Chương 14

Coi như Lê Phi Phàm đã hoàn toàn hiểu được quy tắc phải ăn sáng vào lúc sáu rưỡi sáng của nhà họ Hoắc.


Không giống với lúc còn ở Ngọc Kinh Viên còn có chị Lan dung túng cho anh ngủ nướng, bên này vừa đúng giờ là đã có người gọi điện thoại đến phòng thông báo. Lúc Lê Phi Phàm nửa sống nửa ch.ết bò dậy nghe điện thoại thì đã không còn thấy bóng dáng của Hoắc Uẩn Khải nữa.


Anh thầm mắng một tiếng biến ŧhái, sau đó vẫn phải bò dậy.
Hết cách rồi, người đứng dưới mái hiên buộc phải cúi đầu thôi.
Trên bàn ăn sáng có rất nhiều người nhưng thật ra mọi người vẫn chưa tới đủ, trừ Diêu Chiếu Hồng và Hoắc Thất thì Lệ Phi Phàm chẳng quen ai.


Nhưng bọn họ ngồi ở bàn chính, cách anh xa đến một trăm lẻ tám ngàn dặm. Xung quanh Lê Phi Phàm đều là mấy người trẻ tuổi, anh có thể cảm giác được ánh mắt của họ dường như vô tình mà quét tới trên mặt mình. Cảm giác vô hình trung trở thành tiêu điểm cũng không khiến Lê Phi Phàm cảm thấy quá khó chịu.


Nhưng có một việc anh tương đối hài lòng.
Đó là không có ai nói chuyện cả.
Lê Phi Phàm thấy chắc đây là điều anh thích nhất trong mớ quy tắc của nhà họ Hoắc.
Không ngờ sau khi ăn điểm tâm xong anh lại đụng phải Hoắc Thất.
Lúc ấy Lê Phi Phàm vừa mới trở lại trong viện.


"Sao cậu lại tới đây?" Lê Phi Phàm hỏi. Nhất là khi thấy màu tóc đen đã nhuộm trở lại của Hoắc Thất, quần áo thì miễn cưỡng coi như là nghiêm chỉnh, anh không khỏi nói: "Cậu bị cái gì kí©h ŧhí©h hả, hay là đột nhiên nổi hứng muốn cải tà quy chính?”
"Tôi... tôi đâu có tới tìm anh!”


available on google playdownload on app store


Lê Phi Phàm xoay người đột ngột làm Hoắc Thất sợ hết hồn, cậu ta khó khăn ngừng bước lại.
Lê Phi Phàm khó hiểu: "Tôi cũng đâu có nói là cậu tới tìm tôi, mà tiếc thật, chú hai của cậu không có ở đây, mới sớm ra đã đi đâu rồi ấy.”
Hoắc Thất khô cằn ồ một tiếng.


Lê Phi Phàm không phải người mù, không có lý nào anh không nhận ra mới nói chuyện có một lát mà tên nhóc này đã liếc trộm mình mấy lần rồi.
Lê Phi Phàm đi tới chiếc bàn đá bên cạnh vườn hoa ngồi xuống, ra hiệu cho cậu qua đó.


Hoắc Thất nhìn như không quá tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn gượng gạo bước qua.
Có người làm bưng trà lên.


Lê Phi Phàm cũng lười vạch trần mấy mánh khóe vụng về kia của Hoắc Thất, anh vừa rót trà cho cậu vừa nói: "Nói đi, cậu sẽ không vô duyên vô cớ đến tìm tôi vào sáng sớm như vậy. Sao thế? Mấy người gặp ở quán bar lại tới gây sự với cậu à? Còn nữa, hôm nay đâu phải cuối tuần, sao không đi học?”


"Không có phiền phức gì cả." Hoắc Thất dùng một tay bưng ly: "Mấy hôm nay nhà có tiệc nên không cần đi học.”
Lê Phi Phàm gật đầu, anh cũng không vội kêu Hoắc Thất giải thích rõ , chỉ nhàn nhã ngồi trên ghế đá quan sát chung quanh.


Viện tử này của Hoắc Uẩn Khải khá lớn, hôm qua anh không nhìn kỹ, diện tích nơi này ít nhất gấp mấy lần Ngọc Kinh Viên nơi Lê Phi Phàm ở. Có lẽ do sắp tới tiệc sinh nhật của mẹ hắn, âm thanh hối hả bận rộn của mọi người vang lên không dứt.


Gia tộc này quả thực rất khác biệt, tuy trong nhà nhiều người nhưng lại có tổ chức. Không người giúp việc nào bàn tán về chuyện của gia đình chủ, ai làm việc nấy, vừa nhìn là biết được đào tạo chuyên nghiệp.


Cuối cùng Hoắc Thất cũng lên tiếng, chẳng qua cậu không nói tới cái khác mà chỉ cau mày hỏi anh: "Sao tôi thấy anh cứ liên tục sờ cổ vậy, khó chịu sao?”
Lê Phi Phàm thuận miệng trả lời: "À, không có gì, tướng ngủ của chú hai nhà cậu quá bá đạo, tối hôm qua tôi có hơi sái cổ.”


Nếu Lê Phi Phàm tinh ý thêm một chút sẽ phát hiện lúc Hoắc Thất nghe được câu này, khóe miệng cậu hơi giật giật, nhìn có vẻ xấu hổ.
"Anh..." Hoắc Thất chần chờ, thấy Lê Phi Phàm nhìn qua mới hỏi: "Muốn ở lại đây sao?”
Lê Phi Phàm nhướng mày: "Sao lại hỏi vậy?”


"Tôi, tôi chỉ muốn nói là với cái thân phận này của anh mà ở lại đây thì sẽ gặp rất nhiều phiền phức. Nếu anh không muốn ở lại đây, tôi có thể...”
Hoắc Thất còn chưa nói xong, ngoài cửa đã truyền đến tiếng vang.


Mấy lời còn sót lại của Hoắc Thất nghẹn lại nơi cổ họng, sắc mặt đỏ bừng một cách đáng ngờ.
Là Hoắc Uẩn Khải.


Hắn cũng tới một mình, bên cạnh còn Trì Cận, Thành Dư Nam và một người đàn ông lạ mặt. Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, lúc đi vòng qua một bụi cây cao trong vườn, nhìn thấy Lê Phi Phàm và Hoắc Thất mới đột nhiên ngừng lại.
Hoắc Thất không biết đã đứng lên từ khi nào.


Cậu ngoan ngoãn cúi đầu chào: "Chú hai.”
Sau đó lại chào hỏi những người khác.
Ánh mắt của Hoắc Uẩn Khải quét qua Lê Phi Phàm vẫn ngồi bất động, cuối cùng mới nhìn tới Hoắc Thất, gật đầu nói: "Ừ, tìm chú có việc gì sao?”


"Không có gì." Hoắc Thất lập tức nói : "Cháu không có việc gì cả, chỉ là tùy tiện qua thăm một chút thôi.”


Trì Cận lập tức trêu chọc: "Tôi nói nè Hoắc Thất, cậu đã ở nước ngoài mấy năm rồi mà sao vẫn còn sợ chú hai của cậu như vậy, Uẩn Khải cũng đâu có ăn thịt người." Anh ta vừa nói vừa khoác vai Hoắc Thất, cái tay còn lại thì vỗ vỗ ngực cậu: "Khai thật đi, thằng nhóc cậu có bạn gái bên ngoài chưa?”


Hoắc Thất ngẩng đầu nhìn Hoắc Uẩn Khải. Sau đó mới nói: "Anh Cận, em không có.”


"Sao lại gọi là anh." Người đàn ông lạ mặt đi theo họ lúc này mới lên tiếng, cười nói: "Cậu kêu Hoắc nhị gia là chú hai mà lại gọi chúng tôi là anh, vậy không phải bỗng dưng chúng tôi thấp hơn hắn một bậc sao. Không được, sau này cậu cũng phải gọi chúng tôi là chú.”


Trì Cận đạp tới: "Tôi còn chưa tới ba mươi tuổi mà Hoắc Thất đã sắp hai mươi rồi, chú cái chó gì chứ.”
Thành Dư Nam: "Cũng đúng, chú hai Uẩn Khải này cũng không lớn hơn Hoắc Thất bao nhiêu.”


"Chẳng qua chỉ là tuổi tác mà thôi." Hoắc Thất bị mỗi người một câu trêu ghẹo nên cũng thả lỏng một chút, cười ngượng nói: "Lúc chú hai bằng tuổi tôi đã xử lý thành thạo mọi chuyện trong nhà rồi, lúc chú mười lăm tuổi đã bắt đầu...”


"Này, này, dừng lại." Trì Cận lập tức bịt kín miệng cậu: "Bây giờ chúng tôi không muốn nghe cậu nhắc tới công tích vĩ đại của chú hai cậu, hắn phi phàm thế nào chúng tôi còn biết rõ hơn cậu.”


Hoắc Thất không nói nữa. Có Hoắc Uẩn Khải ở đây, cậu ta cẩn trọng hơn rất nhiều, không có chút kiêu căng phách lối nào của tiểu thiếu gia Hoắc gia.
Hoắc Thất còn hiểu chuyện nói: "Vậy anh Cận, các anh cứ nói chuyện đi, em đi trước.”
Sau đó cậu gật đầu với Hoắc Uẩn Khải: "Chú hai, cháu đi trước.”


Hoắc Uẩn Khải ừ một tiếng, cậu mới đi.
Hoắc Thất mới khuất khỏi ngã rẽ, Trì Cận đã lẩm bẩm: "Sao tôi cứ cảm thấy Hoắc Thất không giống trước đây nhỉ?”


Người đàn ông lạ mặt nói: "Có chút khác, trước đây không phải nó thích đi theo chúng ta chơi sao, nhất là theo chú hai của nó, tuy sợ nhưng vẫn thích bám theo. Hôm nay lại giống như chạy trốn vậy, làm chuyện gì trái lương tâm hả.”


Trì Cận nói với Hoắc Uẩn Khải: "Không phải là nó gây chuyện gì bên ngoài đấy chứ? Cậu là chú hai của người ta mà không biết quan tâm một chút sao?”
Hoắc Uẩn Khải đột nhiên nhìn qua Lê Phi Phàm, sau đó mới nói: "Nó lớn rồi, không phải con nít nữa.”


Đề tài kết thúc, hiện trường nháy mắt yên tĩnh làm nổi bật cảm giác tồn tại của Lê Phi Phàm.
Từ lúc bọn họ xuất hiện, Lê Phi Phàm đã không nói chuyện nữa.


Anh lười biếng ngồi trước mặt họ, vẻ mặt có chút uể oải do dậy sớm. Thấy ánh mắt mấy người kia đổ dồn lên người mình, anh mới lên tiếng chào hỏi: "Sớm.”
"Sớm." Trì Cận nói: "Lại gặp nhau rồi, Phi Phàm.”


Lê Phi Phàm cảm thấy thiết lập tính cách quan tâm Hoắc Uẩn Khải của mình không cho phép chào hỏi qua loa như vậy, anh giả vờ hỏi một câu tượng trưng: "Mọi người đã ăn sáng chưa? Phòng bếp nhỏ có đồ ăn, tôi cho người chuẩn bị đồ ăn cho mọi người nhé?”


Ai ngờ chỉ thuận miệng hỏi một câu mà Hoắc Uẩn Khải lại đáp: "Đơn giản chút là được, cậu cho người đem đến thư phòng, chúng tôi có chuyện cần bàn.”
Lê Phi Phàm: "...”
Hoắc Uẩn Khải: "Sao vậy?”
"Không có gì." Lê Phi Phàm nghiến răng phun ra mấy chữ này.


Anh vẫn không quên hôm qua ai đó đã nói cái gì mà bưng trà rót nước, phục vụ ăn uống sinh hoạt thường ngày đều là công việc của bảo mẫu, ai ngờ cho hắn bậc thang mà người này còn leo xuống thật.
Không chỉ có mình Lê Phi Phàm phỉ nhổ trong lòng mà những người khác cũng khá ngạc nhiên.


Nói là thư phòng nhưng thật ra là một phòng khách lớn kiểu không gian mở, chẳng qua là dùng một tấm bình phong lớn để ngăn cách với một căn phòng hoàn chỉnh khác.


Sau khi nhóm Trì Cận ngồi xuống bèn nói với Hoắc Uẩn Khải: "Cậu có còn nhớ bình thường cậu không thích nhất là để những người không thân cận làm giúp mấy việc này không? Theo tôi thấy, Lê Phi Phàm này có bản lĩnh, hợp khẩu vị của cậu đúng không?”


Hoắc Uẩn Khải cầm Ipad lên đặt ở giữa nhóm người.
"Nếu các cậu muốn để bụng đói thì tôi cũng không có ý kiến gì." Hắn nói.
"Chán quá mà.”
Hoắc Uẩn Khải không nói tiếp đề tài này nữa, hắn mở Ipad ra bắt đầu bàn chính sự.


Lúc Lê Phi Phàm dẫn người gõ cửa đưa điểm tâm vào thì họ đang họp tới chỗ quan trọng, anh để cho người làm bày thức ăn lên bàn xong thì muốn rời đi. Lê Phi Phàm còn chưa kịp xoay người thì giọng nói của Hoắc Uẩn Khải đã vang lên từ phía sau.
"Không cần đi ra ngoài." Hắn nói: "Qua đây.”


Lê Phi Phàm quay đầu: "Hả?”
Hoắc Uẩn Khải ngẩng đầu nhìn anh.
Lê Phi Phàm xác định hắn đang nói với mình, mặc dù anh không hiểu lắm nhưng vẫn nghe lời đi qua. Hoắc Uẩn Khải cũng không nói có chuyện gì, hắn chỉ ra hiệu cho anh ngồi xuống rồi tiếp tục nói vấn đề ban nãy.


Đám người Trì Cận còn thấy kinh ngạc nhiều hơn cả Lê Phi Phàm, nhưng mấy người này đều rất tinh ý, Hoắc Uẩn Khải đã lên tiếng rồi thì bọn họ cũng sẽ không phản bác.
Cứ như vậy, Lê Phi Phàm ngồi nghe bọn họ bàn chính sự cả buổi sáng.


Những cái khác thì anh nghe không hiểu lắm, nhưng cũng biết đại khái hạng mục đầu tư Vịnh Nam Long mà họ đang nói là cái gì, số tiền đầu tư lớn đến mức anh phải há hốc miệng. Trong tiểu thuyết viết, về sau nhà họ Hoắc gần như nắm được mạch máu kinh tế của cả thành phố Thịnh Kinh, lúc đó anh chỉ cảm thấy phóng đại hơi quá, nhưng đến lúc chính tai nghe, anh mới thấy chuyện này hình như cũng rất bình thường.


Điểm tâm vẫn để đó.
Lê Phi Phàm thấy cuộc nói chuyện sắp kết thúc, anh đang định mở miệng thì cái điện thoại màu đen trên bàn đột nhiên rung lên.
Hoắc Uẩn Khải đang nghiêng đầu nói với chuyện gì đó với một mình Trì Cận.


Thấy điện thoại rung. hắn chỉ liếc nhìn nó một cái, sau đó sai Lê Phi Phàm: "Cậu nghe điện thoại, nói tôi đang bận.”
"Ồ.”
Lê Phi Phàm chợt cảm thấy hôm nay mình đang thay thế vị trí của Cao Thăng, anh cầm điện thoại di động, phát hiện cái tên hiện lên lại là Thư Dịch Khinh.


Thư Dịch Khinh, Lê Phi Phàm cảm thấy nếu không phải đột nhiên nhìn thấy cái tên này thì suýt nữa anh đã quên luôn cậu ta.
Hoắc Uẩn Khải không thể nhận điện thoại, Lê Phi Phàm theo phản xạ nhìn về phía nam hai Thành Dư Nam.
Đúng lúc anh phát hiện Thành Dư Nam cũng đang nhìn mình.


Lê Phi Phàm chỉ có thể thúc đẩy tuyến truyện chính, dĩ nhiên anh sẽ không vô cớ cho bất kỳ nam phụ nào cơ hội, ngón tay trượt đến nút nghe.
"Anh hai." Điện thoại truyền tới giọng của Thư Dịch Khinh.
Lê Phi Phàm đứng dậy khỏi ghế salon, vừa đi tới bên cửa sổ vừa nói: "Là tôi, Lê Phi Phàm.”


Phía đối diện lập tức im lặng.
Lê Phi Phàm nói: "Hắn đang bận, cậu có việc gì thì một lát nữa có thể gọi lại.”
Anh đang định cúp máy, đối phương lập tức nói: "Chờ chút!”
"Có chuyện gì?" Lê Phi Phàm hỏi.


Giọng nói của Thư Dịch Khinh cách ống nghe có chút mơ hồ, giọng điệu không tốt lắm, cậu ta nói: "Bây giờ anh gọi anh hai của tôi nghe điện thoại.”
Lê Phi Phàm: "Tôi đã nói, không tiện.”


Thư Dịch Khinh: "Anh cố ý đúng không, anh ấy sẽ không vui khi anh lấy điện thoại của mình. Tôi biết, anh chỉ muốn nhắm vào tôi. Có lẽ anh sẽ xóa hết toàn bộ nhật ký cuộc goi, nhưng tôi sẽ còn gọi tới, tôi không quan tâm chút thủ đoạn này của anh đâu.”
Lê Phi Phàm nghe mà buồn cười.


Nghe cũng giống chuyện mà nguyên thân sẽ làm, kết quả tuyệt đối sẽ chọc giận Hoắc Uẩn Khải.
Nhưng nghe lời này từ miệng của Thư Dịch Khinh lại có cảm giác cực kỳ tức cười.
Lê Phi Phàm nói: "Đúng vậy, tôi cố ý đó. Lần sau cậu lại gọi cho hắn nha, tôi cúp đây.”
Lê Phi Phàm nói xong bèn cúp máy.


Lúc anh xoay người lại, nụ cười trên môi vẫn chưa biến mất, ai ngờ mấy người kia đã bàn bạc xong xuôi, tất cả đều nhìn về phía mình.
Lê Phi Phàm ngừng một lát rồi buông tay xuống bước tới.
"Xong rồi à? Ăn cơm đi, nhìn tôi làm gì?”
Thành Dư Nam nhìn anh: "Là ai gọi vậy?”


"À, là Thư Dịch Khinh." Lê Phi Phàm thẳng thắn.


Anh không để điện thoại lên bàn mà trực tiếp bỏ vào túi âu phục trước ngực Hoắc Uẩn Khải, xong xuôi còn thuận tay vỗ một cái. Bằng mắt thường cũng có thể thấy được nụ cười trên sự đau khổ của kẻ khác trong mắt Lê Phi Phàm, nhưng giọng điệu của anh lại rất vô tội: "Nhị gia, là anh để tôi nhận điện thoại, đừng có trách tôi.”






Truyện liên quan