thụy Thành ở Cúc viện, Thụy Trữ ở Trà viện, sau đó là Thụy An một mực vào ở Trúc viện, cuối cùng là Thụy Cát ở Hà viện. Phượng Âm cùng Phượng Vũ ở góc đông bắc là U Tĩnh viện.